Đám Bạn Trai Đồng Thời Cầu Hôn Tôi, Làm Sao Giờ

Chương 9:




Ninh Vũ Phi làm nóng người, hận không thể lập tức đến trước mặt Tạ Cảnh, há miệng nói ra một câu: Chúng ta chia tay đi!
Không quản sống hay chết, chỉ cần mở miệng nói ra là được.
Hơn nữa Ninh Vũ Phi cũng đã cân nhắc qua, cậu và Tạ Cảnh nhất định sẽ không có rắc rối xoắn xuýt như Thẩm Lăng Dục. Tuy ký ức trong đầu cậu không đầy đủ, nhưng theo tình hình mà phán đoán, ‘Ninh Vũ Phi’ cùng lắm là học cùng trường với Tạ Cảnh, thậm chí cả hai còn không cùng khóa, có thể quen biết nhau đều là do nhân duyên. Kiểu “nhân duyên qua sông” này đa phần đều không có tình cảm gì sâu sắc, chỉ cần chém nhanh một đao, nhất định có thể thoải mái chặt đứt dây tơ!
Tự an ủi mình một phen, Ninh Vũ Phi hoàn toàn lấy đủ tự tin nhiệt huyết!
Chia tay hay gì gì đó, chỉ là chuyện nhỏ!
Chỉ tiếc bây giờ thời gian chưa chín muồi, mắt thấy sắp đến tám giờ tối, vạn nhất lại một cơn mưa nhỏ đến, đen đủi nói chia tay thì… khụ khụ… Cậu sợ mình kinh hoảng, nên vẫn phải kiên trì chút, chờ sắc trời ngày mai sáng sủa, ánh nắng mặt trời khoác áo lên trận, làm một vố lớn!
Ninh Vũ Phi trả lời Tạ Cảnh: “Hôm nay muộn rồi, để ngày mai có được không?”
Tạ Cảnh một lát sau mới trả lời: “Được, anh đến đón em.”
Ninh Vũ Phi đồng ý, cái gọi là ‘đón’, dĩ nhiên không phải là đón ở phủ bá tước mà là ở địa điểm họ đã hẹn nhau, Ninh Vũ Phi lái phi hành khí tới, Tạ Cảnh sẽ ở đó chờ cậu.
Một đêm này Ninh Vũ Phi ngủ rất ngon, sau khi bổ sung tinh thần thoải mái, bữa sáng cậu còn ăn hơn cả một bát cháo.
Dương Nhược Vân chú ý tới, còn tưởng con trai mình thích tay nghề của đầu bếp mới, nghĩ xem ngày mai có nên đổi vị mấy mon mới hay không. Ninh Vũ Phi gặp chuyện thụ thương, dù không có gì đáng ngại nhưng tinh thần lại không tốt lắm, làm mẹ phải chú ý, phát giác ra thân thể con trai hư nhược thì phải giúp con bồi bổ cho thật tốt.
Đương nhiên, Ninh Vũ Phi tinh thần không tốt không liên quan một cọng lông đến chuyện tai nạn kia cả, đơn giản là bị ba chiếc thuyền kia đưa đẩy…. Trong tình trạng lắc lư này, không say sóng cũng phải say sóng, lại càng không cần nói tới Ninh Vũ Phi còn chưa bao giờ đi qua thuyền!
Ninh Vũ Phi đến địa điểm hẹn gặp, vừa mới hạ xuống phi hành khí thì suýt nữa bị chiếu mù mắt chó.
… Nghị trưởng sama quả đúng là thổ hào, chiến cơ phòng ngự đỉnh cấp này, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ để mua lại cả một phủ bá tước!
Ninh Vũ Phi mở mắt, thổn thức không thôi mà đi tới giữa chiếc chiến cơ kia.
Cửa chiến cơ mở ra, Ninh Vũ Phi còn chưa vào thì đã liếc thấy người đàn ông đang ngồi bên ghế đen.
Khí trời hôm nay rất tốt, tới gần giữa trưa, ánh mắt mặt trời càng sáng chói như được bện thành từng sợi kim tuyến, rải rác xuống, khiến không khí xung quanh đều trở nên rực rỡ.
Khí trời đẹp như vậy, phác họa đường viền từng sợi tóc đen như mực của người đàn ông, sườn mặt tinh xảo, thần thái chuyên chú.
Ninh Vũ Phi hơi ngẩn người.
Quả thật cậu chưa từng thấy người nào đẹp mắt đến như vậy…
Đẹp đến mức chỉ từng động tác giống như trong tranh vẽ, đẹp đến mức dù mặc bất cứ thứ gì cũng khiến người ta cảm thấy hào hoa phú quý, đẹp đến mức chỉ liếc qua thôi mà tim đập loạn xạ.
Không phải xinh đẹp, không phải anh tuấn, mà là một loại mị lực lạ thường xóa bỏ cảm quan con người, khiến cả nam lẫn nữ đều không nghĩ đến sắc tình mà tự thán phục trong lòng một câu: Kỳ tích đấng tạo hóa sáng lập.
