Đàm Hoan Đào Ngột

Chương 2:




5
Ta đang muốn trừng mắt nhìn Đào Ngột, nhưng không ngờ thằng cu trong tay lại đi trước một bước.
<lại nhớ elm lườm kô này cho ba=))>
"Ngươi nói đây là rác, vậy sao ngươi còn độc chiếm chỗ này? Bộ ngươi là lao công quét rác à?"
Giỏi lắm, thằng cu này nhìn thế mà khá quá nhờ!! Khả năng khinh bỉ mỉa mai người khác thật là giống hệt thèng cha mầy mà:)
Đào Ngột tức giận,
"Ta? Lao công quét rác? Ta là hung thú Đào Ngột! Một trong Tứ đại hung thú!"
Ta nghe xong thì choáng váng.
Ta vốn biết sức mạnh của Tiểu Ngũ đã tăng dần lên, nhưng hắn chỉ là một con quỷ lớn thôi. Sao giờ lại thành hung thú rồi?
Hơn nữa cái tên “Đào Ngột” này... nghe quen quá, hình như ta đã nghe ở đâu rồi.
Ta chưa kịp nghĩ xong thì thằng cu trong tay cũng không vừa mà đáp trả:
"Còn ta chính là bảo bối độc nhất của Đàm Hoan Hoan, Đàm Ô Ô!"
Chỉ một câu nói này, không biết tại sao, lại khiến Đào Ngột tức xì khói bỏ đi. Trước khi rời đi, hắn còn ném cho ta một cái nhìn vừa nghiêm khắc lại vừa tủi thân.
Cứ như thể ta là cái loại tra nữ vô tâm lắm vậy.
Ô Ô nhìn theo mỉm cười nheo mắt nói với ta:
"Mẹ ơi, cái người rác rưởi kia cũng biết điều quá kìa, bị Ô Ô mắng bỏ chạy rồi!"
Con trai ta lại gọi cha nó là cái người rác rưởi kia?
Nghĩ đến khuôn mặt của Đào Ngột. Ta cười muốn toét cái miệng.
Ta tưởng chuyện này sẽ sớm qua đi, nhưng lại không ngờ rằng Đào Ngột vẫn tiếp tục xuất hiện trước mặt ta nhiều lần nữa. Lần nào hắn cũng giả vờ vô ý lượn lờ trước mặt ta, nhưng tiếc là... với cái tài năng phô trương này của hắn thì...
"Rượu hầu nhi ủ từ nước linh tuyền, chậc chậc, hương vị thật là thơm, chỉ cần nhấp một ngụm thôi đã tăng tu vi lên rồi."
"Thần dược vạn năm, ngay cả Thiên Đạo cũng vô cùng ưa thích, ta lấy ăn vặt đỡ vậy."
"Lông Phượng Hoàng..."
"Cầu xin ta đi, rồi ta sẽ..."
Cuối cùng, ta không còn cách nào khác đành phải ngắt lời hắn:
"Tiểu Ngũ... Đào Ngột, ta là ma tu, bình thường chỉ ăn nhang khói, muốn ăn món gì khác thì phải cúng cho ta mới ăn được. Ngươi có khoe nữa khoe mãi ta cũng không thèm đâu=))”
Nếu không thì tại sao những quỷ hồn như chúng ta chỉ có thể chờ đến lễ Ma đói mới được thưởng thức đồ ăn ngon chứ? Rõ ràng là do không thể thưởng thức nếu không tuân thủ đúng quy trình cúng bái rồi!
Ta đã nghĩ những gì ta nói sẽ khiến Đào Ngột dừng lại. Không ngờ, hắn buột miệng: "Không phải chỉ là cúng bái sao? Chỗ này lão tử nhận cũng thế!"
Ta giật mình.
Tự nhiên, Đào Ngột lại hiếm thấy mà đỏ mặt, hung hăng ném “bảo bối” được trời coi là “báu vật” trong tay xuống chân ta.
“Thèm thì cứ ăn đi!”
Nói xong hắn biến trở lại hình dạng ban đầu, dậm chân rồi bay đi.
Nhìn từ sau lưng cũng cảm giác được sự vô thố chạy trối chếc...
6
Sau lần đó, Đào Ngột không đến nữa.
