Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 20: Không biết nguyên nhân




Nguyễn Miên Miên ngước mắt nhìn nam nhân mặt mũi không vui cười cười xấu hổ, nàng hoàn toàn không rõ vì sao hắn lại trở nên phi thường nghiêm túc hơn nữa tựa hồ có chút tức giận, ách, nàng vừa rồi có nói sai cái gì à? Vì vậy, để nghiệm chứng ý nghĩ này, nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cái kia… Ta có nói sai cái gì sao?”
“Ngươi nghĩ xem?” Dạ Mị vẻ mặt không vui, tuy nói hắn hôm nay mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng vẻ ngoài anh tuấn cùng với khí chất của mình, hắn như thế nào cũng không thể có dính dáng tới cái từ thái giám này a!
“Ừm… Ta không biết…” Miên Miên yếu ớt trả lời, làm gì phải giận dữ trừng nàng a, thật sự nàng không biết mà!
Dạ Mị thấy thế không vui nhíu mày, không biết? Nàng nói không biết? Nữ nhân này ngu ngốc sao? Sai lầm lớn như vậy bày trước mắt nàng còn ra vẻ vô tội nói không biết?!
“Công công… Ngài đến lãnh cung có chuyện gì sao?” Nguyễn Miên Miên vội hỏi lần nữa, giờ phút này, trong lòng nàng không khỏi nghĩ, công công mắt tím này thật hẹp hòi a, nàng hình như không nói gì sai a, hắn làm gì trừng to mắt nhìn nàng như vậy? Quả nhiên, rắn bất nam bất nữ tâm tư thật khó đoán!
Dạ Mị thấy nàng còn luôn miệng gọi hắn công công, không khỏi cười lạnh thầm nghĩ, một người ngu ngốc như vậy có thể trà trộn vào cung, xem ra đám ngu ngốc kia đã có thể cáo lão hồi hương rồi!
“Thực xin lỗi.” Đột nhiên Miên Miên nói xin lỗi.
Đột nhiên xin lỗi như vậy thật khiến Dạ Mị ngây ra một lúc, hắn nhìn về phía nàng đang như người vô tội hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
“Bởi vì chọc ngươi tức giận…” Miên Miên yếu ớt nói, giương mắt nhìn hắn tiếp tục nói: “Ta biết rõ mình ngốc không biết vì sao chọc ngươi giận, nhưng mà các cô cô nói bất kể là làm tú nữ hay cung nữ đều phải biết thân biết phận không thể chọc giận người khác, ta vô tình chọc giận ngươi cho nên sai rồi.” Trong trí nhớ của nàng, rắn tựa hồ là một động vật máu lạnh lại thù dai, bởi vì cuộc chiến mãng xà, cuộc chiến người xà cũng nói rõ điểm này, bởi vậy, nàng cũng đã nói với mình thà đắc tội với người cũng không thể đắc tội với rắn, hơn nữa xin lỗi cũng sẽ không thiếu miếng thịt nào!
Nghe vậy, Dạ Mị liền biết rõ nàng đích thị là phạm vào cái sai gì mà bị phạt đến lãnh cung, chỉ là, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một tú nữ bị biếm thành cung nữ còn có thể vui vẻ như thế, huống chi đây là lãnh cung, mà nàng tựa hồ rất thích ở đây hưởng thụ, cung nữ ngốc này đến tột cùng có câu chuyện như thế nào mới có thể bình tĩnh như thế?
“Công công…” Miên Miên thấy hắn bắt đầu ngẩn người không khỏi lần nữa dịu dàng gọi một tiếng.
“Ta ở cách đây không xa,” Dạ Mị lạnh nhạt nói, bởi vì hắn thật sự không muốn rối rắm với vấn đề này nữa.
Nghe vậy, Nguyễn Miên Miên kinh ngạc nhìn hắn hỏi: “Thật vậy chăng, ngươi thật sự ở gần nơi này sao?”
Dạ Mị nhìn nàng kinh ngạc như thế mà ánh mắt lại kinh hỉ, lông mày hắn bất giác biến thành một đường sâu, vì sao những lời này nghe tựa hồ có loại cảm giác xấu a!
Quả nhiên… Chỉ thấy Nguyễn Miên Miên đột nhiên trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, nở nụ cười, chu miệng vươn tay chỉ vào ngực hắn phi thường bất mãn phàn nàn nói: “Ai ôi!!!, Ngươi nói sớm đi, thì ra chúng ta đều là người đồng cảnh ngộ a, vừa rồi ngươi như vậy làm ta sợ muốn chết, tiểu tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.