Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 22:




Hoàng hậu bệ hạ muốn gặp cậu?
Gặp cậu làm gì!
Ninh Vũ Phi mất một hồi lâu cũng không lấy lại sức, quay đầu nhìn về phía thái tử cũng đang thấp thỏm: “… Không phải đã nói cẩn thận không thể nói cho người khác biết quan hệ chúng ta rồi sao?”
“Không sao, mẫu hậu sẽ không nói ra, hơn nữa mẫu hậu cũng không phải người khác.” Thẩm Lăng Dục nháy mắt một cái với cậu.
Ninh Vũ Phi bị cái chớp mắt này mà hơi run chân nhưng vẫn biết kiềm chế, nói: “Nhưng gặp em làm gì?”
Ông trời ơi! Trước tiên không đề cập tới hoàng hậu là mẹ kế thái tử, dù là mẹ ruột, đó cũng là hoàng hậu bệ hạ, nói gặp là gặp được sao? Ninh Vũ Phi cũng không biết rằng hoàng hậu bệ hạ lại dễ gần như trưởng công chúa điện hạ như vậy!!
Thái tử nắm tay cậu, giống chơi vui mà xoa nắn ngón tay thon dài của cậu: “Đừng sốt sắng, em là người yêu của anh, mẫu hậu muốn nhìn một chút cũng không có gì đáng trách.”
Không sốt sắng mới có quỷ!
Thẩm Thiên Huân đối xử tốt với hắn đến mức không thể tốt hơn, thứ nhất là lúc đó Tạ Cảnh gặp nạn quá ác, lòng bà vẫn còn sợ hãi, hận không thể coi Ninh Vũ Phi là chúa cứu thế mà cung phụng, thứ hai vì tính bà vốn ôn hòa, khi còn là công chúa cũng nổi danh là tốt tính, giờ đã qua tuổi trung tuần, tu thân dưỡng tính, tính cách càng tốt hơn.
Nhưng hoàng hậu bệ hạ sẽ như vậy sao?
Xuất thân từ đại công Hầu phủ, nghe nói lúc tuổi trẻ chính là một đóa hoa hồng diễm lệ, nhấc lên một màn điên cuồng cho giới trẻ trong đế đô tinh. Phong quang gả vào hoàng tộc, cùng hoàng đế ân ái qua một đoạn thời gian, chẳng qua khi đó hoàng đế quá mức bừa bãi, cưới một mỹ nhân như thế lại không giữ nổi kiên trung, sau nửa năm ăn vụng bị tóm, hai người mạnh mẽ náo loạn một trận.
Đáng tiếc… Bọn họ cũng không phải là quan hệ hôn nhân đơn giản, trong đó còn quấn theo yếu tố chính trị, không phải muốn ly hôn là ly được.
Tính cách hoàng hậu bệ hạ mạnh mẽ, từ đây không thèm cho bệ hạ một sắc mặt tốt, lúc ban đầu hoàng đế còn lưu luyến mỹ mạo của bà còn đến gần dỗ dành, sau đó thấy bà quyết tâm thì không thèm quản, chơi càng không kiêng dè. Hoàng hậu hoàn toàn tuyệt vọng với gã, bằng mặt không bằng lòng mà sống qua ngày.
Tuy rằng bây giờ đế cung đã sớm không còn tập tục xấu tam cung lục viện, nhưng cuộc sống của đương kim hoàng thượng lại còn quá hơn cả tam cung lục viện, nên mới nói, cuộc sống của hoàng hậu không thể thoải mái hơn so với hoàng hậu ở cổ đại.
Một người nữ nhân bị ép phí mất mấy chục năm như vậy, sẽ đơn thuần như Thẩm Thiên Huân sao? Ninh Vũ Phi đánh chết cũng không tin!
“Lăng Dục…” Ninh Vũ Phi hận không thể nhỏ giọng cầu hắn, “Em…”
“Không muốn gặp mẫu hậu?”
