Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 11:




Đối với sự dò hỏi của Tạ Cảnh, Ninh Vũ Phi sao còn dám nói ra hai chữ “chia tay”?
Không nói tới việc khác, chỉ cần thấy Thẩm Thiên Huân coi cậu như con ruột trước mặt thôi cũng đã không thể mở lời rồi!
Hắng giọng một cái, Ninh Vũ Phi gắng gượng nói: “Không có gì chuyện quan trọng đâu chỉ là…”
Tạ Cảnh nhẹ giọng hỏi: “Là sao?”
Ninh Vũ Phi cắn răng nói: “Bắc… Bắc An có triển lãm cơ giáp, mấy ngày nữa là kết thúc, em muốn…”
Cậu chưa nói xong, Thẩm Thiên Huân lại vui mừng cướp lời: “Đi đi phải đi! Cùng đi! A Cảnh, con gác công việc lại đi, lúc nào bận rộn cũng không phải là tốt, vừa hay có triển lãm cơ giáp, Tiểu Vũ muốn đi, con nói gì cũng phải ở bên cạnh nó!”
Tạ Cảnh rõ ràng là đang giật mình, sau một lúc, cặp mắt đào hoa tinh xảo kia hơi cong lên, giọng nói ưu nhã ung dung đến cực hạn, khiến người nghe tê dại như dòng điện chạy qua từ chân đến đỉnh đầu: “Muốn đi sao?”
Ninh Vũ Phi bị điện giật quá mạnh mẽ, đến khi ngẩng đầu thấy trong con ngươi kia đầy sủng nịch và sự cẩn trọng che giấu cẩn thận từng li từng tí, thì trong lòng không khỏi chua chát, nhẹ giọng nói: “Học trưởng có thời gian…”
“Ngày mai.” Tạ Cảnh nói rất nhanh, như sợ cậu đổi ý.
Trong lòng Ninh Vũ Phi kêu lên một tiếng “nghiệp chướng mà”, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Còn có ba ngày… không vội, thật ra em muốn đi xem ngày bế mạc cuối.”
Triển lãm kiểu này thì ngày đầu và ngày cuối là đẹp mắt nhất, nếu bỏ lỡ khai mạc thì xem bế mạc cũng tốt.
Tạ Cảnh thuận theo ý cậu: “Vậy thì để buổi bế mạc, đến lúc đó anh tới đón em.”
Ninh Vũ Phi gật đầu, luôn miệng đồng ý.
Thẩm Thiên Huân vui vẻ nhìn ở một bên, còn vui vẻ hơn so với hai người trong cuộc.
Ninh Vũ Phi có một nhược điểm trí mạng, đó là tâm các bậc cha mẹ, nhìn bà vui vẻ, trong lòng cậu cũng thấy rất thỏa mãn …
Đến khi trời tối, Ninh Vũ Phi mới rời khỏi hầu tước phủ.
Sau khi rời xa Tạ Cảnh và Thẩm Thiên Huân, Ninh Vũ Phi mới thở dài một hơi.
Thật ra ngày này cậu trải qua vô cùng vui vẻ, Tạ Cảnh đối với cậu rất tốt, bản thân hắn là người đối nhân xử thế cực kỳ chu toàn, cho nên khi hắn muốn thật lòng cưng chiều ai đó thì sẽ khiến người đó thoải mái tới cực điểm, hơn nữa sẽ không tự chủ được mà sinh ra cảm giác ỷ lại, thậm chí nảy sinh tình cảm muốn ở chung …
Ý nghĩ còn chưa đi ra, Ninh Vũ Phi lại dùng sức lắc đầu một cái.
Mấy thứ này cậu vẫn nên đừng nghĩ tới, không nói đạp ba thuyền có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần chấp niệm Tạ Cảnh ôm ấp với ‘Ninh Vũ Phi’, cậu cũng không nên nghĩ nhiều như vậy.
