Mặt trời ngả về phía Tây, thoắt cái đã hoàng hôn.
Khổng Khâu đã chuẩn bị tư trang đâu vào đấy, một cỗ xe bò, vài tên đệ tử, yên lặng đứng bên thành xe chờ đợi.
Khổng Khâu đứng một mình dưới hành lang, nhìn bóng tịch dương phía chân trời, toàn bộ cơ thể dần dần được phủ lên một lớp sắc hồng cô tịch.
Tử Cống rón rén đi tới bên cạnh hắn, chần chừ đôi chút rồi khẽ nói:
- Khổng sư, chúng ta... phải về rồi...
Khổng Khâu khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng nói:
- Bị quân thượng ruồng bỏ, kỳ thực không phải chủ ý của người, Khổng Khâu làm sao có thể xuôi tay ra đi được. Chúng ta... chúng ta đợi thêm lát nữa đi.
Tử Lộ xưa nay tính tình thẳng thắn, nghe như vậy lại nhịn không nổi bất nhẫn nói:
- Khổng sư, chúng ta còn đợi gì nữa? Chẳng lẽ đợi vài đấu bổng lộc của cái đám đại phu đó sao? Khổng sư là thầy của quốc quân, khi quốc quân đăng cơ, Khổng sư nhận lễ quan, một tay sắp xếp tất cả. Giờ đây là đại lễ quốc quân đăng cơ ba năm, cải nguyên hai năm, thế mà lại không mời Khổng sư tham gia cùng, trong lòng nào còn có Khổng sư nữa?
Đám đệ tử nghe thấy những câu nói hùng hồn của Tử Lộ, đều nhìn dồn về phía đó.
Khổng Khâu nhất thời đỏ mặt, một lúc sau mới nghẹn giọng nói ra một tiếng:
- Khoan... đợi thêm chút nữa, lễ tế bái của quốc quân giờ đã xong, đang phân phát thịt tế cho các đại phu. Nếu như có phần của ta, như vậy cho thấy trong lòng quốc quân còn có một góc cho ta, ta sẽ không phải bỏ đi nữa.
Tử Lộ thấy thầy mình nói vậy, vẫn cảm thấy không yên lòng, cũng không dám nói nhiều, đành phải phất tay áo lui xuống.
Sắc trời... càng lúc càng tối dần...
Bờ sông Tứ Thủy, một mảnh trời mênh mang, ánh trăng đã bắt đầu hơi ló ra chút ít.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Xe của Khổng Khâu dừng lại bên bờ sông, đám đệ tử đốn chặt cây cối cỏ dại xung quanh, chuẩn bị dựng lều trại.
Khổng Khâu một mình một người lẻ loi ung dung đi tới bờ sông Tứ Thủy.
Phần thịt cúng đáng nhẽ được chia cho ông đã không được đưa tới phủ, Khổng Khâu rốt cục cũng tuyệt vọng thật rồi, dẫn đám đệ tử lặng lẽ rời khỏi Khúc Phụ.
Đứng bên bờ sông Tứ Thủy, nội tâm Khổng Khâu bị che khuất bởi một làn khói mù mịt, giờ đã rời khỏi Ngô quốc, sau này biết tới nơi nao? Nơi đâu mới có thể phát triển được hoài bão của mình đây?
Tề quốc, đã từng đi qua. Nhưng Tề tướng quốc Yến Anh có lập trường chính trị không hoàn toàn nhất đồng với ông, tuy đã là bạn hữu lâu năm của nhau, nhưng không hề đón nhận những cách nhìn nhận về chính trị của ông. Kết quả thất bại quay về. Tấn quốc, đã bị chia tách, ngũ khanh tự lập nước riêng, dã tâm bừng bừng mong muốn chiếm được địa bàn rộng lớn hơn nữa, tuyệt không dung nạp đạo nước của ông. Sở quốc quân chủ còn nhỏ, gian thần hoành hành...
Trong thời đại rối ren đầy biến động này, ông sẽ càng không có đất dụng võ. Chu vương triều văn minh lễ nghĩa từ trên đỉnh huy hoàng đang trên đà lao xuống vực sâu, "Lễ", "Lạc" trị đã sụp đổ ầm ầm, càng ngày càng có nhiều người không an phận thủ thường, không tuân theo tôn ti bổn phận, đâu đâu cũng đầy rẫy bọn loạn thần tặc tử. Muốn chấn hưng đất nước, làm nên cái phúc muôn đời đâu phải là điều dễ dàng.