Ninh Vũ Phi vừa muốn điên cuồng gật đầu thì lập tức phát hiện ra ngữ khí của thái tử không đúng lắm.
Đúng như dự đoán, không chờ cậu mở miệng, Thái tử nhẹ hỏi, “Thật, là không đồng ý anh sao?”
Tim Ninh Vũ Phi nhấc lên.
Thẩm Lăng Dục cúi đầu, nhẹ nhàng ma sát ngón tay Ninh Vũ Phi như đang vuốt vẻ mỹ ngọc thượng hạng: “Anh biết em nghĩ nhiều chuyện anh sẽ chiếu cáo thiên hạ em là người yêu anh sao? Em biết anh có bao nhiêu hi vọng có người chia sẻ niềm vui này không? Em biết anh khát vọng dù chỉ có một người có thể chúc phúc chúng ta không?”
Vừa nói, lông mi hắn khẽ run, che đi đôi mắt sáng ngời đó, tạo thành một bóng râm nhỏ, khiến người ta cảm nhận từng đợt hàn khí khó hiểu.
Ninh Vũ Phi giật mình một cái, không do dự mà nhanh chóng mở miệng: “Lăng Dục, em cũng nghĩ tới nhưng anh nên cân nhắc vấn đề danh dự của anh, tuy chúng ta không phải anh em họ trên danh nghĩa nhưng cũng cùng huyết thống, em sợ tới lúc đó có kẻ lấy cái này viết báo, bỗng dưng rước lấy phiền phức cũng không thỏa đáng!”
Cậu phản ứng cực nhanh, lấy lòng thái tử điện hạ.
Thẩm Lăng Dục nhẹ giọng nói: “… Anh biết em vì muốn tốt cho anh.”
Ninh Vũ Phi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không ngừng cố gắng động viên: “Không phải em không muốn gặp mẫu hậu, chỉ là anh biết đó, tuy em sinh ra ở phủ bá tước nhưng từ nhỏ tiếp xúc đều là người bình thường, bất thình lình phải gặp hoàng hậu bệ hạ, lại còn lấy lý do như vậy, em nhất định sẽ sợ.”
Sau khi liên tục nói xuống, đôi mắt Thẩm Lăng Dục vốn mù mịt lại trở nên sáng ngời, hắn mỉm cười nhìn Ninh Vũ Phi: “Sợ gì chứ? Muốn tránh cũng không được, sau này em sẽ vào ở đế cung, sẽ cùng anh ở một đời, sao lại không gặp mẫu hậu chứ? Yên tâm đi, mẫu hậu rất tốt, anh thích em thì bà cũng sẽ thích em, em đừng lo lắng.”
Lời đều nói đến độ này, không thể nào tránh thoát, Ninh Vũ Phi chỉ có thể gắng gượng đáp: “Được.”
Tốt rồi! Đêm nay khỏi ngủ!
Thẩm Lăng Dục thấy cậu cuối cùng cũng đáp ứng, nhì nhèo ôm một cái, còn muốn đòi hôn, Ninh Vũ Phi cuống quít nói: “Đang ở bên ngoài mà, nhỡ bị thấy thì thảm!”
Đã hẹn ngày mai đi gặp ‘gia trưởng’, thái tử điện hạ như ăn kẹo đường nên không ép buộc cậu.
Chỉ là trước khi đi, vẫn không nhịn được mà không nặng không nhẹ cắn lên tay cậu: “Tiểu Phi, anh rất thích em, chỗ nào cũng thích.”
Ninh Vũ Phi thấy vẻ thành tín của hắn thì chịu không nổi, trong lòng nhảy dựng, tầm mắt dao động không dám nhìn hắn: “Lăng, Lăng Dục, ngày mai gặp.”
Rồi chạy trối chết.
Trở về phủ bá tước, buổi tối Ninh Vũ Tường tan việc mang một tin tức tốt về nhà.
Hắn thăng chức ở nghị viện rồi!