Về đến nhà, một đêm vô mộng, hôm sau là ngày thanh nhàn hiếm gặp trong đời, Ninh Vũ Phi không muốn đi bất cứ chỗ nào, chỉ muốn ở nhà bên Dương Nhược Vân, Dương Nhược Vân vô cùng cao hứng, lôi kéo cậu đến khu xã giả lập thử quần áo, Ninh Vũ Phi cũng hết cách mà đi theo bồi bà.
Nhìn dáng vẻ cao hứng của mẹ, Ninh Vũ Phi không khỏi mà nghĩ đến Thẩm Thiên Huân.
Lại thở dài, lại nhớ đến đại nghiệp bỏ thuyền liên tiếp thất bại của mình, cậu lại càng cực kỳ rầu rĩ.
Tích một tiếng, máy truyền tin an tĩnh một ngày của Ninh Vũ Phi lại vang lên.
Cả người cậu đều run bắn, bản năng phán đoán, chắc là nguyên soái sama rồi!
Từ khi trở về thủ đô tinh, chu kỳ gặp mặt của hai người rất ổn định, gần như cách bốn, năm hôm gặp một lần, tuy lần nào cũng muốn Ninh Vũ Phi không xuống giường cả ngày, mà nói theo góc độ nào đó, nguyên soái sama vẫn rất… Quy luật.
Nghĩ tới đây, Ninh Vũ Phi ửng đỏ mặt, tay run kịch liệt.
Chỉ là điều khiến cậu không ngờ đến là… vang bên tai lại là một giọng nói trẻ tuổi cà lơ phất phơ: “Ninh Vũ Phi cậu còn là anh em nữa không hả? Xảy ra chuyện lớn cũng không nói cho tôi một tiếng? Không coi nhau là anh em nữa đúng không!”
Giọng nói này rất sáng sủa thanh thúy, chỉ là lời nói rất gợi đòn.
Khóe môi Ninh Vũ Phi giật một cái, trong đầu lóe lên khuôn mặt gợi đòn của Lý Lâm: “Đừng nghe lời người khác nói bậy, tôi không sao.”
“Không sao?” Lý Lâm rít gào, “Tinh hạm vỡ thành cám, trong khoang hết sạch nguyên liệu, cậu lượn một vòng quỷ môn quan rồi về mà còn dám nói không sao!?!”
Trong đầu Ninh Vũ Phi hiện lên ký ức về vị đại gia này, sâu sắc hiểu rõ, nói chuyện cùng hắn không thể tích cực, nếu không cứ chờ lỗ tai nhà mi bị thủng đi.
Vì vậy cậu nói rằng: “Không yên lòng thì tới mà xem, ồn ào cái rắm, tôi không chết cũng bị cậu rủa chết.”
Lý Lâm lẩm bẩm: “Còn không mau mở cửa tiếp giá, đại gia tôi đang ở trước phủ bá tước rồi!”
Ninh Vũ Phi hết nói, đời trước cậu một thân một mình, chưa từng đụng phải một sinh vật bạn ‘xấu’ như thế này, lại càng không nói một tên bạn xấu miệng tiện đến vậy!
Cậu mặc quần áo tử tế xuống lầu, mới đến cầu thang thì nghe thấy tiếng cười của Dương Nhược Vân: “Đứa nhỏ này, đúng là dẻo miệng mà!”
Ninh Vũ Phi nhướng mày nhìn lại, ở trước mặt Dương Nhược Vân là một tên mặc áo da taobao, phong cách vô cùng thời thượng đang cười toe toét: “Dì à, cháu không phải dẻo mồm, cháu là tùy việc xem xét, dì còn trẻ lại đẹp như vậy, cháu nhìn còn muốn gọi một tiếng chị nữa là, tiếng dì này gọi đúng là quá xấu hổ mà!”
Hắn trời sinh trắng nõn tuấn tú, lúc cười lên còn có một chiếc răng nanh nhỏ, nói năng ngọt xớt, đột lốt một cái da mặt con nít, nói gì cũng làm người khác nghe cao hứng.
