Bầu không khí sau câu nói của con Yến rơi vào yên lặng tới tịch mịch, tới hô hấp cả hai người bọn cũng không dám thở mạnh, hình như đang sợ hãi tột độ. Ngay cả tôi cũng cảm thấy chắc chắn ở nơi này có chuyện gì đó không bình thường.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng lại truyền vào giọng nói của một người phụ nữ trung niên, bà ta trầm giọng lên tiếng hỏi "Con Mến làm gì mà có việc đem cháo vào phòng mợ hai cũng rề rề vậy? Mau làm lẹ cái tay nhanh cái chân còn ra đây phụ mọi người nữa".
Con Mến và con Yến bị câu nói này làm cho giựt mình một cái mạnh, cơ bản ba hồn bảy vía đã nhập vào lại thân xác. Con Mến gấp gáp trả lời "Dạ, con ra liền, con ra liền".
Lời vừa dứt, cô ta cũng đứng bật dậy, ba chân bốn cẳng bước ra bên ngoài.
Đợi cho bọn họ đi khuất, con Yến mới từ từ bước tới chỗ tôi, thấp giọng gọi "Mợ hai, mợ hai, cháo đã được đem tới, mợ thức dậy dùng cháo kẻo nó nguội, ăn không ngon".
Tôi chầm chậm mở mắt, làm bộ như mình vừa mới tỉnh, đưa tay nhận lấy chén cháo con Yến đưa.
Múc một muỗng lưng lưng ăn thử, cháo không quá nóng, mùi vị rất vừa miệng, có điều tại sao tôi lại cảm thấy nó thiếu thiếu cái gì đó.
"Mợ cố gắng ăn nhiều một chút, cho mau lấy lại sức".
Con Yến trông thấy tôi ăn không vô, vậy nên vội vàng thúc giục.
Chỉ chốc lát tôi đã ăn xong, con Yến liền nhanh nhẹn dọn dẹp, rồi rót cho tôi một chung trà, hạ giọng nói "Mợ hai ở đây nghỉ ngơi, con đem chén xuống nhà bếp, sẵn tiện sẽ lấy ít trái cây cho mợ dùng, để đỡ buồn miệng".
Tôi gật đầu, thầm nghĩ có lẽ cô ta muốn đi ra bên ngoài để coi tình hình, dù sao đi nữa cô ta cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, bắt cô ta suốt ngày ở trong phòng chăm sóc người khác, chẳng khác nào là cực hình.
Cánh cửa phòng từ từ khép lại, tôi một mình trong phòng, giờ phút này mới tôi chú ý mọi thứ ở đây được bày trí rất đơn giản, không hề giống chỗ ở của chủ nhà chút nào.
"Ầm ầm.."
Đang lúc mải mê quan sát, thì bất chợt có tiếng sấm sét vang dội, âm thanh khiến dòng suy nghĩ trong đầu bị cắt ngang, tôi lập tức chuyển mắt nhìn ra bên ngoài.
Mây đen đang kéo tới giăng đầy bầu trời, những cơn gió lạnh lẽo cũng bắt đầu nổi lên, mạnh tới mức thổi tung cánh cửa phòng, xông thẳng vào người tôi.
Tôi định bụng sẽ bước xuống giường đóng nó lại, ai ngờ có một người từ từ xuất hiện trước mắt.
Mặc dù người kia đứng cách tôi một khoảng khá xa, lại thêm không gian mờ tối, nhưng tôi vẫn nhận thấy được đó là một chàng trai cao ráo, ăn mặc hơi kỳ lạ, đang nhìn chằm chằm tôi.
Đặc biệt, tôi cảm thấy bộ dạng của anh ta trông rất quen, không biết đã từng gặp ở đâu đó rồi thì phải.
Anh ta cứ ở nguyên vị trí, không có di chuyển tiến tới gần tôi, mái tóc màu đen dài khẽ lay động trong gió, những sợi tóc che đi ít nhiều khuôn mặt, do vậy tôi chẳng thể hình dung anh ta đang có biểu cảm gì, duy có đôi mắt phảng phất chút u buồn, tựa như rất muốn nói gì đó với tôi, nhưng lại không thể mở lời.
Trong lòng tôi ngay lập tức nổi lên một trận lo sợ, nếu như bây giờ tôi không chạy ra ngoài gặp mặt anh ta, chắc chắn sau này tôi sẽ nuối tiếc.
Chỉ có điều, đối diện với tình huống này tôi vẫn còn băn khoăn, không biết đây có phải lại là cái bẫy của nữ quỷ giăng ra hay không?
Khoảnh khắc tôi đang chần chừ chưa quyết, thì anh ta đột nhiên khuất dần trong màn đêm đen tối, như thể đã tan vào không trung mà không để lại dấu vết vậy.
"Mợ hai". 𝒯hử đọc tгuyệ𝗻 khô𝗻g quả𝗻g cáo tại ( 𝒯RÙM𝒯R𝖴𝐘 Ệ𝖭.𝖵𝗻 )
Bên tai tôi vang lên tiếng gọi của con Yến, giọng nói rất lớn, khiến cho tôi thức tỉnh.
"Mợ hai có chuyện vậy ạ? Sao lại nhìn ra bên ngoài một cách thơ thẩn như người mất hồn? Bộ mợ muốn tìm ai hả?"
Vừa nói, con Yến vừa lay động thân người của tôi. Giọng điệu và ánh mắt của cô ta cực kỳ lo lắng.
Tôi không tự chủ bản thân được, vội vội vàng vàng quay sang, khẽ mỉm cười trấn an, rồi như có ai đó điều khiển mà bất giác đáp "Mợ không sao hết, con cứ yên tâm".
Con Yến nhíu đôi mày thanh tú, nắm vội lấy đôi bàn tay của tôi, cô ta có chút kích động, liên tục lắc đầu, gấp gáp nói "Cả người của mợ lạnh tới như vầy mà còn nói không sao, giờ bên ngoài gió lạnh đang thổi, mợ còn đang yếu, cho nên cần nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt".
Nghe xong những lời này, tôi chợt nhận ra, quả thực nhiệt độ cơ thể của tôi đã giảm khá nhiều, chẳng lẽ nguyên nhân là do người lúc nãy ảnh hưởng hay sao? Vậy có khi nào anh ta không phải người? Mà là một âm hồn chưa siêu thoát, vất va vất vưởng trên trần thế.
Đầu óc của tôi rối loạn hết cả lên, mọi chuyện không đầu không đuôi liên tục ập tới, chúng vụn vặt tới mức chẳng thể hiểu nổi.
Coi bộ nữ quỷ có ý đồ rất lớn khi sắp đặt cái bẫy này, cô ta quyết định loại trừ tôi để dễ dàng thực hiện đám cưới ma với Lý Phi.