Nam Kỳ Lục Tỉnh, thời kỳ Pháp thuộc.
Tôi vừa mới bước chân qua cổng, đã ngay lập tức cảm nhận được sự có mặt của thứ không sạch sẽ đang ẩn náu ở đây rồi, coi bộ sự tình lần này tôi cần giải quyết sẽ không đơn giản một chút nào.
Nhà họ Lý xây cất theo phong cách cổ truyền của Miền Nam, chia ra từng gian nhà để dễ bề sinh hoạt.
Đối với mắt người thường, sẽ không nhìn ra điều kỳ lạ, nhưng mà tôi thì khác, trong tầm mắt toàn là âm khí, chúng giăng khắp mọi nơi. Khiến cho sinh lực của những người sống ở đây vô cùng yếu ớt, dáng vẻ tiều tụy, dễ dàng mắc bệnh.
Nếu nói về nơi âm khí nồng nặc nhất, thì chắc chắn chính là dãy hành lang dẫn tới căn phòng của Lý Phi, nơi đó vừa u ám vừa lãnh lẽo, giống như ánh mặt trời không thể chiếu rọi xuống.
Tôi tên Võ Thành Kiệt, người thôn Trinh Phụ (nay là Trà Vinh), vài ngày trước, tôi được ông bà họ Lý ở tận Hà Tiên (nay là Kiên Giang) mời tới nhà, để coi tình hình con trai trưởng của bọn họ là Lý Phi.
Nghe bọn họ nói, anh ta đột nhiên bị bệnh, nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê. Dù đã có rất nhiều thầy thuốc, bác sĩ khám qua, nhưng vẫn không tìm ra là căn bệnh gì, thấy anh ta càng lúc càng suy yếu, bọn họ nghi ngờ là do thứ không sạch sẽ đeo bám, cho nên đã vượt đường xá xa xôi, tìm tôi nhờ giúp đỡ.
Tôi vốn dĩ là một pháp sư, sau khi được lão tiên nhân hồi sinh sống lại, trên người mang theo sứ mệnh diệt trừ tà ma quỷ dữ ám hại con người, thành thử ra không nghĩ ngợi nhiều, tức khắc nhận lời ông bà họ Lý.
Ông bà họ Lý dẫn tôi đi hết dãy hành lang dài, cuối cùng mới dừng lại trước một căn phòng vô cùng u ám, bọn họ nhìn nhau một cái, rồi thật cẩn thận đưa tay đẩy cánh cửa mở ra.
Một luồng gió lạnh từ bên trong phòng tràn ra bên ngoài, lay động tóc tai cùng với quần áo của tụi tôi. Trong cơn gió đó, tôi ngửi thấy mùi vị của người sắp chết, chỉ còn duy nhất một hơi tàn. Có vẻ mạng sống của Lý Phi hiện tại đã rất mong manh khó giữ rồi.
Khoảnh khắc tôi bước chân vào phòng, đột nhiên thoáng qua một loại cảm giác rất giống cảm giác lần đầu tiên tôi tới Chu phủ, chẳng lẽ tình trạng của Lý Phi cũng giống như anh rể Chu Nguyên năm xưa của tôi sao?
Dòng suy nghĩ này mau chóng tan biến, khi tôi trông thấy một chàng trai đang nằm ở trên giường.
Anh ta bộ dạng cao ốm, khuôn mặt điển trai, tuy nhiên da dẻ tái nhợt, hơi thở yếu ớt, hai mắt nhắm nghiền, như thể đang chờ đợi hắc bạch vô thường tới đón vậy.
Ông bà Lý đi tới bên cạnh giường, liếc nhìn đứa con trai đang nằm một cái, sau đó hướng về phía của tôi, giọng nghẹn ngào, nói "Thưa pháp sư, đây là Lý Phi, nó đã như vầy mấy tháng nay rồi".
Tôi gật đầu, đáp "Được, tôi sẽ coi tình trạng của anh ấy thế nào, ông bà đợi một chút".
Dứt lời, tôi bước lại gần, quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới, nhận thấy âm khí là từ bên ngoài chậm rãi truyền vào người của Lý Phi, do đó cũng không phải hết cách cứu chữa. Liền quay sang ông bà họ Lý, nói "Ông bà rót cho tôi một chung trà đi".
Ông bà họ Lý nghe thấy vậy, hai mắt chợt hiện lên vẻ khó hiểu ngập tràn, nhưng mà bọn họ vẫn nhanh chóng rót một chung trà, đem tới đưa tận tay tôi.
Tôi cầm lấy chung trà, không nhanh không chậm cắn đầu ngón tay trỏ cho máu chảy ra, rồi nhỏ vài giọt máu vào trong, tiếp đó lắc nhẹ cho máu đỏ và nước trà hòa lẫn vào nhau, cuối cùng đỡ Lý Phi dậy, từ từ đút cho anh ta uống hết.
Máu của tôi vốn dĩ là hỏa huyết, lại thêm từ nhỏ đã học pháp thuật, cho nên uống máu của tôi vào, sẽ có thể tiêu trừ đi hết âm khí có trong cơ thể của người bị nhiễm.
Lý Phi cũng không ngoại lệ, sau khi uống xong chung trà máu, sắc mặt của anh ta bắt đầu hồng hào trở lại, hô hấp cũng đã gần giống với người bình thường.
Tôi chầm chậm đặt anh ta nằm lại giường, sau đó đứng bật dậy, nhìn về phía ông bà họ Lý, trầm giọng lên tiếng "Tôi đã tiêu trừ phần lớn âm khí có trong người của Lý Phi, mạng sống anh ấy cơ bản đã được giữ lại, ông bà cứ an tâm".
Lời vừa dứt, bọn họ liền mừng ra mặt, cảm ơn tôi rối rít, rồi bước tới chỗ của Lý Phi.
Tôi còn đang định dặn dò bọn họ thêm vài chuyện nữa, thì bỗng dưng trông thấy ở góc khuất cạnh chân giường có một con quỷ đói đang ngồi đó, bộ dạng của nó chỉ toàn da bọc xương, tóc dài xơ xác, quần áo rách rưới chẳng rõ hình dạng.
Điểm kỳ lạ khiến cho tôi đặc biệt chú ý, đó chính là nó một mực nhìn chằm chằm vào người của Lý Phi, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy.
"Nè! Anh ấy không phải thứ mà ngươi có thể ăn đâu".
Tôi vừa di chuyển về hướng của con quỷ đói, vừa nghiêm giọng cảnh cáo.
"A".
Nó kêu lên một tiếng, khi nhận ra sự có mặt của tôi, sau đó liền co rúm người vào trong vách tường, nét mặt lộ ra vẻ sợ sệt.
"Ta nói cho ngươi biết".
Tôi nhíu mày, quát lớn "Đừng ở đây gây rối, không thôi ta đánh cho ngươi hồn phách tiêu tán đó".
"Xin... xin... Xin pháp sư tha mạng... Tôi... Tôi là bị kẻ khác sai khiến, nên mới phải ở chỗ này..."