Tư tưởng đắm chìm trong thời đại Chu công huyền diệu tươi đẹp, Khổng Khâu hòa vào dòng suy tư thật lâu, rồi mãi sau mới bị một cơn gió thoảng qua bừng tỉnh. Tất cả đều đã chỉ là quá khứ một đi không trở lại rồi. Thế giới này sẽ không bao giờ quay về lại trật tự như ông mong muốn. Cúi đầu nhìn những con nước bì bập đôi bên bờ, tiếng thở dài của Khổng Khâu giống như một cơn gió chiều thê lương ảo não.
- Thệ giả như tư phu! Bất xá trú dạ...(ví von với việc dòng nước trôi đi sẽ không còn quay lại được nữa, mặc cho thời gian cứ quay từng vòng nghiệt ngã)
Bành Thành
Trăng sáng như gương, nước sông ì ầm, hòn đá ngẩn ngơ.
Màn đêm vẫn mang theo vài phần nóng nực của tiết trời hè, nhưng dù sao thì cũng đã bước sang thu, những cơn gió mát lành khẽ thổi. Bên tai là tiếng suối nước chảy róc rách. Mặt trăng trông như đĩa bạc lấp ló dưới bầu trời, đưa ánh chiếu bàng bạc như thủy ngân phủ khắp mọi nơi. Cảnh khuya mỹ lệ như tranh vẽ vốn đã đủ khiến cho ủ rũ trong mình hoàn toàn tiêu tán, huống hồ bên cạnh còn có cả một tuyệt thế giai nhân nữa.
Sợi tóc mềm mại đung đưa trước những làn gió nghịch ngợm ve vuốt, một cặp mắt long lanh kiều diễm như những vì sao đêm đầy huyền ảo. Nhưng chỗ khiến lòng người ta phải xốn xang với nàng không phải là khuôn mặt kia, mà là phong vận nhu thuận ẩn hiện trong sự cương nghị, phong thái cao ngạo khẽ chứa một chút mê người của nàng.
Làn gió lay động mái tóc dài cùng xiêm y mỏng manh của nàng, dường như muốn theo gió bay vào nguyệt cung. Những tia sáng trên bầu trời lấp lánh như tiên tử, tiên tử trên đá uyển chuyển hàm xúc giống như ánh nắng mặt trời, thế nào là phong nguyệt? Đây chính là cái gọi là phong nguyệt đó...
- Tấn quốc trước kia là một quốc gia, quan hệ giữa các nơi móc chéo không ngừng, nay Tấn quốc chia năm, rất nhiều con dân muốn được di cư, ranh giới quốc gia cũng không được phân chia rõ ràng, muốn giải quyết những tranh chấp đó, không phải chuyện một sớm một chiều. Đợi khi vấn đề được giải quyết xong, bọn chúng chắc chắn sẽ phối hợp sát phạt, mưu cầu những lợi ích to lớn hơn, cho nên... sau này Vệ quốc sẽ không có những uy hiếp to lớn như xưa nữa. Vệ quốc có thể tồn tại được đến ngày nay trước một nước Tấn hùng cường như vậy, thì cũng có thể tiếp tục chống chọi thêm nữa, hơn nữa tình cảnh còn dễ thở hơn xưa nhiều, chúc mừng ngài.
Nam Tử nhìn đắm đuối Khánh Kỵ, nàng không mặc bào phục chính thức, mà mặc một bộ áo đen tuyền theo ý thích, những sợi tơ áo được gạt sang một bên, để lộ ra cặp đùi trắng nõn săn chắc của nàng, dưới ánh trăng chiếu vào còn bóng bẩy đôi chút.
- Ngài... - Nam Tử cắn cắn môi, khẽ khàng đáp:
- Mục đích thật sự của việc thỉnh cầu đại vương mượn Tần binh, chắc hẳn ngài đã biết rồi, ngài... ngài không trách thiếp sao?
- Tại sao phải trách nàng chứ? Tấn quốc xa mãi tận Tây Bắc loạn hay không thì chẳng can hệ gì tới Ngô quốc ta cả, tuy nàng không nói cho ta mục đích thực sự, nhưng cũng chẳng hề hại tới ta, phải không nào? Ta có nhỏ nhen như thế không?
Khánh Kỵ cười sang sảng, Nam Tử nghiêng đầu, giống một con chim nhỏ đưa mắt nhìn hắn, nàng không hề vén búi tóc, trước mặt Khánh Kỵ, vị nữ nhân ăn mặc phóng khoáng giống như một tiểu thê tử đang hầu hạ cạnh phu quân vậy, chứ không phải là một công chúa nước khác, một quân phu nhân nước khác.
