Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 9: Thằng Hiếu




Hồn phách nam nhân trước mặt rất mờ ảo, giống hệt như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi lướt qua cũng khiến anh ta tan biến vào hư không.
Điều đặc biệt chính là, tôi không tài nào trông thấy khuôn mặt của anh ta, mặc dù cảm giác anh ta vô cùng quen thuộc.
Tôi nhíu mày, nhận thấy mọi thứ dường như đang càng ngày càng rối rắm và hỗn loạn, chuyện của nữ quỷ, tôi còn chưa giải quyết xong, lão pháp là hiện thực hay là hư ảo, tôi cũng chưa phân rõ, giờ lại thêm hồn phách của một nam nhân lạ. Nhà họ Lý này rốt cuộc che giấu bao nhiêu bí mật?
"Anh... Anh là ai? Tại sao còn chưa siêu thoát?"
Bỏ qua sự hoài nghi ở trong đầu, tôi trầm giọng, từ tốn cất tiếng hỏi.
Hồn phách nam nhân không trả lời, cứ như cũ đưa mặt về phía tôi mà hoàn toàn không có bất kỳ hành động gì.
"Nè, tôi nói cho anh biết, dương thế là nơi ở của người sống, còn người đã chết như anh thì nên đi tới âm giới".
Nói tới đây, tôi ngưng lại, đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, lớn tiếng "Tôi cảnh cáo anh, đừng tiếp tục ở đây gây rối nữa, không thôi tôi sẽ trực tiếp đánh anh hồn phách tiêu tán".
Những lời này của tôi vậy mà lại không làm cho anh ta sợ hãi, ngược lại anh ta còn có vẻ buồn bã, vang lên một hơi thở dài.
Tôi bất chợt cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở đây.
Định bụng sẽ dùng máu niệm chú để tìm ra kẻ đứng đằng sau đang giở trò, thật không ngờ hồn phách nam nhân trước mặt bỗng dưng tan biến vào trong hư không, chẳng lưu lại một chút dấu vết nào.
Còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, trong tầm mắt Lý Phi xuất hiện.
"Pháp sư, cậu không sao chứ? Bộ muốn đi ra ngoài hả?"
Lý Phi khó hiểu hỏi.
Tôi ngẩn người trước câu hỏi của anh ta một lúc, sau đó mới nhanh chóng tìm một lý do mà đáp "Tôi không sao, chỉ là muốn đi tới đi lui cho huyết mạch lưu thông mà thôi".
Lý Phi có vẻ tin tưởng lời nói này, liền lập tức chuyển sang chủ đề khác "Phải rồi, cơm canh đã chuẩn bị xong xuôi, lát nữa thằng Hiếu sẽ đem vô cho cậu, giờ tôi phải sang coi tình hình của má tôi".
Tôi gật đầu, "ừm" một tiếng, cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao tôi cũng cần khoảng thời gian yên tĩnh để sắp xếp lại tất cả mọi chuyện.
Chỉ là trong khoảnh khắc Lý Phi xoay người rời đi, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội vàng gọi anh ta "Mà nè, Lý Phi".
Anh ta ngoảnh đầu lại nhìn tôi, nghi hoặc hỏi "Cậu còn cần thêm gì nữa sao?"
"À, tôi muốn hỏi anh, ngoài giấc mơ gặp phải nữ quỷ, anh... Anh còn mơ thấy một hồn phách nam nhân nào hay không?"
Tôi thấp giọng, cẩn thận lên tiếng.
Lý Phi nhíu mày, vẻ mặt lộ ra chút suy tư, sau một hồi nghĩ ngợi, anh ta dứt khoát lắc đầu, đáp "Không có, từ nhỏ tới giờ, tôi chưa từng mơ thấy hồn phách nam nhân nào".
Ngưng lại một chút, anh ta chợt nói "Bộ có chuyện gì hả?"
Tôi cười cười, trả lời "Không có gì hết".
Nghe thấy câu trả lời này của tôi, Lý Phi cũng không biểu cảm gì, ngoài việc nhún nhẹ vai một cái, rồi bước ra khỏi phòng.
Tiếng bước chân của anh ta chầm chậm tan biến dần, để lại một mình tôi với đống nghi vấn, không thể tìm ra một lời giải thích nào thỏa đáng. Những giấc mộng kỳ quái và hồn phách nam nhân kia, liệu rằng đang muốn gợi ý cho tôi về thân phận thật sự của nữ quỷ tân nương hay không?
Tôi vô thức ngồi xuống giường, không biết đã ngẫm nghĩ bao lâu, cho tới lúc ở bên ngoài truyền tới chân, khiến cho tôi giựt mình chú ý.
"Cậu chủ biểu con đem thức ăn tới cho pháp sư dùng".
Thằng Hiếu tay cầm theo mân cơm, dáng vẻ có chút sợ sệt, nhìn nhìn tôi mà thưa bẩm.
"Cứ để lên bàn đi".
Tôi không nhanh không chậm đáp lời.
Cậu ta "dạ dạ" vài tiếng, rồi cẩn thận đặt từng món lên trên bàn, cuối cùng khom người định bước ra bên ngoài.
Tôi bất chợt cảm thấy, nếu như không thể tìm ra manh mối từ chính Lý Phi, không bằng hỏi thử người làm trong nhà họ Lý, biết đâu có thể giải thích bí ẩn của mọi chuyện.
"Khoan đi đã".
Thằng Hiếu nghe tôi gọi, liền ngẩng đầu, lắp ba lắp bắp nói "Pháp sư, ngài muốn dùng thêm gì, cứ việc căn dặn"
Tôi cố gắng mỉm cười thân thiện nhất, nhằm khiến cho cậu ta bớt căng thẳng, khe khẽ lên tiếng "Tôi chỉ muốn hỏi cậu vài điều về nhà họ Lý này thôi".
"Là... Là chuyện gì ạ? Ngài cứ hỏi".
Đợi cho cậu ta nói xong, tôi liền thận trọng mở lời "Trước khi cậu chủ nhà cậu bị bệnh lạ, thì trong nhà họ Lý có xảy ra hiện tượng gì khác thường không? "
Thằng Hiếu ngẫm nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp đáp "Mọi thứ rất bình thường, ngoại trừ xung quanh căn phòng của cậu chủ có vẻ lạnh lẽo hơn những nơi khác".
"Phòng của Lý Phi sao?"
Tôi nghi hoặc, nhìn chằm chằm cậu ta mà hỏi.
Cậu ta thành thật gật đầu, thấp giọng trả lời "Dạ, đúng là như vậy, lúc đó mọi người trong nhà họ Lý còn tưởng rằng, do bên trong đã lâu không có người ở, cho nên âm thịnh dương suy, lãnh lẽo cũng chẳng có gì lạ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.