Ta nhìn những thứ hắn để lại, suy nghĩ hồi lâu rồi cất chúng đi. Dù sao, sau này bé Ô Ô cũng cần chúng để hỗ trợ cho việc tu luyện.
Khi Ô Ô mới ra đời, tu vi của ta gần như tụt xuống con số 0 nên từ nhỏ đến khi trưởng thành, ta đã không thể cho nó nhiều thứ tốt. Đứa bé chỉ dựa vào năng lực của mình, cố gắng từng ngày để không phải bị đưa đi đầu thai.
Nếu Ô Ô ăn những thứ này, tu luyện của nó sẽ trở nên vững chắc hơn. Đứa nhỏ rất hiểu chuyện, không dò hỏi ta về những thứ này.
Ta cũng không nhắc tới.
Một ngày,
"Hoan Hoan, lão thái thái phủ thành chủ nhà có tang, chúng ta tới đó cùng tới đó hưởng lạc đi?" Là vị tỷ muội thích bát quái của ta, Trình đại quỷ.
Ngoại trừ Lễ Ma đói, là khi người phàm có tang sự, quỷ hồn chúng ta cũng có thể đến đó và hít ké thức ăn. Đây là cách người phàm giao phó quỷ hồn mới xuất hiện cho các quỷ hồn cũ, mong rằng chúng sẽ không bắt nạt người nhà của mình.
Lần này là phủ thành chủ, khỏi cần đoán, nhất định là rất linh đình.
Ngu gì mà từ chối chứ! Chưa kể……
Ta nghĩ đến một quỷ hồn già nua ta gặp vài năm trước, ông là thành chủ tiền nhiệm, phu quân của bà lão mới qua đời kia. Về sau ông không còn cố gắng nán lại phàm trần nữa mà nhanh chóng đi đầu thai.
Trước khi đi, ông lão đã dùng rất nhiều thức ăn cho quỷ hồn để nhờ ta một việc.
"Nếu sau này nhìn thấy linh hồn của lão phu nhân của ta, hãy nói với bà ấy rằng ta đã đi đầu thai sớm, để kiếp sau sớm đi làm kiếm tiền để đến cưới bà ấy!"

Vì lời hứa đó, lần này ta nhất định phải đi một chuyến. Trình đại quỷ bỗng nhiên vui vẻ:
“Vậy đợi ta về lấy cái áo bào năm ngoái giật được mặc vào rồi đi cùng ngươi!”
Ta không khỏi ôm trán. Không biết bà cô này đã nhìn thấy cái gì, từ năm ngoái khi lần đầu tiên nhìn thấy phàm nhân nam tử, nàng luôn thích ăn mặc như nam nhân trong những dịp trọng đại.
Ta không hiểu được, nhưng chí ít thì sở thích này cũng có chút hữu dụng. Bởi vì ba người chúng ta nếu đi cùng nhau, giống như một nhà ba người, quỷ hồn chung quanh sẽ kiêng dè không dám gây sự với ta và Ô Ô.
Chẳng mấy chốc, ngày tang lễ đã đến. Phủ thành chủ lúc này quả thực vô cùng náo nhiệt.
Khăn tang bay khắp bầu trời, phủ thành chủ phủ đầy vải trắng tang tóc, các loại tiền giấy và đồ ăn ma rải rác khắp nơi, rất nhiều quỷ hồn nườm nượp kéo nhau tới thưởng thức đồ ăn ngon quý hiếm.
Ta liếc nhìn Trình đại quỷ, người đang vô cùng phấn khích và Ô Ô, người đang mỉm cười nheo mắt. Suy đi tính lại,
“Ngươi giúp ta trông Ô Ô một chút, ta qua hậu viện tìm lão phu nhân thành chủ.”
Trình đại quỷ cũng biết ta định làm gì, thản nhiên xua tay: “Cứ đi đi.”
Phủ thành chủ thật sự rất rộng lớn, ta phải đi lang thang khắp nơi để tìm kiếm.
Đột nhiên, một lực lượng mạnh mẽ lao về phía ta, đầy tức giận, khiến ta gần như mất thăng bằng. Mùi hương quen thuộc khiến ta choáng váng.
Đào Ngột? Tại sao hắn lại ở đây?