Làn tóc đen nhánh xõa rối đưa hương trên đôi vai thon gầy, khuôn mặt của nàng trắng nõn, đôi mắt đen láy cũng như được phát sáng. Sự có mặt của nàng dường như khiến cho ánh trăng trên trời cũng phải tiêu tán đi vài phần thanh sắc, vẻ đẹp siêu phàm thoát tục kia đã không còn giống như nhan sắc bình thường ở nơi phàm trần thế tục.
Rất lâu sau đó, nàng cất tiếng bẽn lẽn hỏi:
- Thật à?
- Thật!
Khánh Kỵ nghiêm túc nói:
- Lục khanh diệt Tấn, nước Tấn hùng mạnh bị diệt vong, toàn Trung Nguyên rơi vào cảnh hỗn loạn, Tần quốc đỡ được cường địch cản đường, chắc gì đã chịu an phận phát triển bó hẹp ở Quan Trung, Tề quốc rục rịch mưu đồ thiên hạ bá chủ, Nhung Địch man di phương Bắc cũng không để vuột mất thời cơ tốt, thuận thế mà xâm nhập vào Trung Nguyên. Các quốc gia tầm trung sẽ phải tổ chức lại lực lượng, một mặt là để tăng cường sức phòng thủ, một mặt là để hợp tung liên hoành chống lại cường địch. Sự sụp đổ của Tấn quốc khiến cho thiên hạ trở thành "đại tranh chi thế", khắp nơi bao trùm khí huyết tranh đấu, đây là cơ hội hiếm có suốt sáu trăm năm qua tông Chu thiên hạ, kể cả ta đã sớm biết được mục đích thực sự của nàng thì cũng nhất định toàn tâm toàn lực ủng hộ nàng.
- Đại vương chí tại thiên hạ ư?
Khánh Kỵ mỉm cười:
- Chí hướng nam nhi, đã là vua một nước, tại sao lại không mong nguyện bá chủ chứ?
Nam Tử khẽ thở dài:
- Tề Hoàn, Tấn Văn, Tần Mục, Sở Trang, và cả tổ tiên Tống quốc Tương Công đều đã trước sau xưng bá trước chư hầu, đại vương có chí như vậy, khó trách việc Bắc chiếm Hoài Tứ, Tây tiến Hán Giang. Chí hướng đại vương cao xa, chúc đại vương sớm có ngày hoàn thành hoài bão của mình.
Nói đến đây, nàng như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở hắt ra ngoài, nói trong suy tư:
- Thiếp... khi thiếp rời khỏi Cô Tô thành, còn đang lo vì lợi dụng ngài, để đại vương ghét thiếp hận thiếp, cả đời này không còn cơ hội gặp lại đại vương nữa.
Nàng ngẩng mặt lên, nhìn lên ánh trăng tròn vành vạnh, cất tiếng lảnh lót:
- Lúc đó... thiếp đã không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, chỉ muốn làm cho xong tất cả những gì thiếp mong muốn. Khi giết chết Tử Triều, trong lòng thiếp dường như cũng đã héo hon chết đi rồi. Thiếp thật không thể nghĩ rằng... đại vương chấp nhận gặp thiếp. Khi trông thấy tín sứ của đại vương, thoạt đầu thiếp mừng đến chết đi được, sau đó lại nghĩ rằng có kẻ nào đang gạt mình, nhưng vẫn không kiềm được lòng mình phi ngựa thẳng tới đây.
Khánh Kỵ cười nói:
- Nếu ta muốn lừa gạt nàng thật, thì ta sẽ dụ nàng tới đây rồi sau đó giết nàng trút căm phẫn thì sao?
Nam Tử quay đầu sang một bên, đắm đuối nhìn Khánh Kỵ, gò má nhợt nhạt dần dần trở lại hồng hào, dưới ánh trăng tuy không nhìn rõ đôi má ửng hồng say lòng người, nhưng thần vận của nàng trong chốc lát đã biến đổi. Thoáng cái từ một tiên tử với vẻ đẹp thoát tục trở thành một mỹ nhân buồn vui lẫn lộn, hoạt sắc sinh hương.
- Điều đó thì sao nào, khi tín sứ của đại vương tới, đã coi như cứu sống thiếp một lần rồi, dẫu rằng chỉ sống được thêm vài ngày, thì thiếp cũng đã coi như sống lại rồi. Cho nên, khi thiếp đến vốn đã không thiết việc đại vương đối xử thế nào với mình, chỉ cần thiếp đến được đây... đã toại nguyện rồi.
