Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 14:




Từ trước đến nay, Ninh Vũ Phi chưa từng nghĩ tới một nụ hôn lại có thể kịch liệt đến mức này, rõ ràng chỉ là miệng lưỡi giao nhau nhưng lại tràn ngập hơi thở nam tính điên cuồng như gió bao trùm khắp cơ thể, lật đổ mọi lý trí khiến đại não con người chỉ dư lại một thứ mang tên là: khát vọng bản năng.
Đợi đến khi Hoắc Bắc Thần buông cậu ra thì Ninh Vũ Phi không khác gì một con cá mắc cạn, chỉ có thể mở miệng thở dốc.
Nhưng hiển nhiên, kích thích sẽ không kết thúc nhanh như vậy.
Một nụ hôn khiến đầu óc choáng váng chỉ là màn mở đầu, những màn nóng bỏng khác còn ở phía sau…
Hoắc Bắc Thần đè Ninh Vũ Phi lên cửa tự động, bởi vì chiều cao chênh lệch của cả hai, nên cậu vì muốn tiếp nhận hắn mà phải vòng tay qua cổ hắn, hai chân cách mặt đất, toàn thân đều phải dựa vào thân thể Hoắc Bắc Thần để chống đỡ.
Tư thế như vậy, giống như bản thân Ninh Vũ Phi đang kính dâng tất cả của mình lên.
Nụ hôn nóng bỏng bá đạo của người đàn ông, dời từ đôi môi, dọc theo cằm hôn đến cổ, thậm chí còn tận lực liếm cắn trên hầu kết đang rung động một cái, nhiệt độ này gần như muốn thiêu đốt người, khiến Ninh Vũ Phi khó nhịn được mà rên lên một tiếng.
Không chờ cậu kịp phản ứng, Hoắc Bắc Thần lại hôn xuống phía dưới, bờ vai mịn màng, xương quai xanh gợi cảm… Áo cánh bị thô lỗ xốc lên, cơ thể hoàn mỹ trắng nõn lại thon gầy hiện ra trước mắt.
Cơ thể Ninh Vũ Phi không phải gầy, được tôi luyện trong quân đội thì nhất định không phải là nam nhân ốm yếu, chỉ tiếc trời sinh cậu có khung xương nhỏ, dù được mài luyện qua nhưng vẫn không thể cường tráng được, nhưng như vậy lại có một vẻ đẹp mê người lạ thường.
Trắng nõn, căng tràn, tràn đầy mùi vị của tuổi trẻ và sức sống, đặc biệt là đường cong vòng eo kia, giống như câu dẫn người ta đưa tay nắm lấy, hoàn toàn muốn khống chế lấy nó.
Con ngươi Hoắc Bắc Thần khẽ tối, cúi đầu ngậm lấy một điểm đỏ xinh đẹp khẽ run kia, những ngón tay đầy vết chai nhỏ cũng dùng sức nắm chặt lấy vòng eo ấy.
Giống như bị điện giật, thân thể Ninh Vũ Phi run lên dữ dội, trong đầu như tuôn ra ký ức khoan khoái điên cuồng khiến nhiệt khí xung quanh càng thêm nóng bỏng, khiến cơ thể càng mất đi khống chế.
Cậu biết Hoắc Bắc Thần đang làm gì, hắn sẽ không ngừng hôn cậu, đụng chạm cậu, sẽ dùng ngón tay nóng rực kia nhen lửa tất cả chỗ mẫn cảm trên cơ thể cậu, sẽ kéo ra dục vọng chôn sâu trong cậu, sẽ khiến cậu ngứa ngáy khó chịu, sẽ khiến cậu đánh mất chính mình, và sẽ khiến cậu dùng âm thanh cầu khẩn để cầu xin hắn xâm phạm…
Tại màn điên cuồng khiêu khích như vậy, sau cùng chính là một trận xuyên xỏ đầy khoái cảm đến mất hồn.
Một lần trong ký ức hoang đường ấy: Ninh Vũ Phi bị thiêu lộng quá kịch liệt, tại phút chốc Hoắc Bắc Thần đang lấp đầy cậu, thì Ninh Vũ Phi run rẩy bắn ra.
Đến cùng là trải nghiệm cực hạn như thế nào mới khiến cơ thể thất thố đến mức đó?
Ninh Vũ Phi hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ.
Nhưng tại chính lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng loa báo, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Các hạ, hệ thống điều khiển của Chiến Thần đã sữa chữa hoàn tất!”
Là Kinh Hình.
Thân thể Ninh Vũ Phi run lên một cái, đại não bị đè ép khẽ lạnh lại.
Nhưng Hoắc Bắc Thần lại giống như không hề nghe thấy, động tác trêu chọc của hắn không hề có ý định dừng lại.
Giọng nói Kinh Hình lại vang lên: “Các hạ, Chiến Thần cần ngài xác nhận mới có thể tiếp tục bước sữa chữa tiếp theo!”
Nếu là thường ngày, gã không cần phải bổ sung câu này, nhưng chỉ cần nghĩ tới bên trong còn có ai tới thì lại nhịn không được mà nói thêm một câu.
