Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 110: Gặp nhau lần cuối




--- ----Hai tháng sau---- ----
“Sức khỏe đã khá hơn rồi chứ?” bên bờ hồ, Dạ Phong nhìn Miên Miên cười hỏi.
Miên Miên nhìn về phía hắn nói, “Đã sớm không có việc gì rồi, cảm ơn ngươi đã cho người mang tới nhiều thuốc bổ như vậy, ta ăn đến sắp mập ra rồi!” Miên Miên nói rồi cười lớn.
Dạ Phong nhìn nàng không nhịn được cười nói: “Béo cũng tốt, béo ra trông rất đáng yêu!”
Miên Miên nghe vậy có chút ngượng ngùng, nàng biết rõ Dạ Phong đối với nàng rất tốt, âm thầm vì nàng mà làm rất nhiều chuyện, năm năm trước nàng vốn đã không kiên trì nổi nữa, là hắn giúp nàng đứng lên, cũng chính hắn năm năm qua giúp nàng quên đi đau khổ mà vui sống, thế nhưng bất kể ai dù tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được suy nghĩ muốn báo thù của nàng.
“Còn bảy ngày nữa là sinh nhật hoàng huynh rồi, nhất định hôm đó sẽ rất náo nhiệt!” Dạ Phong ôn nhu nói rồi nhìn về phía xa.
“Đúng vậy a, chỉ còn có bảy ngày nữa thôi!” Miên Miên nhìn xa xăm nói, nàng đã quyết định hôm đó sẽ triệt để giải quyết Ngải Vân sau đó rời đi, cứ nghĩ tới chỉ còn bảy ngày nữa là phải đi, lòng của nàng có chút khó chịu.
“Làm sao vậy? Ngươi có tâm sự?” Dạ Phong nhíu mày nhìn nàng hỏi.
Miên Miên thở dài một tiếng rồi trực tiếp ngồi xuống cạnh bờ hồ nhìn mặt nước, lòng của nàng có rất nhiều chuyện không thể nói ra, việc nàng xuyên qua Dạ Phong cũng biết nhưng hắn lại không biết việc nàng muốn trở về, nàng không muốn gạt hắn nhưng nàng cũng không có cách nào khác, nàng không muốn hắn và mọi người lo lắng khổ sở, dù sao cũng đã ở chung với nhau lâu như vậy rồi.
“Vì chuyện Xà hậu mà phiền não sao?” thấy nàng im lặng không nói Dạ Phong lần nữa lên tiếng hỏi.
“Nàng ta? Ha ha, từ sự kiện lần trước nàng ta cũng không có xuất hiện trước mặt ta, dù cho ta muốn tìm thì nàng ta cũng không chịu tiếp a, thật không biết nàng ta đang suy nghĩ gì?” Miên Miên cười cười nói, Ngải Vân né tránh làm trò chơi này giống như chỉ còn lại một mình nàng.
Dạ Phong nghe vậy không khỏi giận dữ nói: “Chắc chắn nàng ta sẽ không buông tha ngươi dễ dàng như vậy, ngươi vẫn là nên cẩn thận hơn một chút, có đôi khi yên tĩnh quá lại càng đáng sợ hơn!”
“Đúng vậy, ta cũng chưa từng thấy qua nàng ta như vậy, theo lý mà nói thì nàng ta không có khả năng ngồi chờ chết, chẳng lẽ đả kích lần trước quá lớn khiến nàng ta gục ngã rồi sao?” Miên Miên nói rồi nhìn Dạ Phong vẻ khó hiểu, theo nàng biết thì Ngải Vân không phải là người thích rảnh rỗi cho lắm.
“Thời gian này biểu hiện của nàng ta thực sự rất ôn hòa, mọi ngày ngoài việc đi thỉnh an mẫu hậu thì toàn bộ thời gian đều ở trong Di Tâm cung, mặc kệ nàng ta muốn làm gì, ngươi đều nên cẩn thận hơn một chút thì hơn!” Dạ Phong thản nhiên nói.
“n, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, mặc kệ nàng ta làm cái gì ta đều sẽ cẩn thận!” nói rồi lại thở dài nhìn xa xăm.
“Làm sao vậy? Sao lại thở dài rồi?”
“Thái hậu ngày mai sẽ mang theo Tử Tử lên chùa cầu phúc cho bệ hạ, nàng một mực muốn đúng sinh nhật bệ hạ mới quay về, ngươi cũng biết ta cùng Tử Tử chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy hết, ta thật sự rất lo lắng!” Miên Miên nhíu mày nói.