Dương Nhược Vân quả nhiên mở cờ trong bụng: “Tiểu Lâm, con rảnh thì thường tới tìm Tiểu Phi chơi đi, nó thường hay nhắc tới con…”
Mắt thấy hai người còn muốn tán gẫu thêm, ‘Ninh Vũ Phi’ hồi trước toàn lấy Lý Lâm làm bia đỡ đạn, sợ bị thòi đuôi nên vội vàng nói: “A Lâm lên lầu đi.”
Lý Lâm ở trước mặt hắn chính là một Trương đại thiếu gia phách lối, mà cái tên này thích giả bộ nhất là ở trước mặt Dương Nhược Vân thành một cừu nhỏ ngoan ngoãn.
“Dì à, cháu lên lầu trước.”
Dương Nhược Vân yêu thích hắn nói: “Được, hai đứa tự nhiên chơi, để dì vào nhà bếp làm chút hoa quả.”
Lý Lâm lập tức cười nhe răng nanh nhỏ: “Cám ơn dì.”
Dương Nhược Vân khóe môi mỉm cười rời đi.
Lý Lâm lên lầu, vừa mới vào phòng ngủ Ninh Vũ Phi thì dáng vẻ khéo léo kia lập tức biến mắt, hắn nhướng mày, xem xét Ninh Vũ Phi từ trên xuống dưới một phen: “Tiểu Phi mạng lớn nha, thế mà không bị thương!”
Ninh Vũ Phi cho hắn một cái liếc mắt: “Tôi không gãy tay gãy chân, làm ngài thất vọng rồi.”
Lý Lâm hừ hừ hai tiếng, vừa định đâm thêm hai cậu thì thấy vật trắng bạc kia trên mặt bàn.
“Cái tên nhà cậu! Mua đồ mà không nói cho tôi? Vào games không? Có cần tôi mang cậu vào!”
Hắn nhìn là bộ games mà Tạ Cảnh tặng Ninh Vũ Phi, lúc đó Ninh Vũ Phi không có tâm tình chơi, tiện tay để đó, lúc này Lý Lâm lại nhấc lên, trong lòng cậu lại hồi hộp.
Lý Lâm đùa giỡn: “Đừng nói anh đây không thương cậu, cậu add tôi vào bạn tốt, tôi đưa cậu vài món trang bị cực phẩm…”
Ninh Vũ Phi dõi theo hắn, quỷ thần xui khiến hỏi một câu: “Nick cậu là gì?”
Lý Lâm cười hì hì: “Lâm Gia Điếu Tạc Thiên.”
Ninh Vũ Phi:… Quả nhiên là hàng này! Đập hơn mười vạn tinh tệ để ‘Cô Vũ Cảnh Tâm, đi ra PK!’ chỉ có thể là cái tên Lý Lâm ngu ngốc này!
Móa nó… Đầu đau quá, tên bại gia này!
Lý Lâm còn tưởng rằng Ninh Vũ Phi bị nick name huyễn khốc của mình làm cho kinh hãi, cũng không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục nói: “Tôi đã nói với cậu, Lâm gia nhà cậu, là đệ nhất vang dội toàn phục, a… Được rồi, giờ không phải hạng nhất, có một thằng nhóc cướp hạng mất rồi.”
Ninh Vũ Phi (thằng nhóc ấy) bất động thanh sắc: “Cướp hạng?”
Cậu vừa hỏi, Lý Lâm liền tức giận đến đau gan: “Cũng không biết tên thần kinh trốn từ viện nào, bỏ ra mấy chục triệu đập ra thanh thần khí đầu tiên, mẹ nó, quả đúng là đầu có bệnh, có nhiều tiền như vậy cũng có thể làm một games luôn rồi! Làm một thanh thần khí sớm muộn gì rồi cũng hết hạn sử dụng để làm cái chó gì? Thật đúng là tức chết tôi!”
Nghe con số mấy chục triệu này, Ninh Vũ Phi khó giải thích mà tán thành câu đầu của Lý Lâm: Quả thật là bệnh thần kinh! Nghị trưởng sama nhìn giống người thường, nhưng lúc điên đúng là đòi mạng người a!