Ta có chút bối rối, chưa kịp nói gì thì Đào Ngột đã ôm chặt ta vào lòng. Giọng điệu của hắn nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng lại xen lẫn sự tủi thân khó phát hiện.
"Đàm Hoan Hoan, ngươi đưa toàn bộ đồ ăn ta đưa cho tiểu quỷ nhỏ đó rồi à?"
“Ngươi định lãng phí đồ ăn ta đưa cho ngươi à?”
"Còn nữa, cái tên nam nhân đang ôm tiểu quỷ kia là a?"
“Ngươi chẳng những lừa ta nhặt đứa khác về, giờ lại lén lút nhặt nam nhân về sau lưng ta sao?”
"Đàm Hoan Hoan, ngươi giỏi lắm!"
Câu hỏi nối tiếp câu hỏi ập đến. Ta không biết tại sao, nhưng loại tức giận xen lẫn ấm ức tủi thân này khiến ta muốn bật cười.
Một Đào Ngột như này không hề xa lạ. Hồi đó ta trộm rượu hầu nhi uống, rượu nồng đến nỗi môi ta đỏ lên, môi hồng răng trắng, hai má đỏ bừng mơ màng, tự ta cũng thấy rất xinh đẹp.
...
Ngày hôm sau ta tránh mặt hắn, rồi hắn cũng dùng giọng điệu tương tự thế này để tra hỏi ta. Như thể ta là kiểu tra nữ nhẫn tâm vô tình vứt chồng bỏ con.
Dễ thương quá đi! Ta không thể không cười lớn.
Đào Ngột thấy ta cười, lại càng tức giận hơn,
"Đàm Hoan Hoan, mau nói ta biết, ngươi cùng tên nam nhân ôm tiểu quỷ kia có quan hệ gì!"
Đầu óc ta không kịp phản ứng, buột miệng nói:
“Liên quan gì đến ngươi chứ? Chỉ là quan hệ ta ngủ với hắn mà thôi!”
Nói xong... đột nhiên ta thấy hối hận. Bởi vì, sắc mặt của Đào Ngột đã hoàn toàn tối sầm.
“Ngủ với hắn à?!” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
"Đàm Hoàn Hoan! Ngươi... ngươi gan lắm rồi!"
Ta hơi ngại ngùng. Đây là lần đầu tiên Đào Ngột bày ra sắc mặt lạnh băng như vậy, hắn nhìn chằm chằm ta một lúc rồi phất áo xoay người rời đi.
"Đàm Hoan Hoan, không ngờ ngươi lại là loại người như vậy!"
Ta thực sự muốn đáp: “Nhưng mà, ta là quỷ mà.”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ta liền rút lại. Dù sao ma lực hiện giờ của ta rất yếu, không thích hợp đắc tội một vị hung thú nóng tính này.
7
Đào Ngột không bao giờ đến nữa. Có lẽ là không thể chịu đựng được ta nữa.
Rốt cuộc thì ta đã nhặt một tên nam nhân lạ về nhà, hơn nữa còn có thêm một đứa bé.
Trong mắt hắn, hai thứ này có lẽ không thể chấp nhận được. Nhưng hiện tại ta không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Bởi vì hồn phách của Ô Ô có gì đó không ổn. Không biết tại sao, đột nhiên nó không thể tu luyện được nữa, tu vi ngày càng yếu đi, chỉ trong vài ngày mà hồn phách đã trở nên bất ổn vô cùng.
Ta lo lắng đến mức gần như phát điên, liên tục tìm hỏi rất nhiều ma tu, cuối cùng đi đến kết luận rằng… Có lẽ đã một huyết mạch khác thức tỉnh trong cơ thể Ô Ô, hơn nữa còn xung đột với dòng máu Ma tu.
Chỉ có thể chống cự bằng những báu vật của Thiên đạo.
Ta nghĩ đến những gì Đào Ngột để lại. Chẳng bao lâu, ta tìm thấy một loại thuốc tiên có tên 'Ngột tâm đan' có tác dụng rất tốt với Ô Ô.
Hồn phách yếu ớt của Ô Ô được hồi phục rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể đi lại dưới nắng. Một trong những Y ma già nhất trong khu nói rằng nếu uống có thể dùng thêm hai ba viên đan đó, về cơ bản thằng bé có thể sẽ giống như Ma tu lâu năm.