Ninh Vũ Phi cũng giống vậy, còn chưa biết chuyện yêu đương, nếu không phải xuyên qua mớ bòng bong này, thì cậu có lẽ thật sự muốn cùng một vị như vậy…
Dừng dừng!!!
Ninh Vũ Phi ấn trái tim đang đập thình thịch để vững vàng lại, không ngừng niệm trong lòng: Chia tay chia tay chia tay… Nhất định phải chia tay! Dù có tốt cũng không phải của cậu, dù là của cậu… cậu cũng chịu không nổi!
Mới vừa đứng vững quyết tâm, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của Tạ Cảnh lại truyền tới: “Tiểu Vũ, lại đây.”
Quyết tâm vững vàng của Ninh Vũ Phi lập tức mất không chế, lớn lên trông đẹp thì đã thôi, giọng nói còn dễ nghe đến vậy, có muốn để người ta sống nữa hay không hả!?
Ninh Vũ Phi khom lưng đi vào, mới vừa ngồi vững, đầu còn chưa kịp nhấc lên mà trực tiếp mở miệng: “Học trưởng, em muốn cùng anh nói một chuyện…”
Câu này còn chưa dứt, thì một giọng nam cứng nhắc vang lên: “Đại nhân, Lý phó nghị trưởng Hạ nghị viện vừa gửi tới định ngày hẹn cấp bách, xin hỏi có muốn chuyển hay không?”
Nội các có hai nghị viện, Thượng nghị viện là nghị viện quý tộc, Hạ nghị viện là nghị viện công dân, tuy đế quốc phân rõ giai cấp nhưng Hạ nghị viên đều là chỗ lòng dân, nắm giữ quyền tiếng nói rất lớn, Lý phó nghị trưởng là phụ tác đắc lực của Tạ Cảnh, gã khẩn trưởng định ngày hẹn như vậy, nhất định không phải chuyện nhỏ.
Tạ Cảnh áy náy nở nụ cười với Ninh Vũ Phi: “Tiểu Vũ, không vội nói thì chờ chút nhé?”
Nghe được âm thanh ấm áp như gió xuân, cổ họng Ninh Vũ Phi cứng đờ, “…Vâng.”
Quốc gia đại sự vội vàng, cậu phải biết rõ trước sau!
Chỉ là không ngờ quang não liên tục hiện, Tạ Cảnh không có ý muốn ngừng lại!
Ninh Vũ Phi ngây ngẩn nhìn cằm của nghị trưởng hơn bốn năm phút, cuối cùng cũng đợi được Tạ Cảnh tháo kết nối xuống.
Cậu vừa định hỏi một câu thì Tạ Cảnh đã mở miệng trước: “Chắc còn phải một lúc nữa, Tiểu Vũ, anh có quà cho em, em đi xem trước có được không?”
Hắn là sợ Ninh Vũ Phi nhàm chán nên cố ý bỏ qua chính sự nói một tiếng với cậu.
Được người ta đối xử tâm tình như thế, trong lòng Ninh Vũ Phi không khỏi ấm áp, nhanh chóng xua tay nói: “Học trưởng anh cứ làm việc trước đi, em không vội.”
Tạ Cảnh nở nụ cười, nhưng vẫn lệnh người cầm đồ tới.
“Đây là thứ em lúc trước đã nói qua, vừa hay lấy được, em xem trước đi, tiêu khiển chút thời gian.”
Ninh Vũ Phi biết hắn rất bận, chờ trong phi hành khí trống trải này cũng rất nhàm chán, nên cậu cũng đi xem món quà kia.
Là vật gì?
Trong ký ức của Ninh Vũ Phi có một thứ đại khái, cậu cầm lên nhìn, mơ hồ thấy đây là một bộ game giả tưởng?
Games? Giả tưởng? Khụ khụ, cũng thật là tò mò mà!
Tuy cậu một lòng muốn chia tay, nhưng thấy Tạ Cảnh bận như vậy, đoán chừng lúc này cũng không rảnh, cậu chờ cũng chờ, sao không bằng lúc này thử trải nghiệm một cái công nghệ cao!
Ninh Vũ Phi hào hứng lục lọi một phen, chỉ sau chốc láy đã hiểu rõ đồ vậy, dù sao nguyên chủ cũng là người chơi không ít games.
Cậu mang kết nối, mới vừa nhắm mắt, khi mở ra thì đã tới trong game.
Thật sống động! Ninh Vũ Phi ngó quanh, đúng là 360 độ không góc chết, tuy cảm thấy đây có thể là giả, nhưng lúc vào mắt lại trông giống như thật.
Hình ảnh giả lập này làm quá giống thật!
Ninh Vũ Phi trong đầu mơ hồ có chút ký ức, games này hình như là nghiên cứu mới nhất, đứng hạng đầu, rất hot, được xưng là có thể khiến người ta như trải nghiệm qua một cuộc sống mới.
Tuy chi phí đăng ký trò chơi không cao nhưng bởi vì vận hành quy luật và sáng tạo thế giới dựa vào trung tâm trí não, nên tri tính rất cao, đồ vật tương ứng bên trong cũng rất quý giá, tuyệt đối không phải thứ dùng tiền là mua được.