Lý Lâm đem mười phút oanh tạc mắng ‘Cô Vũ Cảnh Tâm’ mới thoáng nguôi giận, cầm lấy thiết bị của Ninh Vũ Phi muốn vào xem: “Chắc cậu là tân thủ hả, để tôi vào cài đặt cho cậ…”
Còn chưa dứt lời, Ninh Vũ Phi đã đoạt lại thiết bị, ách, nếu đăng nhập vào, Lý Lâm nhất định biết cậu là Cô Vũ Cảnh Tâm, cái này là chuyện lớn a!
Cậu không có nhiều tiền để điên như vậy, lúc đó bị Lý Lâm ép hỏi, thì chết chắc!
Động tác của Ninh Vũ Phi quá khoa trương, Lý Lâm nhướng mày: “Sao? Còn có bí mật nhỏ gì hay sao?”
Ninh Vũ Phi nguýt hắn một cái: “Không cần cậu giúp, tôi tự mình chơi.”
“Ninh Tiểu Phi giỏi ha!”
Ninh Vũ Phi ha ha: “Không cần cậu quan tâm, chờ tôi thành công thì đến chiếu mù mắt chó cậu.”
Hai người bọn họ quen nhau bảy, tám năm, hiểu rõ tính khí nhau, từ trước đến nay ‘Ninh Vũ Phi’ đều hiếu thắng,Lý Lâm ngược lại cũng không để ý: “Vậy tự đi mà cày, tôi cũng thèm vào!”
Thấy hắn không còn hứng thú, Ninh Vũ Phi thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay Lý Lâm qua đây, một là nhìn xem Ninh Vũ Phi chết chưa, hai là muốn thả lỏng tinh thần, muốn kéo cậu ra ngoài chơi.
“Thân thể cậu không sao thì ra ngoài uống hai chén với tôi đi?”
Ninh Vũ Phi không muốn đi, nhưng cậu hiểu rõ tính cách Lý Lâm, nếu không đi thì tám phần mười lại rảnh rỗi đòi chơi thiết bị games kia, lúc đó vạn nhất mà…
Ninh Vũ Phi đành phải nói: “Đi một chút vậy, Lâm gia bỏ tiền, không đi sao được.”
Lý Lâm giàu nứt đố đổ vách quen rồi: “Dẫn cậu đến Phường Đen va chạm xã hội!”
Hai người bọn họ ra cửa, lên phi hành khí, Lý Lâm còn canh cánh cái vụ games trong lòng: “Cái thằng Cô Vũ Cảnh Tâm kia không chỉ là thần kinh, tám phần mười còn là một tên cuồng nghị trưởng, cậu xem nick hắn, Cảnh Tâm, chà chà, muốn tâm Tạ Cảnh sao? Mặt rõ dày!”
Tay mở phi hành khí run lên một cái, cả phi hành cũng run lên.
Lý Lâm lập tức trừng cậu: “Làm sao? Không mở cửa cho tôi!”
Giờ Ninh Vũ Phi muốn tát một cái vào cái miệng tiện của thằng nhóc con kia, nhưng tiếc là “người không biết là người không có tội”, ta nhịn.
Cậu âm thầm cân nhắc, chờ đến khi trở về, cậu phải giấu cái thiết bị kia đi, nếu để Lý Lâm biết cậu chính là Cô Vũ Cảnh Tâm, đoán không chừng cậu còn bị liên lụy dưới cơn thịnh nổ của hắn mà bị phang thây ném phơi nắng đầu đường.
Đúng là ‘một lời nói dối sám hối bảy ngày’, cuộc sống mệt đến mức này, sống làm gì cơ chứ?
Ninh Vũ Phi lòng như tro nguội vạn vạn không thể ngờ tới, cậu vừa mới tới hội sợ hạng nhất ở đế đô——Phường Đen, thì đụng phải một đám người.
Tạ Cảnh và Thẩm Lăng Dục là anh em họ, bằng tuổi nhau, cùng bạn bè đến đây tụ tập cũng không tính là bất ngờ.
Chỉ là Ninh Vũ Phi vạn vạn không thể ngờ tới… mình lại cùng va phải hai người bọn họ!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.