Đến lúc nào đó, vấn đề huyết thống Ô Ô không những có thể được giải quyết mà thậm chí còn có thể ngưng tụ thành một thực thể và tu luyện như bình thường.
Loại thần dược này đột nhiên làm cho tất cả quỷ tu đều hưng phấn. Tất cả đều chưa bao giờ nghe nói đến Ngột Tâm đan, họ đều đến hỏi ta viên thuốc đó đến từ đâu.
Các vị cứ bình tĩnh, để ta đi tìm chủ cũ của nó để tìm hiểu nhé, tốt nhất là lén lút lấy về đây thêm mấy viên nữa.
Ta quả thật đang định đi kiếm Đào Ngột.
Không phải có mục đích gì đâu, nhưng ta lại không thể tìm được hắn.
8
Khi ta đang rất khó chịu thì điều còn tồi tệ hơn đã xảy ra. Đột nhiên, ngày nào ta cũng nhận được những phù truyền gạ gẫm,
——"Đại yêu cơ bụng tám múi, sức trai hừng hực, ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ, ngươi xứng đáng có được hắn!"
——"Tới đây, ngươi có thể mang về nhà một đại yêu quái đẹp trai ngút trời."
—— "Nữ quỷ, ngươi đã khơi dậy chủ ý của bổn yêu! Tới đây với ta, ta có thể cho ngươi tắm linh tuyền mỗi ngày, không những thế còn có topping nhân sâm vạn năm!"

Thật vô nghĩa, từng câu từng chữ đều toát ra khí chất của kẻ ngốc thừa tiền. Lúc đầu ta còn tốn linh thạch để hồi âm, nhưng sau ba ngày bị quấy rối, ta đã hoàn toàn tê liệt.
—— "Muốn bao dưỡng lão nương sao? Được thôi, mang Ngột Tâm đan đến đây!"
Chỉ sau một lời hồi âm này, không có truyền phù nào được gửi tới nữa. Đoán chừng đối phương cũng chả biết Ngột Tâm đan là cái mịa gì, cho nên xấu hổ không nói lời nào.
Ta cằn nhằn chuyện này với tỷ muội tốt.
“…Không biết tên yêu quái ngu ngốc này từ đâu đến nữa, thật là phiền phức.”
Trình Đại Quý do dự một lát: “Hay có khi nào chính là Đào Ngột không?”
Ta thở dài, "Hắn ngốc thật nhưng được cái thẳng thắn. Tự dưng truyền tin như vậy không phải phong cách của hắn đâu."
Trình đại quỷ không nói gì, nhưng ta luôn cảm thấy nàng nhìn những lá bùa truyền tin một cách... thương hại.
Đêm đó ta ngủ ngon lành. Cho đến khi bị một cơ thể nóng hổi đè chặt.
"Ngươi không muốn con người ta lại muốn trái tim của ta. Đàm Hoan Hoan, ngươi thật tàn nhẫn!"
9
Cái gì hỗn loạn quá vậy?? Ta không nói nên lời, giơ tay lên muốn tét má hắn một cái cho tỉnh lại.
Nhưng Đào Ngột không quan tâm, hắn dùng dằng cắn mạnh một cái vào vai ta.
"Đàm Hoàn Hoan, sao ngươi lại cặn bã như vậy chứ?"
Ta: “???”
Ta đang định phản bác, không ngờ Đào Ngột lại nhanh hơn ta một bước...
Bỏ đi mất.
Cứ như thể đến đây chỉ để phát tiết những lời ấy thôi.
Ta đơ cmnl!
Đã nhiều năm không gặp, không thể hiểu được hắn đang nghĩ gì nữa.
Những thứ này đối với ta chỉ là màn dạo đầu.
Mấy đêm sau Đào Ngột liên tục xuất hiện, nhưng lại không làm gì, chỉ nói vài câu rồi đi ngay.
Khiến ta khó chịu bực bội vô cùng. Ta muốn chuyển nhà, không đúng, chuyển mộ!
Đến một nơi mà hắn không thể tìm được.
Tối ngày thứ hai, ta đưa Ô Ô đi dạo. Nhân tiện tìm một nghĩa trang mới để dựng lại tổ ấm.
Nơi này rất xa, mặt trời không chiếu đến, rất thích hợp cho quỷ hồn lang thang.