Hoắc Bắc Thần hé mắt, động tác hơi dừng lại, lúc này lý trí của Ninh Vũ Phi cũng trở về vị trí cũ, hoàn toàn tỉnh táo lại, nghĩ lại chuyện vừa nãy mới phát sinh thì cả người đều như rơi vào hầm băng. Đang… làm gì vậy, bản thân đang làm gì vậy? Dù có những ký ức kia nhưng cậu hoàn toàn không phải ‘Ninh Vũ Phi’, sao cậu có thể…
Đầu ù ù mê man, tiếng Ninh Vũ Phi hơi run rẩy: “Các hạ…”
Cậu muốn nhắc nhở Hoắc Bắc Thần nhưng bởi vì trận động tình vừa nãy nên thanh âm cậu nhẹ nhàng chậm rãi lại rất mềm mại, như một lời mời gọi.
Ninh Vũ Phi bị chính mình làm cho hết hồn.
Tay Hoắc Bắc Thần nắm eo cậu đột nhiên dùng sức.
Ninh Vũ Phi vừa mới khôi phục lý trí lại lực này làm cho vỡ vụn.
Nhưng lần này cậu đã có phòng bị, tuy thân thể hỗn loạn, đầu vẫn có một âm thanh luôn luôn rít gào: không thể như vậy, không nên như vậy, không nên như vậy!
“Các hạ, Kinh Hình trung tướng ở bên ngoài.” Cậu gắng gượng mở miệng.
Tuy cách âm nơi này vô cùng tốt, sẽ không thể truyền đi nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ở bên ngoài còn có một người đang đứng, chuyện này…
Cuối cùng Hoắc Bắc Thần vẫn buông cậu ra, Ninh Vũ Phi vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nam nhân kia lại cúi đầu, dùng sức hôn xuống môi cậu.
Ninh Vũ Phi bị hôn đến choáng váng, mắt thấy lý trí sắp về trời, đối phương lại buông cậu ra.
Thanh âm Hoắc Bắc Thần trầm thấp, nhẹ nhàng chậm rãi lại tràn đầy mùi vị gợi cảm: “Đi dội nước lạnh đi rồi cùng tôi đến xem Chiến Thần.”
Ninh Vũ Phi cơ hồ chạy trối chết.
Vọt vào phòng tắm, dội nước lạnh, đến lúc đổ lên đầu, bộ vị đang dâng trào trên thân thể cậu mới từ từ mềm xuống, nhưng dù dập hết lửa trong người thì vẫn còn một đám lửa nhỏ không ngừng đốt trong lòng.
Ninh Vũ Phi có chút hoảng loạn, là một nỗi sợ sệt không thể hiểu rõ, thậm chí cậu không hề biết tại sao mình lại sợ…
Đi ra từ phòng tắm, Hoắc Bắc Thần đã đổi một thân quân trang màu đen đặc biệt, thân thể thẳng tắp, hai chân thon dài, thân thể bị che lấp nhưng lại không hề giảm đi sự gợi cảm vốn có, trái lại còn mang theo sức mê hoặc và nguy hiểm, nhưng khi cặp mắt đen kia quét tới, Ninh Vũ Phi theo bản năng mà cúi đầu, không muốn đối diện, giống như chỉ cần đối mắt thì chính mình sẽ bị nhìn thấu, tất cả tâm tư bị che dấu đều bị bại lộ.
Cửa tự động tách ra, Hoắc Bắc Thần rời cửa, liếc mắt qua Kinh Hình.
Kinh Hình lập tức đứng thẳng, chào theo kiểu quân đội, mắt nhìn thẳng, nhưng mồ hôi trên trán lại bán đứng tâm tình gã.
Nhưng Hoắc Bắc Thần không nói gì. Tuy bị cắt đứt giữa chừng khiến lòng người khó chịu, nhưng Kinh Hình cũng không sai.
Chiến Thần là cơ giáp dành riêng cho hắn, tính cơ mật rất cao, trừ hắn thì không có kẻ thứ hai có thể điều khiển. Trong giai đoạn sửa chữa, nếu không tiến hành thao tác thực tế thì không cách nào có thể tiến hành phán đoán chuẩn xác được, mấy con số trong thiết bị kiểm tra chỉ để làm tham khảo, nếu tin tưởng hoàn toàn vào nó thì trong bất trắc một giây trên chiến trường, thất bại cũng không có gì đáng trách.
Ninh Vũ Phi đi theo phía sau bọn họ, tim cuối cùng cũng ổn định lại, cậu không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, trong đầu hiện lên chính là ký ức liên quan tới Hoắc Bắc Thần.
Nguyên soái đế quốc ba mươi sáu tuổi, tuổi trẻ đã đặt chân đến nơi mà bất kỳ ai trong đế quốc ngân hà này cũng không dám nghi ngờ vinh quanh trên vai hắn.