Ninh Vũ Tường đi vào chính là quý tộc nghị viện, đừng xem danh tiếng này nghe không tệ nhưng thực chất, chỉ cần con cháu tước vị là có thể vào chỗ này, là nơi này nổi danh là nuôi mấy người rỗi nghề.
Nếu trong nhà có tiền có thế, không cần kế thừa gia nghiệp, thì sống trong quý tộc nghị viện rất tốt. Nhưng Ninh gia là thế gia suy sút, chờ Ninh Tử An qua đời thì phủ bá tước đều bị thu hồi, Ninh Vũ Tường là anh cả, thật tâm thật ý muốn xông ra một phen thiên địa.
Chỉ là tính tình của hắn trầm ổn có thừa, quyết đoán không đủ, tại quý tộc nghị viện chờ đủ ba năm, làm nhiều hơn người khác nhưng chức vị lại không biến động, chỉ có thể lo lắng suông.
Nhưng bất ngờ chính là, từ một năm trước, hắn bắt đầu được coi trọng, dù chỉ là chức vị bình điều nhưng thư ký bộ ti lễ và thư ký bộ tư pháp đều kém không phải một chữ mà là trời và đất!
Một là người cả ngày thao túng một đống lễ nghi rườm rà và là thế gia không trọng dụng, một người là đầu mối quyền lợi chân chính của toàn bộ quý tộc nghị viện, nắm lấy chính là mạch máu pháp luật đế quốc, điều này có thể đánh đồng sao?
Không ngờ chưa tới một năm nay, Ninh Vũ Tường lại thăng chức! Thành chấp sự bộ tư pháp nghị viện!
Chuyện này quả thật là tin tức vô cùng tốt, Ninh Vũ Tường trở về nói chuyện, Ninh Tử An và Dương Nhược Vân đều vô cùng cao hứng.
Lúc trước Ninh Vũ Phi thăng lên thiếu tướng, bọn họ đều không vui vẻ như vậy.
Đừng nhìn thiếu tướng chức vị không thấp nhưng ở dải ngân hà chiến lọan này, gần như không ngừng, làm lính chính là dùng máu phục vụ quên mình để tạo công trạng, người cha mẹ nào lại thật tâm muốn con cái mình ra chiến trường chứ?
Nhưng tiến vào nghị viện thì khác, vừa ổn định lại vừa có tiếng, quan trọng là… có thể lưu lại ở đế đô tinh, không cần cốt nhục chia lìa, đây là chuyện không thể tốt hơn.
Ba người vui vẻ, Ninh Tử An lại thoáng nghi ngờ nói: “A Tường con cố chú ý, có phải là được quý nhân nào coi trọng không? Nếu thật sự có thì phải cảm kích họ, đừng nhận ân tình là hồn nhiên không biết.”
Ninh Vũ Tường nói: “Con rõ rồi, cũng đã tìm hiểu qua nhưng nghị trưởng chỉ nói nhìn con làm việc chân thật tỉ mỉ, vừa lúc còn có chỗ trống mới để cho con làm chấp sự.”
Dương Nhược Vân khôn khéo ngày thường nhưng vẫn xuất thân nhỏ hơn, đối với chuyện này đều không hiểu rõ, chỉ cười nói: “Anh có nghĩ nhiều quá không, A Tường trước nay đều trầm ổn, đây là ba năm nhẫn nhịn chịu khổ mà! Lại nói, dù có quý nhân coi trọng thật, như thế nào lại không lộ diện? Đừng nghĩ nhiều như vậy, làm việc thật tốt, công việc thật thà, xứng đáng với tất cả mọi người là được rồi
Dương Nhược Vân lời này không giả, Ninh Vũ Tường gật đầu liên tục, chỉ là Ninh Tử An hơi nhíu mày, ông vẫn hơi lo lắng… lần gặp gỡ bốn năm trước ông rất khó quên, nếu nhớ không nhầm, vị kia….
Nhưng cũng có thể là ông nghĩ quá nhiều, đã nhiều năm như vậy, đoán không chừng sẽ không liên hệ tới cái gì.