“Ngươi yên tâm đi, Tử Tử là tôn nhi của mẫu hậu, người sẽ chăm sóc tốt cho Tử Tử thôi!” Dạ Phong an ủi nói.
“Ta biết, thế nhưng ta chưa từng xa Tử Tử lâu như vậy cả!” nói rồi lại thở dài, kỳ thật như vậy cũng tốt, qua bảy ngày nữa chính là sinh nhật Dạ Mị rồi, sắp phải ra đi rồi nàng cũng nên hảo hảo ở cạnh Dạ Mị thì hơn.
--- ---------
Tạm biệt Dạ Phong xong Miên Miên lập tức trở về Tử Vân các, Tử Tử vừa nhìn thấy nàng liền nhào tới cười nói: “Mẹ, người đã đi đâu vậy hả?”
“Đi gặp Tuyết thúc thúc của ngươi không được sao?” Miên Miên ngồi xuống nhìn nhi tử mà không khỏi nở nụ cười.
“Mẹ, người muốn gì đều được hết, đúng rồi, hoàng tổ mẫu nói sớm mai phải lên đường rồi, người nói ta có nên đi hay không a, suy nghĩ thật mệt nha!” Tử Tử gãi gãi đầu bộ dáng khó xử nhìn nàng nói.
“Vậy ngươi nói cho mẹ, ngươi có muốn đi không?” Miên Miên vuốt đầu hắn sủng nịch hỏi.
“Muốn a!” Tử Tử nhanh chóng đáp khiến cho Miên Miên lẫn Vô Tình có chút sửng sốt.
“Tử Tử, ngươi có biết hay không nếu ngươi đi là sẽ bảy ngày không gặp lại nương nương a, ngươi không muốn nương nương nữa sao?” Vô Tình vội ngồi xuống trước mặt hắn hỏi, đứa nhỏ này có chuyện gì mà lại muốn ly khai nương nương đâu này?
Tử Tử nghe vậy làm bộ dí dỏm cười cười, “A Tình cô cô, ngươi nói sai rồi, ta như thế nào lại không muốn mẹ a, nhưng là vì việc lập Hậu lần trước mà hoàng tổ mẫu vẫn còn rất giận mẹ, ta muốn trong bảy ngày này có thể thay đổi một chút suy nghĩ của hoàng tổ mẫu đối với mẹ ta, ta không muốn chỉ có phụ thân yêu thương mẹ ta mà ta muốn tất cả đều như vậy!” nói rồi nhướn mày cười gian nhìn hai nàng.
“Oa, Tử Tử, như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra nha!” Vô Tình nghe Tử Tử nói mà không khỏi sửng sốt, quả thật là hài tử thông minh hiểu chuyện nha.
"Tử Tử…" Miên Miên nhìn nhi tử mà không biết nên nói gì nữa, nàng ôm chặt hắn trong lòng, đứa bé này thực sự rất thông minh cũng rất hiểu lòng người, nếu nàng đi rồi thì hắn phải làm sao đây?
“Được rồi mẹ, người đừng buồn, bảy ngày sẽ qua rất nhanh a, tuy ta là người được vạn người yêu thích nhưng người cũng không cần lo lắng, ta lúc nào cũng nhớ tới người a!” Tử Tử vỗ vỗ lưng nàng an ủi.
"Tiểu quỷ!" Miên Miên nhịn không được phì cười buông hắn ra dí dí ngón tay trỏ vào mũi hắn nói.
Tử Tử bày ra bộ dáng lão đại cười cười nhìn nàng.
Miên Miên thấy vậy nắm lấy tay hắn rồi quay người phân phó: “A Tình đi chuẩn bị chút thức ăn, đêm nay chúng ta bày tiệc!” Miên Miên bên ngoài vui vẻ vậy nhưng trong lòng không khỏi đau xót, qua đêm nay rồi biết nàng có còn nhìn thấy Tử Tử nữa không?
“Được!” Vô Tình đáp gọn rồi nhanh chóng đi ra thu xếp.
“Mẹ đừng như vậy nha, ta đâu phải đi rồi không trở lại đâu a!” Tử Tử khoát khoát tay cười nói.
“Tử Tử, về sau ngươi sẽ làn quân vương, là quân vương thì nhất định phải chiếu cố thần dân của mình, nhất định phải lấy dân làm gốc hiểu chưa?” Miên Miên lôi kéo tay hắn dặn dò.
