Vân Chiến thiếu gia, tiểu nhân nhận được tin tức. Tiêu
Vân Thiên vừa đến bảo khố của gia tộc. Nhưng không biết có lấy được thứ
gì hay không. Hiện giờ đang đến Tàng Thư Các.
- Thật không hiểu Tiêu Vân Thiên tiểu tử đó cống hiến cho gia tộc bảo
vật gì. Vì sao có thể khiến các vị thúc bá và lão tổ cho tiểu tử đó
Ngưng Mạch Đan, lại cho tiểu tử đó tự do ra vào Tàng Thư Các 2 tầng đầu. Ngay cả ta, cũng bị giới hạn 3 tháng 1 lần mới có thể tiến vào 2 tầng
đầu.
- Thiếu gia, phụ thân người không nói cho người biết sao?
- Nếu nói thì ta còn thắc mắc cái gì nữa. Việc ta giao cho ngươi đến đâu rồi?
- Bẩm, hiện giờ cả Lạt Thành đều biết Tiêu Gia Tam Thiếu sau khi bị
Trương gia đánh cho gãy chân, bị dọa sợ hãi mà lúc tỉnh lúc mê, thần trí không bình thường.
- Hay, hay cho câu lúc tỉnh lúc mê. Nếu lúc nào cũng điên thì ngược lại
không thể giải thích những lúc hắn hành động bình thường. Nhưng chỉ cần
có những lúc hắn lên cơn, cho dù rất hiếm thì ai sẽ yên tâm với hắn, còn ai sẽ là bằng hữu của hắn. Việc này ngươi làm rất tốt, cũng rất sáng
tạo. Sau này ta sẽ không bạc đãi ngươi.
“Vị thiếu gia này, làm người thật thâm độc, lại bụng dạ nhỏ hẹp. Tiêu
lão gia chủ mặc dù có chút tính toán chi ly, nhưng lại toàn tâm toàn ý
vì gia tộc. Còn con của hắn, chỉ vì Tiêu Vân Thiên có linh căn, khiến
ngươi trở nên ít nổi bật một tí, ngươi lại hại người ta như vậy. Thân
nhân còn như thế, đối xử với người ngoài sẽ như thế nào? Chẳng lẽ, ta
chọn sai chủ nhân rồi sao? Nếu não hải của Vân Thiên thiếu gia không bị
thương, vẫn có thể tu tiên thì tốt biết mấy. Một người sẵn sàng đổi một
bảo vật để cứu người thân, rõ ràng là trọng tình trọng nghĩa hơn thiếu
gia trước mặt này.”
----------
Tiêu Vân Thiên đến Đan Các. Vị mỹ nữ tỷ tỷ kia cũng đã có chút sốt ruột vì chờ hắn.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, ngươi đang nhớ ta?
- Đúng, mới có 3 ngày không gặp, ta lại sợ mình không gặp lại được ngươi nữa.
Long Nghiên thấy hắn tới, trong lòng cũng có chút vui vẻ, liền mở miệng trêu đùa.
- Hì hì, mọi việc thuận lợi. Ta đã lấy được dược dịch tinh chế từ Liệt Hỏa Thảo rồi đây.
- Ồ, vất vả cho ngươi rồi. Như vậy ta lại càng đỡ mất thời gian.
- Đây. Tỷ tỷ cứ thoải mái kiểm tra.
Tiêu Vân Thiên lúc tới đây đã lấy nó ra trước. Đây chỉ là đề phòng mà
thôi. Mặc dù vị tỷ tỷ ngũ phẩm Luyện Dược Sư này chắc chắn sẽ không động tâm.
“Ồ, dược dịch này, chắc chắn mới được tinh chế gần đây. Thật kì lạ. Là
ai? Làm cách nào hắn ta có thể loại bỏ gần như hoàn toàn sự cuồng bạo
trong Liệt Hỏa Thảo 200 năm tuổi. Phương pháp này… nó hình như làm dược
tính giảm đi chút ít nhưng cái này không quan trọng lắm. Độ tinh khiết
đạt đến 96%, thật đáng kinh ngạc.”
- Xem ra sau lưng đệ đệ có một cao nhân.
- Chuyện này, xin tỷ tỷ thứ lỗi. Ta không thể tiết lộ được.