Hắn không có thân thế tôn quý, không có thế gia che trời, xuất thân từ một tinh hệ hoang vu chiến loạn, cha mẹ đều đã chết trận, tuổi thơ của hắn đều là một tràng khó khăn vượt qua tai nạn, không nhận bất cứ giáo dục chính thống nào, và không có bất kỳ ai chăm sóc hắn.
Hắn tòng quân khi mười ba tuổi, mười sáu tuổi đã một mình một ngựa bắt sống tam hoàng tử Rodarshi trong chiến dịch Rodarshi, bức đối phương lui quân, giữ được vùng biên giới phía tây của ngân hà, nhưng hắn cũng vì một lần hành động mà thành danh, dùng chính thực lực của mình để đặt địa vị trong quân đội.
Hai mươi hai tuổi, tại trận Thiên Xà bạo động, hắn dẫn dắt ba trăm thân vệ quân từ ngoài vòng vây tập kích, chém giết thủ lĩnh Thiên Xà, cứu toàn bộ thủ đô tinh, từ lúc đấy trở thành tướng quân trẻ nhất đế quốc mà không có ai dám chất vấn.
Ba mươi mốt tuổi, chiến dịch Barrington khai hỏa, Barrington cùng liên minh với hội Bắc Tân Á phát khởi trận điên cuồng xâm chiếm, không chỉ chiếm tinh hệ hoang vu mà còn chiếm tinh hệ Vân Chưng của đế quốc ngân hà. Hoắc Bắc Thần nắm giữ ấn soái xuất chinh, ác chiến năm năm, cuối cùng bảo vệ được Vân Chưng tinh hệ và tiến hành chỉnh đốn quân đội ở tinh hệ hoang vu, để tinh hệ hoang vu này từ từ phát triển. Barrington cùng Bắc Tân Á bị đánh như rùa rụt cổ trối chạy về nước, viết hiệp nghị đình chiến, cam tâm tình nguyện nộp một lượng tài nguyên lớn cung phụng.

Nguyên soái ba mươi sáu, không xuất thân tôn quý, không gia tộc thâm hậu, tất cả nắm trong tay hắn đều là dùng máu và mồ hôi mình tạo lên. Cũng chính vì cường đại như vậy nên toàn bộ bộ đội ngân hà đều tín phục hắn, không có gì có thể phá nổi!
Thật ra những tài liệu này, Ninh Vũ Phi chỉ cần tra trên mạng đều có thể biết nhưng cậu vẫn luôn không xem, vì từ lúc xuyên không đến nay quá mức chật vật, nơi nào còn có thời gian cơ chứ?
Nhưng cậu không ngờ, chiến công đẫm máu này trào ra trong ký ức lại mang đến chấn động mạnh mẽ đến vậy, không phải từ những từ ngữ đơn bạc mà chính là hình ảnh kia được phác họa lên, trực diện đánh vào linh hồn đang ẩn giấu trong cơ thể.
Chiến dịch Rodarshi và bạo động Thiên Xà, Ninh Vũ Phi chưa từng trải qua nhưng chiến dịch Barrington cậu lại ở tuyến đầu, tuy ký ức cậu hơi mơ hồ nhưng không thể hoài nghi chính là, trận chiến này phản công mà thắng, đều là ở nam nhân trước mặt này.
Chiến Thần —— dù là tên cơ giáp của riêng hắn nhưng tất cả mọi người đều biến, Hoắc Bắc Thần cũng giống như chiến thần!
Nam nhân đối vũ khí máy móc như phụ nữ có sở thích shopping không thể nào hiểu được, Ninh Vũ Phi cũng không ngoại lệ, tuy trong ký ức có dáng dấp Chiền Thần nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn độngtại chỗ.
Cơ giáp đen tuyền, tạo hình chẳng hề hoa lệ, nhưng ẩn giấu trong mỗi một linh kiện đều là sát khí lẫm liệt đủ để làm tất cả mọi người dừng chân lại nhìn.
Giống như một người trải qua vô số trận chiến, một lợi kiếm liếm láp qua vô số máu tươi, dù bị bọc trong vỏ kiếm nhưng nhuệ khí sắc bén vẫn đâm thẳng vào lòng người, khiến người nhìn mà phát sợ.
Hoắc Bắc Thần nhìn thấy nó sau, tâm tình cũng tốt lên, quay đầu liếc qua Ninh Vũ Phi, cười khẽ: “Vũ Phi, tới làm ghế phụ.”
Ý thức được lời nói của hắn, cả người Ninh Vũ Phi đều thanh tỉnh.
Hoắc Bắc Thần nhìn trung tướng bên người: “Kinh Hình, theo tôi tập luyện.”
Khóe miệng Kinh Hình giật một cái, gã không dám nhìn nguyên soái đại nhân, chỉ đành tàn bạo nhìn chằm chằm vào Ninh Vũ Phi: Đây chính là trả thù đúng không? Mi cho rằng ông đây muốn quấy rối hai người này nọ lắm sao, ông đây cũng là hết cách mà! Mợ nó, trưa nay ông đây còn muốn đi hẹn hò, giờ còn có thể lết đến sao hả!
Tội chàng trai đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.