Lại nói Ninh Vũ Phi đứng ở bên cạnh cửa nghe, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
Căn bản không cần nghĩ cũng biết anh cả liên tục gặp may, tuyệt đối là do nghị trưởng sama âm thầm ám chỉ gì đó.
Quý tộc nghị viện kia… Nhấc chân đều có thể đá phải một đại thế tộc, sao có thể là nơi để bọn cậu ‘sa cơ lỡ vận’ bước vào?
Nhưng cũng tốt, tuy anh cả tính hơi muộn tao, không thích giao tiếp cùng người khác nhưng làm việc quả thật rất thành thật tỉ mỉ, tại bộ tư pháp yêu cầu chính là loại ngay thẳng này, thậm chí bộ dạng cứng nhắc lại càng thích hợp cho ngành luật.
Tạ Cảnh an bài rất ổn, cũng không phải mù quáng đề bạt Ninh Vũ Tường, mà có cả sự tính toán, từng chút từng chút, bất động thanh sắc, khiến người ta không tìm ra bất kỳ sai lầm khi an bài chức vụ, đây chính là từ bản chất Ninh Vũ Tường sáng tạo ra hoàn cảnh thích hợp… So với chuyện bổ xuống một địa vị quá cao, đương nhiên sẽ phiền phức hơn nhiều.
Cứ như vậy… Cậu càng áy náy!
Nghị trưởng sama làm nhiều như vậy để làm gì? Căn bản không cần nghĩ nhiều!
Nhưng cậu… Haiz!
Ninh Vũ Phi cảm thấy một lần xuyên qua này còn thở dài nhiều hơn đời trước sống hai mươi năm của cậu!
Ngày mai còn muốn đi gặp hoàng hậu, nghĩ thôi cậu cũng đau đầu rồi.
Vốn tưởng rằng sẽ thấp thỏm bất an một đêm, nhưng mỗi ngày đều phải lắc lư xuất hiện trước ba trái boom này, tố chất tâm lý Ninh Vũ Phi đã luyện cứng thành kim cương, vừa dính giường cái là ngủ, đã vậy lại còn rất say…
Tỉnh lại nhìn khuôn mặt trơn mịn trong gương, Ninh Vũ Phi rất không phục!
Nhất định là do ‘Ninh Vũ Phi’ quấy phá, thân chịu phải bao kinh hách sao có thể ngủ tốt như vậy? Không khoa học!
Nói chung, Ninh Vũ Phi là đánh chết cũng không chịu thừa nhận bản thân trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi đã luyện được ‘khí khái’ thấy núi sụp cũng không biến sắc!
Thái tử điện hạ như lo lắng cậu đổi ý, sáng sớm đã tới đón.
Ninh Vũ Phi nghĩ, dù gì cũng là gặp hoàng hậu, không thể ăn mặc tùy tiện, vì vậy tìm lễ phục thiếu tướng, đoan chính mặc lên.
Vừa ra cửa, Thẩm Lăng Dục liếc mắt nhìn đã sáng mắt, môi cong lên cười đến mặt trời cũng thẹn thùng: “Thật là đẹp mắt.”
Ninh Vũ Phi vô cùng thẹn thùng… thân thể này của cậu quả thật dễ nhìn nhưng từ trong lời nói của Thẩm Lăng Dục… lại không cao hứng nổi!
‘Đế quốc báu vật’ đều sắp chói mù mắt chó cậu rồi, ai dám đẹp mắt so với hắn!
Chứ đừng nói hôm nay thái tử điện hạ mặc chính trang, màu trắng tinh nạm vàng, trước ngực còn có quải sức bảo thạch đắt giá hiếm có, bên hông buông xuống một tia kim tuyến, càng tôn lên đôi chân thon dài, phối hợp với dung mạo tuấn mỹ, chỉ khiến người ta không nhịn được mà thán phục, đây mới thật sự là vương tử, là vương tử trong mộng của tất cả mọi người.