Ninh Vũ Phi không biết lúc trước ‘Ninh Vũ Phi’ nói câu gì, nhưng nếu Tạ Cảnh đã chuẩn bị, hẳn là cũng mê.
Cậu đánh giá chung quanh một phen, bị một thùng gỗ hấp dẫn tầm mắt, Ninh Vũ Phi đi tới, mở thùng gỗ kia, tiếp đó bị một thanh trường kiếm hoa mỹ bên trong hấp dẫn.
Thật đẹp! Đường nét quá tinh xảo! Tuy không hiểu cái méo gì, nhưng Ninh Vũ Phi tin chắc, đồ vật này nhất định là bảo bối!
Ninh Vũ Phi không do dự mà cầm lấy, tiếp đó nghe thấy tích tích bên tai: “Thần khí nhận chủ, kích hoạt hoàn tất.”
Ninh Vũ Phi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, thì tiếp đó cậu ngẩng đầu nhìn thấy một hàng chữ to in trên bầu trời: “Hệ thống thông báo: Thần khí Trường Lê hiện thế, người chơi Cô Vũ Cảnh Tâm mở ra thời đại thần phạt!”
Một giây, Ninh Vũ Phi vẻ mặt như nằm mơ.
Đây là cái quỷ gì?! Hệ thống thế giới games thông báo? Cũng quá thoát tục đi!
Cậu đang mê man, tiếp đó trên bầu trời xanh thẳm đi như vỡ tổ!
【 Lanh Lợi Chính Là lanh Lợi: Móa móa móa nó, Thần khí hiện thế! Dù loa thế giới mất một ngàn tinh tệ, bà đây cũng muốn rống lên một tiếng a a!!】
【 Emma là cha ngươi: Ha ha ha, người đầu tiên trong truyền thuyết đã xuất hiện.】
【 Gió Cuốn Sa Mạc Lên Trời: Mới mở một tháng đã làm ra thần khí Trường Lê, đây rốt cuộc là đập vào bao nhiêu tiền? Thật là thổ hào! Gia mà có tiền này, gia đã đi mua một khối tình cầu về mà ở.】
【 Lâm Gia Điếu Tạc Thiên: Cô Vũ Cảnh Tâm! Đi ra PK! 】
【 Lâm Gia Điếu Tạc Thiên: Cô Vũ Cảnh Tâm! Đi ra PK! 】
【 Lâm Gia Điếu Tạc Thiên: Cô Vũ Cảnh Tâm! Đi ra PK! 】
Tiếp đó, trên không toàn bộ bị câu nói này chấn áp.
Một ngàn tinh tệ là bao nhiêu tiền, bây giờ Ninh Vũ Phi đã có khái niệm, nếu đổi thành nhân dân tệ cũng là một ngàn đồng!
Một ngàn đồng mà nói, xoát gần 100 cậu… Mẹ nó, Lâm Gia Điếu Tạc Thiên này đúng là… trời cũng bị gã làm nổ thật rồi!
Khóe môi Ninh Vũ Phi giật một cái, khó giải thích mà nhớ tới một người —— Lý Lâm.
Nhất định là hiểu lầm, nhất định không phải thằng nhóc kia…
Ký ức đứt quãng, Ninh Vũ Phi thấy mình tốt nhất là không nên tự gây phiền phức!
Rời khỏi games, Tạ Cảnh vẫn còn bận.
Ninh Vũ Phi buồn bực ngán ngẩm, vừa lúc phi hành khí ngừng lại, hình như đã tới mục đích.
Ngẩng đầu ngó qua Tạ Cảnh, Ninh Vũ Phi không làm phiền hắn, mà chờ trong đây cũng rất chán nên tự mình quyết định ra ngoài một lát.
Chỉ là mới vừa mở cửa, một giọng nữ ôn nhu tràn đầy ngạc nhiên vang lên: “Tiểu Vũ đến sao? Mau vào đây, dù làm Thiên La canh mà con thích ăn nè.”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác, nhìn một người phụ nữ trung niên lại đẹp vượt quá tưởng tượng, có 5 – 6 phần giống Tạ Cảnh, đầu bỗng ù ù một tiếng.
Đây là mẹ của Tạ Cảnh, nữ chủ nhân Đại Tạ Hầu phủ, là em gái ruột của hoàng đế hiện giờ, Gia Lăng công chúa —— Thẩm Thiên Huân.
Mà lúc này, vị nữ nhân cao quý vô song lại từ ái nắm lấy tay cậu, trong mắt tràn đây vui vẻ và lo lắng không che giấu khi nhìn thấy cậu: “Nghe nói mấy ngày trước con gặp chuyện? Thật đúng làm làm dì sợ chết, may mà không sao, lần sau tuyệt đối không được ra ngoài một mình, muốn đi đâu thì phải nói với A Cảnh, nó không rảnh cũng sắp xếp người ở bên con!”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác, bị ký ức hiện ra trong đầu làm chấn động đến không nói ra nửa câu.
Chia… chia tay? Ha, ha ha!!!
QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.