Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 25: Quả nhiên đủ nhuyễn




“Tiểu chủ, người xác định không cần tìm ngự y sao?” A Đức nhìn trên mông Miên Miên bị đâm mấy mảnh thủy tinh sắc bén cẩn thận hỏi thăm.
“Không… Không cần, chẳng lẽ thoạt nhìn ta rất không tốt sao? Ha ha ha ha.” Miên Miên cười cười xấu hổ, tiếp đó can đảm thoáng nhìn qua Dạ Mị giờ phút này đang ngồi trước bàn uống trà tốt nhất ăn điểm tâm mỹ vị, từ đầu đến cuối hắn đều không nhìn về phía nàng, khiến nàng càng thêm sợ hãi, trời ạ, nàng là gặp quỷ sao, đã ở trước mặt hắn nói xấu ‘hắn’ hơn n lần, cái gánh này quá nặng!
“Thế nhưng tiểu chủ người…” Hắn chỉ chỉ mông mình, đương nhiên không khó hiểu, ý hắn là ngươi thật không cần ngự y ư, trên mông ngươi bị đâm rất nhiều mảnh thủy tinh lấp lánh đấy!
“Ha ha, da ta dầy không có việc gì, tạ công công quan tâm.” Miên Miên nuốt một ngụm nước bọt nói ra, trong nội tâm cũng thầm nghĩ, nơi quỷ quái gì thế, mọi thứ đều đắt giá trị nhưng vì sao cái ga giường này mỏng như vậy? Nàng chỉ là trùng hợp ngồi xuống ai biết thủy tinh ngàn năm này tựa hồ rất ưa thích cái mông mềm mềm của nàng liền trực tiếp xuyên qua ga giường mỏng đâm vào da thịt nàng…
“A Đức ngươi già nên hồ đồ rồi sao? Ngươi không phát hiện nàng phi thường thích thủy tinh này sao? Đã như vậy, trẫm sẽ đem thủy tinh trên mông ngươi ban cho ngươi là được.” Dạ Mị nở một nụ cười gian trá nói.
Nghe vậy, Miên Miên cười cười xấu hổ nhưng lại không biết nên phản ứng thế nào.
“Tiểu chủ còn không nhanh quỳ xuống tạ ơn, người nên biết cái này tuy là thủy tinh vỡ, nhưng một món thủy tinh vỡ này đủ cho một người dân bình thường ăn cả đời.” A Đức vội nói với Miên Miên.
Tất cả nha hoàn nghe vậy đều hâm mộ nhìn Miên Miên, dáng vẻ kia tựa hồ nói cho nàng biết, mông ngươi kiếm lợi lớn nha!
Miên Miên thấy thế chỉ có thể không được tự nhiên quỳ xuống, tiếp đó cúi người nói: “Tạ bệ hạ ban thưởng.” Nói xong, ‘hấp’ một tiếng, bởi vì mông thật sự rất đau rất đau, đau đến khiến nàng nhe răng trợn mắt rồi!
“Đứng lên đi.” Dạ Mị lạnh nhạt nói.
“Tạ bệ hạ.” Miên Miên hai tay từ từ chống cơ thể, nàng cũng không dám trực tiếp đứng lên, vạn nhất thủy tinh sắc bén cắm trên mông kia vì nàng đột nhiên đứng lên mà cắt vào đùi thì lỗ lớn rồi!
A Đức thấy thế bước lên đỡ Miên Miên, Miên Miên nhờ ngoại lực vội đứng thẳng người mặt xấu hổ không thôi nhìn Dạ Mị, tựa hồ muốn đợi mệnh lệnh của hắn, bây giờ nàng cũng không dám nói thêm lời nào nữa rồi, nhiều lời sẽ hại chết người nha!
Dạ Mị đứng dậy liếc A Đức, A Đức thông minh vội hiểu rõ mang theo tất cả bọn nha hoàn đi ra ngoài, Miên Miên thấy thế tim đã dâng lên cổ họng, trong nội tâm lớn tiếng kêu rên, đừng đi nha, đừng để nàng lại cùng đại mãng xà ở chung a…
“Ngươi tên gì?” Dạ Mị nhìn nàng cười hỏi, chỉ là nụ cười như vậy trong mắt Miên Miên lại có vẻ phi thường lạnh lẽo.
“Nguyễn… Nguyễn Miên Miên…” Nàng vội cúi đầu xuống yếu ớt trả lời.
Nghe vậy, Dạ Mị gật gật đầu “Ừm, Nguyễn Miên Miên, ngươi quả nhiên đủ ‘nhuyễn’.” Nguyễn Miên Miên nghe hắn nói như vậy, nàng không dám thở mạnh một cái, nàng xem ra, những lời này của hắn rõ ràng là nghĩa xấu, cũng mặc kệ là từ gì, nàng cũng biết mình không nên nói thêm cái gì, tâm tình nàng bây giờ chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, run sợ trong lòng!
Ngay lúc Miên Miên không tập trung, cằm nàng đột nhiên bị một đôi tay rắn chắc bắt lấy, thứ đầu tiên ánh vào mắt nàng là cặp mắt tím cực kỳ mê người kia, chỉ thấy khóe miệng hắn nở một nụ cười, tiếp đó quỷ dị nói: “Rất đáng tiếc, trẫm không thích chơi 3P, bất quá, đêm nay trẫm lại muốn nếm thử hương vị ngươi, ngươi nói được chứ?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.