Đứng chung một chỗ với hắn, Ninh Vũ Phi càng tự ti mặc cảm, sao dám tin cái câu ‘Thật là đẹp mắt’ của hắn?
Thẩm Lăng Dục vui vẻ không hề che giấu, hắn nắm lấy tay Ninh Vũ Phi, sóng vai cùng cậu đi chung với nhau, tinh thần phấn chấn, bên môi mỉm cười, như rốt cuộc cũng thỏa mãn được tâm nguyện, phần mong đợi kia, hạnh phúc kia, tất cả đều khiến người ta rung động.
Ninh Vũ Phi lại chỉ thấy chột dạ…
Sao giờ… cậu hình như có ý muốn chùn bước!
Đáng tiếc đế quốc tinh lớn như vậy nhưng từ phủ bá tước đến đế đô lại chỉ mất mười mấy phút lộ trình.
Thẩm Lăng Dục trực tiếp đi vào cửa nam, đi vào Thương La cung —— tẩm cung hoàng hậu.
Đế cung không chỉ hoa lệ, mà còn rất tinh tế, dọc đường đi, mỗi cành hoa ngọn cỏ quanh đây đều vô cùng được chú trọng.
Ninh Vũ Phi thận trọng đi theo sau Thái tử điện hạ, Thẩm Lăng Dục thỉnh thoảng lấy tầm mắt động viên cậu, để cậu thả lỏng không ít.
Đi vào Thương La la cung, có thị nữ đi vào thông báo, không lâu sau hai người tiến vào cung điện.
Không dám nhìn loạn, thân thể Ninh Vũ Phi đứng thẳng khép hai chân, cúi chào: “Thiếu tướng Ninh Vũ Phi chiến đội số một ngân hà ra mắt hoàng hậu bệ hạ!”
Dù cậu hơi sốt sắng nhưng giọng nói lanh lẹ thanh thúy, vang vọng trong đại điện hoa lệ lại mang khí phách lỗi lạc, không vội không kiêu mà rất đúng mực.
Hoàng hậu tán thưởng đáp: “Là đứa trẻ tốt, không cần đa lễ, nơi này không có người ngoài.”
Lúc này Ninh Vũ Phi mới dám chuyển tầm mắt tới.
Nử tử ngồi ớt phía trên không hoa phục gia thân cao không thể với tới như cậu tưởng tượng. Bà mặc một chiếc quần dài trắng, bỏi vì khí trời chuyển lạnh nên khoác hờ một tấm áo khoác mỏng màu đỏ, dù không dùng nhiều trụy sắc nhưng nhìn kiểu cách chất liệu đã biết đây là vải thượng hạng tinh xảo.
Dung mạo của bà quả thật vô cùng xuất chúng, không hề có xa cách như ở trong hình. Đẹp thì đẹp nhưng qua nhiều năm tháng cũng lưu lại vết tích trên gương mặt xinh đẹp của bà, gom lại phong mang khiến cả người hiện lên vẻ dịu dàng đoan trang, lộ ra cỗ khí chất làm cho lòng người tin phục.
Thẩm Lăng Dục dường như rất thân cận với bà, cười híp mắt đến gần, nói rằng: “Mẫu hậu, nhi thần không khoa trương chứ? Tiểu Phi rất tốt? Có phải là khiến người liếc mắt một cái là muốn đem về nhà giấu đi đúng không!”
Ninh Vũ Phi bị hắn nói đến đỏ mặt.
Hoàng hậu cười nói: “Nhìn cái bộ dạng hồ đồ của con kia, còn giấu đi cơ chứ, đường đường là thái tử bỗng dưng học đòi làm thổ phỉ!”
Thái tử cũng cười: “Chỉ cần có thể giữ em ấy bên người, làm thổ phỉ thì đã sao chứ?”
Lời này hắn nói hơi quá, trong lòng Ninh Vũ Phi không khỏi căng thẳng, Thẩm Lăng Dục ở trước mặt người khác đều là bộ dạng hiểu lễ, sao ở trước mặt hoàng hậu lại
Lại không ngờ hoàng hậu không hề tức giận, chỉ khoát tay một cái nói: “Ngỗ nghịch chưa trưởng thành, qua chỗ khách đi, hôm nay ta không muốn thấy con, ta muốn nói với Tiểu Phi một lát.”