“Đúng rồi, cứ nghĩ vậy đi, chứ đừng giống tên Hoắc Vĩ nghĩ ta là đại năng chuyển thế”
- Cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng ta trao đổi sòng phẳng. Nói ra bí mật của mình lại khiến ta thành ra mắc nợ ngươi.
Long Nghiên lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ.
- Bên trong chứa 7 viên Quy Nguyên Đan trung phẩm, và 10 viên Quy Nguyên Đan hạ phẩm. Dư sức cho ngươi sử dụng 3 tháng. Ngoài ra, dược dịch này
thật sự vượt ngoài mong đợi của ta. Ta sẽ tặng thêm cho ngươi 1 viên
Ngưng Mạch Đan thượng phẩm. Nếu đột phá đến Đại Võ Sư ngươi có thể phục
dụng, mặc dù hiệu quả không tốt như đến khi đạt Tiên Thiên Võ Sư, nhưng
cũng vô cùng tốt. Đan Dược này, chỉ có trong đấu giá đôi khi mới có, Đan Các cũng không luyện chế số lượng lớn được đâu. Ngươi cũng đừng để lộ
ra ngoài.
Thật ra Long Nghiên nàng biết, cái giá mà mình đưa ra có chút lớn. Người sau lưng Tiêu Vân Thiên có lẽ không phải là Luyện Dược Sư, nếu không đã tự mình luyện chế đan dược cho Tiêu Vân Thiên. Nhưng một kỳ tài không
phải Luyện Dược Sư lại có thể làm ra loại dược dịch kia, thật sự đáng
giá để nàng kết giao.
- Ta sẽ ở đây trong khoảng 1 tháng tới. Và sẽ thường xuyên đến Đan Các.
Nếu ngươi có thể tìm thêm Liệt Hỏa Thảo 200 năm, cứ đến trao đổi với ta. Nhưng sẽ không có thêm Ngưng Mạch Đan cho ngươi đâu.
“Ôi, tuyệt vời…không ngờ lại có đồ trên trời rơi xuống thế này. Đúng là
thứ ta đang cần. 1 viên thôi cũng được, tham lam quá sẽ bị trời phạt
đấy.”
- Nhân tiện, 10 ngày sau nơi này sẽ bán đấu giá, ngươi có tham gia không?
Nàng hỏi như thế, rõ ràng ý là 10 ngày sau có thể gặp được người kia hay không. Chứ 1 tên nhóc Võ Sư Nhị Trọng, không phải là Luyện Dược Sư thì
lấy tư cách gì để tham gia?
- Ta cũng không biết nữa. Có lẽ là ta sẽ không tham gia.
- Thật là đáng tiếc. Thôi được rồi, ta còn có đan dược cần luyện chế. Tạm biệt.
- Tạm biệt, mỹ nữ tỷ tỷ.
- Thật là dẻo mồm.
----------
Tiêu Vân Thiên lập tức trở về Tiêu gia. Hắn không quan tâm đến tất cả,
chỉ bảo hạ nhân đun một thùng nước thật lớn mang vào phòng mình. Bảo là
sẽ tắm rửa trong phòng. Lại còn bảo “không được nhìn trộm”.
“Tắm rửa trong phòng ư? Chuyện này… mới à nha. Lại học theo các tiểu thư cành vàng lá ngọc ư?”
Thùng nước rất nhanh đã được mang đến. Tiêu Vân Thiên đuổi hạ nhân ra
ngoài. Hắn lấy ra 4 lọ nhỏ, trút mỗi lọ 1 giọt dược thủy, cởi y phục rồi leo vào. Nuốt vào 1 viên Quy Nguyên Đan hạ phẩm và 1 viên Bạch Linh
Đan. Cơ thể hắn lập tức có cảm giác biến thành 1 tụ linh trận cỡ nhỏ.
- Ôi sướng… cảm giác thật là thư thái.
“Tăng thêm một ít bột Hỏa Nham Thạch để giữ ấm nước nữa.”
Nhưng rất nhanh cảm giác thư thái biến mất, thay thế là cảm giác như bị kim chích trên toàn bộ thân thể.