Những lời này của Miên Miên khiến Tử Tử có chút sửng sốt nhưng rất nhanh bình tĩnh lại cười nói: “Còn quá sớm để nói điều này a mẹ, chờ sau này ta làm quân vương rồi nói sau nha, nếu ta không làm tốt thì người có thể đánh ta mà!”
“Xong rồi đây!’ Vô Tình sớm đã đoán được Miên Miên sẽ muốn làm tiệc nên đã chuẩn bị sẵn mọi nguyên liệu cần thiết nên đồ ăn rất nhanh chóng đã được bày lên bàn.
“Oa, A Tình cô cô hôm nay đâu phải năm mới đâu mà người chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy a?” Tử Tử nhìn một bàn lớn đầy thức ăn mà không khỏi trừng lớn mắt.
Vô Tình đem tất cả bày biện lại một chút rồi nhìn hắn cười nói: “Nhìn ngươi hiểu chuyện biết vì nương nương mà lo lắng cho nên hôm nay a Tình cô cô thưởng cho ngươi a!” nói rồi đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ của hắn lần nữa mỉm cười.
“A Tình không vội thì cũng ngồi xuống đi!” Miên Miên chỉ vào chiếc ghế còn lại nói rồi đưa tay rót rượu cho mình cùng Vô Tình, rồi lại rót thêm một chút cho Tử Tử.
“Mẹ, ta cũng có thể uống sao?” Tử Tử hưng phấn cười nhe hai hàm răng nhỏ ra hỏi, thấy Miên Miên nhíu mày thì vội bày ra bộ dáng nghiêm trang nói: “Mẹ, ta là tiểu hài tử a, tiểu hài tử như thế nào lại có thể uống rượu đâu này?” mặc dù nói thế nhưng ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi ly rượu trước mắt, vẻ mặt vô cùng đáng thương.
“Được, ai chẳng biết ngươi sớm đã bị Lô thúc thúc dạy hư rồi, ngươi cũng không phải một hai lần uống rượu bị ta bắt được, hôm nay ta phá lệ cho ngươi uống, chỉ có lần này không có lần sau, đương nhiên cũng chỉ có thể uống một chút!” Miên Miên nhìn hắn nghiêm người ngồi đó thì có chút buồn cười nói.
“Vạn tuế!” Tử Tử hưng phấn bưng ly rượu đặt ở chóp mũi hít hà, oa, lâu lắm rồi hắn không có được nếm qua nha.
Vô Tình ngồi một bên có chút ưu sầu nhìn hai mẹ con, nương nương đã từng nói qua sẽ phải rời đi, khoảng thời gian này nàng thấy nương nương đặc biệt trầm mặc, dường như ngày đó sắp tới rồi.
“A Tình, cám ơn ngươi đã luôn ở bên cạnh ta nhiều năm như vậy, sau này hy vọng ngươi cũng sẽ đối với Tử Tử như vậy!” Miên Miên nói rồi một hơi uống cạn ly rượu.
Vô Tình thấy thế cũng vội nâng chén uống sạch, Tử Tử ngồi bên có chút khó hiểu nhìn hai người hỏi, “Mẹ, người là có ý tứ gì a?”
“Tử Tử, ngươi về sau nhất định phải nghe lời của A Vô Tình cô cô biết không?”
“Mẹ, người đang nói gì a? Người muốn đi đâu sao?” Tử Tử có chút luống cuống hỏi.
“Ha ha, làm cái gì nha, chẳng lẽ ngươi trưởng thành rồi mà không muốn cho mẹ nghỉ ngơi sao? Ta cũng không muốn đi theo người cả đời a, ta còn chờ ngươi sớm đăng cơ để được ra ngoài du lịch đó đây đây này!” Miên Miên sợ hắn nhìn ra điều gì vội vàng lấy đại một lý do nói.
Tử Tử nghe vậy tay mân mê ly rượu cười nói, “Còn tưởng là chuyện gì, đi đi, về sau người có thể thoải mái mà đi a!” nói rồi gắp thức ăn vừa ăn vừa cười nói: “A Tình cô cô tay nghề quả nhiên là số một a!”
Vô Tình thấy thế chỉ nhàn nhạt cười rồi ưu sầu nhìn về phía Miên Miên, bất an trong lòng càng ngày càng lớn, chẳng lẽ nàng thật sự muốn rời đi rồi sao? Tử Tử về sau phải làm thế nào đây?
Miên Miên không chú ý tới sự bi thương của Vô Tình mà một mực nhìn về phía Tử Tử đang ăn thầm nghĩ, bảo bối, ta hy vọng ngươi về sau lúc nào cũng có thể vui cười khoát hoạt như lúc này vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.