Thái tử: “Mẫu hậu, Tiểu Phi da mặt mỏng, ngài dù sao…”
“Được rồi được rồi.” không chờ hắn nói xong, hoàng hậu cười mắng, “Người của con, ta còn bắt nạt được sao?”
Thái tử nháy mắt mấy cái với Ninh Vũ Phi, nói: “Lát nữa anh tới đón em.”
Hắn đi, Ninh Vũ Phi mới hơi 囧 … Tuy nói hoàng hậu nhìn trông thật hòa ái, nhưng…. Dù sao cũng không quen!
Song…
Sau mười mấy phút, Ninh Vũ Phi đã ngồi bên cạnh hoàng hậu, không còn nửa điểm câu nệ, mặt mày mừng rỡ hớn hở.
Hoàng hậu thật sự là một người tuyệt vời! Rất thú vị!
Có lẽ sớm phát hiện ra Ninh Vũ Phi đang hồi hộp, Đường Ngưng vẫn chưa hỏi quá nhiều, chỉ dùng ngữ khí thoải mái pha trò để nói vài câu chuyện thú vị về thái tử, ngắt ngừng đúng chỗ, dễ dàng để Ninh Vũ Phi thanh tĩnh lại.
Sau đó, có thị nữ đưa điểm tâm và trà đến, bánh ngọt mềm ngọn và nước ép đào quả nhiên bắt trúng tâm Ninh Vũ Phi.
Sau khi ăn ngon uống ngọt, Ninh Vũ Phi hoàn toàn thả lòng, ngăn cách giữa hai người bất tri bất giác hoàn toàn biến mất.
Đường Ngưng mỉm cười nhìn Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi, đừng lo nghĩ quá nhiều, chỉ cần con và Lăng Dục đều tình nguyện ở bên nhau lâu dài thì mấy thứ khác đều không phải vấn đề.”
Lòng Ninh Vũ Phi khẽ run, hắng giọng nói: “Bệ hạ, con và thái tử …”
Không chờ cậu nói ra thì Đường Ngưng đã nói tiếp: “Đều không phải lo, sau này nó phải leo lên kế vị, thế lực tham đồ bạn lữ thật khiến người ta khinh thường, còn về đứa nhỏ, thời đại này phụ nữ còn không tự mình sinh, con cũng không cần phải kiêng kỵ.”
Ninh Vũ Phi ngẩn người.
Không ngờ tới Đường Ngưng mở miệng nói câu khiến người ta kinh ngạc không thôi: “Anh em họ cũng không sao, đó chỉ là chuyện cũ năm xưa sẽ không ai nói ra, trên danh nghĩa hai người hoàn toàn là người xa lạ.”
Cả người Ninh Vũ Phi bị chấn động, cậu biến mình không nên nói nhưng vẫn không khống chế được: “Nhưng chúng ta dù sao cũng là…”
“Huyết thống?” Đường Ngưng cười, đôi mắt hẹp dài dõi theo cậu, “Con lo lắng cái này?”
Ninh Vũ Phi không nói nổi câu tiếp theo.
Đường Ngưng nâng chén trà làm từ gốm sứ thanh kim, hơi áp một cái rồi chậm rãi nói: “Hà tất phải khổ sở vướng bận cái này? Trong lòng thái tử chỉ có con, cũng chỉ muốn con, lại khó có một phần tình ý này. Dù con xuất thân từ đại tộc, dung mạo tuấn mỹ, cùng Thái tử là thanh mai trúc mã, thậm chí được vạn dân chúc phúc kết thành bạn lữ, thì có ích lợi gì chứ? Tâm hắn không ở nơi con, làm cái gì cũng đều là sai.”
Câu cuối cùng, âm sắc của bà rõ ràng không thay đổi nhưng khiến người nghe lại thấy chấn động trong lòng.
