Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 35: Nguy hiểm cận kề




Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên những cánh ve sầu trong suốt khiến chúng lóe lên ánh bạc giống như mới từ trong mây bay ra. Miên Miên ủ rũ đi cạnh bờ hồ, tay cầm nhánh cây không ngừng đập đập vào trong không trung.
“Chán ghét, chán ghét a, đây mới không phải lỗi của ta, tất cả đều tại cái tên đại mãng xà kia a!” Miên Miên bất mãn lầm bầm, quá đáng, ai biết cái kia của hắn lại lớn như vậy, báo hại nàng bị Đức công công mắng ngu như heo mà, nàng là ngây thơ nha, nàng còn chưa có yêu ai bao giờ đâu, ai biết cái con rắn có lông lại là cái kia đâu…
Ách... Bất quá nghĩ lại thì Đức Công công nói cũng đúng, đâu có con rắn nào có lông đâu?!
Miên Miên bĩu môi, hít một hơi sâu đi về phía trước, nhưng là chưa đi được xa thì phát hiện bên bờ hồ bên kia có một chiếc xe lăn, mà người ngồi trên đó là người nàng vẫn muốn gặp nha. Miên Miên thấy thế liền nhấc váy vui vẻ chạy lại.
"Tuyết vương gia, là ngươi a." Miên Miên đi đến trước hắn, vui vẻ tươi cười chào.
Nhưng là Dạ Phong vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không hề nghe thấy tiếng nàng.
"Tuyết vương gia... ách... Ta là tới trả ngươi cái này." Thấy hắn không nói tiếng nào, Miên Miên có chút xấu hổ, không biết nghĩ gì liền đưa tay lấy ra chiếc khăn mà nàng coi như bảo bối đưa tới trước mặt hắn.
Dạ Phong đưa đôi mắt màu tím nhạt nhìn nàng chằm chằm, Miên Miên không từ bỏ ý định nhẹ giọng gọi: "Tuyết vương gia..."
"Vứt đi!" một lúc sau, hắn lạnh lùng buông ra hai chữ.
"Vứt đi? Cái này ta đã giặt rất sạch sẽ rồi!" Miên Miên lần nữa nhìn chiếc khăn trong tay rồi lại nhìn hắn với ánh mắt chân thành, khăn này nàng đã giặt sạch lắm rồi, đâu có dính gì mà phải vứt bỏ?
Dạ Phong chuyển động bánh xe nhìn nàng lạnh nhạt nói: "Chỉ là một vật thường, không muốn thì vứt đi thôi."
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng!" nói xong liền vung tay, một hắc y nhân lập tức bước ra giúp hắn đẩy xe về phía trước. Miên Miên thấy thế không khỏi nhăn mày, làm sao vậy, vì cái gì nàng cảm thấy hắn hôm nay tựa hồ có chút đau thương, có chuyện gì xảy ra sao?
"Ngươi tên Nguyễn Miên Miên?" Bất chợt phía sau lưng nàng truyền đến một giọng nữ nghi hoặc hỏi.
Miên Miên ngoái nhìn lại phía sau chỉ thấy đứng cách nàng không xa là một cung nữ nhưng ăn mặc so với nàng thì cao cấp hơn một chút, nàng mỉm cười hỏi: “Tỷ tỷ tìm ta có việc?”
Nghe Miên Miên gọi mình là tỷ tỷ, nàng ta có chút thỏa mãn ừ nhẹ một tiếng nói: “Nhu phi nương nương bảo ta gọi ngươi qua đó có chút việc.”
“Nhu phi nương nương?” Miên Miên ngạc nhiên hỏi lại, “Nhu phi nương nương tìm ta…ách… tìm nô tỳ có chuyện gì sao?”
“Nhu phi nương nương là phi tử được bệ hệ sủng ái nhất, nương nương tìm, ngươi có tư cách hỏi chuyện sao?” Nàng ta biểu tình khó chịu nói.
Miên Miên thấy nàng ta nói thế xấu hổ gật đầu, đúng nha, người ta là nương nương, tìm nàng thì nàng phải đi thôi.
"Được rồi, nhanh theo ta, nương nương đang chờ ngươi đấy!" Nói xong, nàng ta lắc đầu cao ngạo đi trước, Miên Miên miễn cưỡng theo sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.