Nàng nhìn Khánh Kỵ thật lâu, thổ lộ tiếng lòng mình, cặp mắt đen nhánh cứ hấp háy liên tục, long lanh như giọt sương mai giữa ngày xuân. Còn sự bộc bạch tâm tình kia giống như những ngọn gió xuân mềm mại dịu êm phe phẩy qua làn nước hồ phẳng lặng, cuối cùng khiến những giọt sương run rẩy rụng rơi, rớt xuống trên khuôn mặt đầy thanh khiết ngọc ngà của nàng.
Hơi thở của Khánh Kỵ dường như đã ngừng lại, hắn thực sự chỉ muốn ôm chặt lấy nữ tử suốt đời mưu cầu quyền lực, nhưng dù sao cũng chỉ là một người con gái yếu đuối theo đuổi tình yêu chân chính kia vào lòng thật chặt mà thôi. Thế nhưng... vẫn chưa tới lúc, hắn lưỡng lự, thật sự chưa muốn nói chuyện yêu đương lăng nhăng vào lúc này, còn muốn làm sáng tỏ thêm một số điều khúc mắc đã.
Hắn kìm nén lại tình cảm của mình, nhẹ nhàng quay mặt đi, nói:
- Màn kịch này còn cần Tống quốc phối hợp cùng, cho đến khi... tin tức liên quân Sở Việt đánh tới Cô Tô thành truyền tới, sau đó liên quân Ngô Tống lập tức giải quyết tranh chấp, ký kết đồng minh.
Trong ánh mắt Nam Tử hiện lên đôi chút thất vọng, nàng thuận theo ý Khánh Kỵ thay đổi chủ đề:
- Đại vương... đã chuẩn bị xong chưa? Đại quân bên ngoài, liên quân Sở Việt tiến đánh Cô Tô, liệu có thực sự tấn công vào thành không?
- Ha ha, trong thời gian ngắn chúng không làm nổi đâu. Ta đã đánh Cô Tô thành suốt mấy tháng, nó kiên cố thế nào, dễ thủ khó công ra sao, ta đều rõ rành rành cả. Vả lại, hiện trong thành còn có thêm cả quân lính của Kinh Lâm, có đám đại thần Tôn Vũ, Phạm Lãi, Văn Chủng cạnh bên, nếu ta đoán không sai, liên quân Sở Việt chưa chắc đã không chịu bất chấp hy sinh tấn công mạnh mẽ Cô Tô thành. Rất có khả năng, chúng lợi dụng sau khi ta nghe được tin thành bị bao vây, dù biết rõ đó là gian kế nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, buộc phải cắn răng quay về cứu trợ, chúng dùng Cô Tô thành làm mồi nhử, để nuốt chửng lấy con cá lớn như ta.
- Ừm..
Nam Tử khẽ xoa cằm:
- Trừ phi chúng sớm biết được kế sách của đại vương, nếu không chắc chắn sẽ chẳng nghĩ rằng ngài lại giở chiêu cũ, phái đại quân từ ngoài biển tiếp tục vòng qua sau lưng chúng, công chiếm Việt quốc đô thành Hội Kê. Nếu như vậy, thì việc chúng dụ ngài đến cứu viện, sẽ gậy ông đập lưng ông, đảo ngược lại là ngài dụ chúng bắt buộc phải về cứu viện. Chỉ có điều... bọn chúng tấn công Ngô quốc, chắc chắn Ngô quốc sẽ không tránh khỏi nhiều tổn thất.
- Đúng vậy.
Khánh Kỵ bùi ngùi thở dài, ngửa mặt nhìn trời nói:
- Trên trời trăng tròn vành vạnh, nhân gian nguyệt quá bán, thế sự làm gì có chuyện hết thảy đều thập toàn thập mỹ chứ? Chỉ cần... chỉ cần trả cái giá nhỏ nhất, đạt được lợi ích to lớn trường tồn nhất, vậy thì hy sinh cần thiết đương nhiên là cấp thiết và xứng đáng rồi.
Trên mặt Nam Tử lộ ra nụ cười ngọt ngào:
- Nhưng lần này có lẽ đại vương chỉ phải nhàn nhã quá mức thôi. Ngài là dũng sĩ số một Ngô quốc, lĩnh binh đánh trận bao giờ cũng đi tiên phong, lần này lại nghỉ ngơi tự tại chờ tin tại nơi này, rất nhiều chiến công oanh liệt không thể được hoàn thành trong tay đại vương nữa rồi.