Ninh Vũ Phi không nhịn được mà thẳng lưng, trong lúc hoảng hốt như thấy được vị quý nữ này một thân trống trải cô tịch.
Đường Ngưng ngẩng đầu, đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn cậu, chỉ là sâu trong đó lại là ác liệt và kiêu ngạo làm lòng người run sợ: “Cho dù có lỗi với cả thiên hạ này, chỉ cần tình của hai đứa bền như kim tiền thì ta nhất định sẽ thành toàn đoạn nhân duyên này.”
Ninh Vũ Phi bị xúc động quá lớn, hốt nhiên cậu cảm thấy tự ti.
Cả đời Đường Ngưng bị hoàng đế phá hủy toàn bộ nhưng bà vẫn có thái độ kiên trinh với tình cảm, chấp nhất, thậm chí còn cương liệt.
Cho nên bà không tha thứ cho sự phản bội của hoàng đế, mà còn muốn thành toàn cho đoạn tình của thái tử.
Bà cao quý, kiêu ngạo, nhưng đối với tình cảm lại không hề chịu bất cứ ảnh hưởng của ngoại vật, thuần túy khiến lòng người sinh ngóng trông.
Chỉ là… trong Ninh Vũ Phi ngập ngũ vị tạp trần, cậu có tư cách gì?
Bản thân cậu chính là loại người hoàng hậu ghét nhất, chuyện cậu làm sau lưng cùng hoàng đế bừa bãi kia có gì khác nhau?
Thấp thỏm bất an gần nửa tháng, vào lúc này lại biến thành tự chán ghét bản thân, Ninh Vũ Phi dường như muốn bật thốt lên: “Bệ hạ, con…”
Không chờ cậu nói ra cái gì, giọng nói của thái tử từ xa đến gần: “Mẫu hậu, ngài có phải nên trả Tiểu Phi lại cho con không?”
Xử lý xong công sự, Thẩm Lăng Dục từ tham chính điện đã trở lại.
Ánh mắt Đường Ngưng nhìn về phía hắn chính là ánh mắt của một người mẹ đầy dung túng và yêu thương: “Trả gì chứ? Không nói ra thứ gì tốt cả, đến đây, nơi này có điểm tâm và nước đào, ăn chút đi.”
Thái tử vô cùng tự tại ngồi bên người Ninh Vũ Phi, quay đầu cười một nụ cười mê hồn với cậu.
Ninh Vũ Phi đột nhiên hoàn hồn, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Thái tử nhấp ngụm trà, cầu khẩn nói với Đường Ngưng: “Mẫu hậu, ngài đã đáp ứng con, chỉ cần đưa Tiểu phi đến thì ngài sẽ…”
“Được, đường đường là thái tử lại mơ ước đồ của ta, đúng là không biết xấu hổ mà!”
Thái tử cười ha ha.
Đường Ngưng cam chịu trò này của hắn, bà gọi thị nữ, nhỏ giọng dặn dò một tiếng, đối phương khom người rời đi, sau khi trở lại thì trên tay là một chiếc hộp nhỏ phi thường hoa mỹ.
Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn, không hiểu.
Đôi mắt hẹp dài của Đường Ngưng trêu tước quét một vòng qua hai người họ: “Đi đi, đều trở về đi, ta cũng phải nghỉ ngơi.”
Thái tử liên tục nhìn chằm chằm vào cái hộp, mắt sáng lên như ánh mặt trời: “Mẫu hậu ngài nghỉ ngơi, con và Tiểu Phi đi trước, ngày khác trở lại bồi ngài.”
Đường Ngưng vung tay, khóe miệng luôn ngậm ý cười, nhìn ra được tâm tình đều rất tốt.
Ninh Vũ Phi hành lễ, sắp ra cửa, vẫn không hiểu hai mẫu tử nhà này là đang làm gì.
Nhưng rất nhanh… cậu đã biết.
