Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi

Chương 36: Không nên sống!




Miên Miên theo sau cung nữ kia rẽ ngang rẽ dọc một hồi rồi dừng lại trước một cung điện hoa lệ, đưa mắt lên nhìn thì thấy tấm biển mạ vàng có khắc ba chữ lớn, không khỏi trầm trồ, "Thiên cầm điện", rất có ý nghĩa a, nương nương ở đây chắc chắn sẽ là mỹ nhân bậc nhất a.
"Nhìn cái gì vậy, mau đi nhanh lên." Cung nữ phía trước thấy nàng lề mề khó chịu giục nói.
Miên Miên vội gật đầu nhanh chóng theo sau nàng ta đi đến chính điện, càng gần tới chính điện Miên Miên càng kinh ngạc không thôi… xa xỉ, không gọi là quá xa xỉ đi … quả nhiên là sủng phi của đại mãng xà có khác, thực là chịu chi quá mà!
“Nương nương, người ngài tìm đã tới!” Ngay lúc Miên Miên đang lơ đếnh ngó ngang ngó dọc cảm thán không thôi thì cung nữ bên cạnh liến huých nàng một cái nói.
Miên Miên nghe thế vội vàng trấn định nhìn về phía nữ tử áo gấm hoa lệ ngồi trên cao, chỉ thấy nàng ta tóc búi cao, đôi mắt như mùa xuân, làn da mịn màng như bạch ngọc, môi anh đào nhỏ nhắn không tô son mà hồng đỏ tự nhiên, vài cọng tóc mai theo gió phất phơ trước trán càng làm tăng vẻ phong tình mị hoặc. Thật sự là một nữ nhân cao quí a!
“Nhìn thấy nương nương còn không hành lễ?” cung nữ nọ đối với sự ngẩn người của nàng cả giận nói.
“Nô tỳ tham kiến Nhu phi nương nương!” Miên Miên cúi đầu hành lễ.
Nhu phi lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay nâng nàng đứng dậy nói: “Không phải sợ, bổn cung tìm ngươi chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!”
Miên Miên theo nàng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái rồi lại nhanh chóng cúi đấu, bộ dáng sợ hãi của nàng khiến Nhu phi phì cười, kẻ ngốc như vậy thật là chẳng đáng để nàng bận tâm.
“Bổn cung nghe nói ngươi chính là cung nữ ngất xỉu khi thị tẩm?”
Miên Miên nghe nàng ta hỏi vậy liền gật đầu xác nhận.
“Ha ha, ngươi là quá hưng phấn hay sao? Bổn cung nhìn ngươi lớn lên không tệ khó trách bệ hạ lại để ý tới ngươi!” Nhu phi dáng bộ lạnh lùng cười nói.
“Nô tỳ không dám!” Miên Miên cúi đầu đáp nhẹ.
Nhu phi thấy thế liền nâng cằm nàng tươi cười nói: “Không nên sợ, bổn cung cũng không ăn được ngươi, nhớ năm đó bổn cung cũng không khác gì ngươi bây giờ, cái gì cũng không biết không hiểu!” Nói xong kéo tay nàng đến gần bàn trang điểm, “Bổn cung trước giờ rất ít khi gặp nữ tử không thích son phấn, cái này thưởng cho ngươi!” Nói rồi liền lấy trên bàn mộ hộp phấn đưa cho nàng.
Miên Miên sợ hãi nói: “Nương nương, nô tỳ không cần son phấn.”
“Nha đầu ngốc, bổn cung là nhìn thấy ngươi như thấy chính mình năm xưa, nói nữa, nữ nhân vẫn là nên trang điểm một chút, Tử Tinh cung cũng có qui củ, phàm là nữ nhân trong cung thì đều phải trang điểm để thể hiện sự tôn trọng đối với bệ hạ, ngươi không thoa phấn là muốn liên lụy tới những cung nữ khác sao?”
“A! Nương nương tha mạng, nô tỳ không biết, không biết a.” Miên Miên gấp gáp dập đầu.
“Bổn cung nói cho ngươi biết là không muốn ngươi phạm sai lấm, nói thật lòng bổn cung rất thích ngươi, cái này ngươi cầm lấy, nhớ phải dùng. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi về nghỉ ngơi đi!”
“Nô tỳ cáo lui!” Miên Miên nghe vậy liền cúi đầu đi ra.
Nàng vừa mới rời đi, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Nhu phi liền cho tất cả a hoàn lui xuống, “Nương nương yên tâm, chỉ cần nàng dùng phấn đảm bảo sẽ không thấy mặt trời ngày mai!”
“Đó là do nàng ta đáng chết, dám cùng Nghi phi chống lại ta. Nghi phi kia hôm nay để nàng ta hầu bệ hạ tắm rửa là muốn tìm thế thân trước khi chết sao? Đã vậy, nữ nhân này không thể lưu lại!” Ánh mắt Nhu phi lóe ra hành quang, phượng ngai nhất định nàng sẽ ngồi, ai cũng đừng mơ cướp đoạt được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.