Khánh Kỵ mỉm cười nói:
- Không tại vị không dám nghĩ chuyện chính trị. Giờ ta đã là đại vương, thì cần làm chuyện một đại vương nên làm. Bày mưu nghĩ kế, quyết thắng nghìn dặm, mới là chức trách của ta. Mọi việc chỉ cần phát triển theo dự định của ta là được, tuy rằng những ánh hào quang trong mắt người đời chỉ hướng về những diễn viên (chỉ đám tướng tá) kia, nhưng nhân vật chính thực sự của màn ảnh lại chính là người đạo diễn.
Nam Tử nháy mắt vài cái, nghi hoặc hỏi:
- Nhân vật chính, đạo diễn gì cơ?
Khánh Kỵ biết là đã lỡ lời, cười trừ:
- Điều này... sau này ta sẽ nói cho nàng biết.
- Sau này?
Nam Tử nghe thấy lời nói của hắn có chút gì ý tại ngôn ngoại, đôi mắt nhất thời giống như một đám mây che khuất ánh trăng bỗng nhiên mở ra, chốc lát đã khôi phục được vẻ linh hoạt sáng suốt. Thần thái phấn chấn của nàng khiến cho tiếng lòng Khánh Kỵ bỗng như bị gì đập mạnh vào, Nam Tử bị ánh mắt chằm chằm của Khánh Kỵ hướng vào ngượng ngùng cúi đầu, trán hết nhăn nhó nhẹ nhàng đáp:
- Trời... tối rồi, chúng ta... chúng ta đi nghỉ thôi.
- Ta vẫn chưa thấy mệt là bao, nàng muốn nghỉ ngơi rồi ư?
Nam Tử cúi thấp đầu, mái tóc đen tuyền xõa trên vai, đôi mắt bị che khuất, chỉ còn thấy chóp mũi hơi vểnh lên, thanh âm của nàng lại càng nhẹ nhàng, mềm mại, ừ hử giọng mũi:
- Không phải vậy, ý thiếp là... những thứ nhẫn nhịn bao ngày qua giờ chàng đã giải thích hết cho thiếp nghe rồi...
Giọng nói bịn rịn cùng ý tình nồng thắm khiến Khánh Kỵ tim đập thình thịch, loại âm điệu khó nói hết được sự tươi tắn đáng yêu kia khiến Khánh Kỵ khó có thể kìm nổi lòng mình, hắn cũng hết chịu nổi từ bỏ nguyên tắc, vươn người qua, dùng ngón tay nâng cằm nàng lên.
Nam Tử theo đà ngẩng mặt lên, ánh mắt trong cơn bẽn lẽn mang theo nỗi niềm hưng phấn, trong sự chờ đợi xen chút quẫn bách, cặp tơ bào giang ra, rồi lại nắm chặt, chân tay cô nàng luống cuống đáng yêu, hòa quyện cùng với hương vị của một phụ nữ thuần thục cao nhã chỉ có ở riêng nàng, mang theo những phong tình ngọt ngào say đắm.
Ý muốn xâm phạm lại len lỏi trong đôi mắt Khánh Kỵ, hắn từ từ đưa người qua, Nam Tử vô ý thức chống hai tay vào tảng đá, khiến bộ ngực mê người lại càng căng phồng ưỡn ra trêu chọc, nâng đỡ hai tòa ngọc nữ phong mê hoặc của nàng.
Chóp mũi Khánh Kỵ cơ hồ muốn chạm vào chóp mũi của nàng, gần nhau tới nỗi nghe được tiếng thở của nhau, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện đó nói thì dài lắm, chúng ta... bắt đầu từ đâu đây?
Đôi cánh tay khỏe khoắn của Nam Tử dường như không chống đỡ nổi thân thể đang run lẩy bẩy từng cơn của nàng, dưới sự đè nén của Khánh Kỵ, nàng nói lắp bắp không thành câu:
- Đại... đại.. đại vương muốn bắt đầu từ đâu...
Cặp lông mi cong cong, đôi mắt to tròn, mang theo sức hút mê người. Cặp môi phong tình mềm mại giống như một cây đào mật đã chín quả, bất kể ai nhìn thấy cũng đều không nhịn nổi mà cắn lấy một miếng.
Rồi đó, Khánh Kỵ nhẹ nhàng ép người xuống, đôi mắt Nam Tử lúc này đã nhắm chặt, cặp lông mi dài hấp háy liên tục, "câu chuyện" được bắt đầu từ việc "cắn trái đào tươi"...
Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ say nồng, chắc rằng câu chuyện đó sẽ được họ tiếp diễn rất lâu...