Còn chưa ra khỏi hoàng cung, Thái tử gấp gáp kéo cậu vào một góc vắng vẻ, giơ tay mở hộp nhỏ kia.
Ninh Vũ Phi chỉ liếc mắt nhìn, liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Chuyện này… Này…là đính ước nữa sao!
Nhẫn! Nhẫn!
Nằm bên trong hộp nhỏ là một chiếc nhẫn vô cùng đẹp, toàn thân vàng óng, không phỉa là kim loại bình thường mà như chứa đầy ánh mặt trời, lưu động, tràn đầy sức sống, chớp mắt mấy cái đều sẽ thay đổi sắc độ màu mỹ lệ!
Càng nguy hiểm hơn là, nó cũng tạo hình một vương miệng hoa mỹ.
Chuyện này…
Thái tử dõi theo cậu, đôi mắt vàng óng như hòa cùng một thể với chiếc nhẫn: “Đây là viêm nhật kim đại diện cho hoàng thất, từ nó làm thành nhẫn chỉ có hoàng hậu mới có tư cách đeo, màu sắc của nó có phải rất giống màu mắt của anh đúng không? Thật ra chiếc nhẫn này có một ngụ ý rất đẹp: Đeo nói lên, em đều có thể nhìn thấy anh cả ngày lẫn đêm.”
Ninh Vũ Phi ngây ngốc cả người.
Thái tử cũng lấy ra chiếc nhẫn, cẩn thận lồng vào ngón tay giữa của Ninh Vũ Phi: “Tiểu Phi, xin hãy để anh mãi mãi ở bên em.”
Tay Ninh Vũ Phi run nhẹ, lời đến khói môi gần như muốn bật thốt lên lại trông thấy khát vọng và chờ đợi trong mắt thái tử, tất cả lời nói đều không nói ra được.
“Lăng Dục…”
“Ừm.”
“Em…”
“Anh biết bây giờ em không thể đeo nó mỗi ngày, nhưng sẽ có một ngày như vậy, tin anh được không?”
***
Cùng Thái tử điện hạ nói lời từ biệt, về đến nhà, Ninh Vũ Phi mệt lả.
Ba chiếc nhẫn tính là gì?
Năm chiếc nhẫn mới là đòi mạng!
Lần này thì tốt rồi, không cần lo không nhận ra ai là chủ nhẫn nhưng… năm chiếc nhẫn đều là khoai lang bỏng tay! Đặt chúng ở một chỗ, quả thật như soi ra sự ô uế này của cậu.
Chết rồi chết rồi… Cuối cùng cậu không còn mặt mũi để oán thầm ‘Ninh Vũ Phi’ rồi.
So với nguyên chủ, cậu vốn là kẻ tám lạng người nửa cân!
Ninh Vũ Phi bi thương đến ý định muốn chết cũng có, nằm lăn đơ trên giường.
Ngay vào lúc này, bên tai lại vang lên tiếng tích tích.
Lúc này, ai tới tìm nữa đây?
Ninh Vũ Phi bản năng ngồi dậy, trong máy truyền tin truyền đến thanh âm bình tĩnh của An Thanh: “Thiếu tướng, thỉnh ngày mai đi tới phủ Nguyên soái…”
Cái gì?
Cậu hoảng hốt, An Thanh nói tiếp, “… Nhớ mang theo chiếc nhẫn.”
Chiếc nhẫn? Nhẫn?!
Ninh Vũ Phi nhìn năm chiếc nhẫn hoa hoa lệ lệ kia, chỉ cảm thấy đui mù mắt…
Tiểu kịch trường [liên quan tới nhẫn]
Nghị trưởng sama: Chiếc nhẫn của ta có thể mua lại một loạt Nghi Cư tinh cầu, đời đời kiếp kiếp hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
Thái tử điện hạ: Chiếc nhẫn của ta là độc nhất vô nhị, đại biểu sóng vai thiên hạ, địa vị chí cao vô thượng.
Nguyên soái đại nhân: Ta… Ừm, lật qua chương sau đi.mãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.