“Khốn kiếp, ngứa thật. Lại không được gãi. Ngứa nhất lại là tiểu đệ đệ
nữa kia chứ. Những bộ phận khác có thể dựa theo công pháp hấp thu dược
tính, giảm bớt cảm giác ngứa. Riêng tên tiểu đệ đệ này lại không có công pháp, thật là khó chịu a. Sau này phải đi Hợp Hoan Cốc một chuyến trộm
một môn công pháp cường hóa tiểu đệ đệ mới được. Oa, ngứa…”
Tiếng rên khoan khoái, sau đó là tiếng rên hừ hừ của hắn đều vang ra
ngoài. Bọn hạ nhân cũng đã quen thuộc với biểu hiện này của Tam thiếu
gia. Chỉ có điều, tiếng rên làm người sởn gai óc này lại kéo dài tận 4
giờ đồng hồ.
Toàn bộ nước đã chuyển trở lại thành trong suốt. Chỉ có chút đục, hoàn toàn không khác biệt với nước người thường vừa tắm xong.
- Nghỉ, nghỉ, tam trọng rồi, ngừng thôi. Phải ăn cái đã, đói quá rồi.
Cái lợi của loại dược thủy vô danh này, là nó khiến cho cơ bắp, da, gân
bị kích thích. Khiến chúng nó luôn rơi vào trạng thái căng thẳng như vừa mới hoạt động mạnh. Từ đó, giảm bớt thời gian mỗi lần Tiêu Vân Thiên
phải ngưng tu luyện vì cơ bắp bị căng cứng thiên địa linh khí, bỏ qua
được bước chạy bộ mang theo phụ trọng. Bù lại hắn phải thừa nhận cơn
ngứa khủng khiếp.
“Thà chịu đau, còn ngứa thế này, lại không thể gãi mà phải tập trung tu luyện. Thật là quá khó chịu.” Đây là kết luận của hắn.
“Quái, Quy Nguyên Đan hạ phẩm không phải dùng được 3 ngày sao, sao ta
lại có cảm giác hết tác dụng rồi? Chẳng lẽ là do Ám Kim thể chất hội tụ
đủ ngũ hành, tiêu tốn quá nhiều dược hiệu của Quy Nguyên Đan?”
Còn phải nghĩ sao? Quy Nguyên Đan hạ phẩm có công dụng 3 ngày là do nó
sử dụng trên người thường, tư chất Bạch Ngân trở xuống. Nếu là tư chất
Hoàng Kim cấp thì chỉ cần 1 ngày là đã hết công dụng. Tất cả đều do tốc
độ hấp thụ linh khí của cơ thể.
Hạ nhân mang theo thức ăn dành cho 3 người thường đưa vào phòng. Tiêu
Vân Thiên lại dặn dò bọn người này thay một thùng nước khác.
Từ đó về sau, Tam thiếu gia lại có truyền thuyết mới. “Chỉ ăn, ngủ và
tắm trong 10 ngày liền, mỗi lần tắm 4 tiếng đồng hồ. Mỗi ngày tắm đến 4
lần. Khi tắm thì luôn rên hừ hừ như bị trúng gió. Khi thì cười ha hả, có lẽ là lên cơn. Điều kì lạ nữa là nước Tam thiếu gia tắm xong thường
nóng rất lâu, rất quái dị. Phải biết Tam thiếu gia đã tắm 4 giờ rồi đó,
sau đó nước còn nóng thêm 2 giờ nữa.”
Trong mắt cao tầng Tiêu gia. Rõ ràng Tiêu Vân Thiên không phải bị điên, mà là việc tắm của hắn rất không bình thường.
Ngay ngày đầu tiên hắn bắt đầu tắm, họ cũng liên tưởng đến dược thủy,
cũng đoán vị cao nhân Tiêu Vân Thiên gặp trong Đan Các đã chỉ điểm cho
hắn.
Điều này, khiến trong lòng họ ngứa ngáy muốn tìm hiểu sự thật. Nhưng
toàn Tiêu gia đã được Tiêu Kiên thái thượng trưởng lão hạ lệnh không
được làm phiền đến Tiêu Vân Thiên. Ngay cả tiểu tử Tiêu Vân Chiến cũng
bị Tiêu Càn cảnh cáo, không được điều tra thêm nữa. Sự việc của Tiêu Vân Thiên cuối cùng cũng tạm gọi là giữ được bí mật.