Trên đường đi, ta còn gặp bốn năm bằng hữu ma quen thuộc, họ đều nhiệt tình chào hỏi.
"Đàm đại quỷ, sao ngươi lại mang Ô Ô tới đây? Ô Ô, gọi thúc đi, thúc sẽ thắp hương cho con ăn vặt nha ~"
Ta mỉm cười cám ơn rồi nói rõ ý định của chuyến đi. Một vị bằng hữu đột nhiên nói, trong mắt mơ hồ hóng hớt.
"Đàm Đại quỷ, ngươi chuyển đi là vì địa bàn chỗ kia bé quá à ~ Chậc, dạo này làm ăn chắc là tốt lắm đây."
“Trông các ngươi giống một nhà ba người quá đi, mà tiểu Ô Ô này trông cũng rất giống hắn đó nha!”
Khi hắn nói, ánh mắt hắn lướt qua phía sau ta. Khoảnh khắc tiếp theo, ta cảm nhận được một mùi hương quen thuộc.
Là Đào Ngột!
Hắn đang giận dữ bay về phía ta.
Trời đất thiên địa ơi, không biết liệu hắn đã... đã nghe thấy chưa thế!?
10
Khuôn mặt đẹp trai của hắn tối tăm, cau có. Ánh mắt giễu cợt đã không còn, chỉ còn lại những lời buộc tội ác độc dành cho ta.
Ta có chút bối rối.
"Sao ngươi lại ở đây?" ta chân thành hỏi thăm.
"Sao ta lại ở đây?" Hắn nói, giọng điệu không mấy vui vẻ.
Ta khẳng định là không có zui chút nào luôn.
“Ta đưa Ô Ô đi dạo …” Chưa kịp nói ra chữ “chơi”, ta đã bị bằng hữu ma phía sau cắt ngang.
"Đàm đại quỷ dẫn Ô Ô đi tìm mộ mới đó mà. Để ta giới thiệu cho ngươi nhé, ta biết có mấy lô đất phong thủy đẹp dữ lắm!”
Vị bằng hữu ma vừa dứt lời, lòng ta đã lạnh buốt.
"Ngươi nói cái gì? Mộ mới?" Đào Ngột nhướng mày.
Vị bằng hữu ma láu lỉnh nhìn hắn ngạc nhiên, sau đó xoa xoa tay một cách phấn khích.
"Đúng vậy, ngươi không muốn chuyển đi sao? Này, ta nói cho ngươi biết, ở đây ta có rất nhiều khu mộ mới, một nhà ba người ở vừa, chỉ cần một chút hương thôi, ta sẽ sang tên cho nhà các ngươi liền... "
Vị bằng hữu chưa kịp nói xong, ta đã cảm thấy eo thắt lại, dưới chân trống rỗng.
Tất cả những gì lọt vào tai ta là tiếng gió rít.
"Này, ngươi đưa ta đi đâu?"
Ta tức giận nói, một mặt nhanh chóng bảo vệ Ô Ô trong lòng mình.
Đào Ngột không nói một lời, môi mím chặt. Chẳng mấy chốc, ta đã ở một nơi mới.
Đó là một động phủ trống trải, mọi thứ bên trong đều được sắp xếp ngăn nắp.
"Sao ngươi lại đưa ta đến động phủ của ngươi chứ?"
"Ngươi còn biết đây là hang động của ta à? Mấy năm nay ngươi còn quan tâm tới ta sao?" Đào Ngột ánh mắt dường như sáng lên một chút.
Ta ngập ngừng, không dám trả lời. Thực ra thì ta không có quan tâm. Không muốn mà cũng không dám. Nhưng ta vẫn có thể nhận ra động phủ này là của hắn, bởi vì mọi sự sắp xếp đều gọn gàng và thống nhất, ngay cả các góc đặt đồ vật cũng giống hệt nhau.
Cái loại bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế này, ta làm quỷ hồn mấy trăm năm, mới chỉ nhìn thấy có mình hắn như thế thôi.
Ồ không, 2 người mới đúng.
Ô Ô cũng thừa hưởng thói quen xấu này. Mấy năm qua suýt chút nữa thì khiến lão nương mệt muốn chếc rồi!
"Đàm Hoan Hoan, không phải nàng muốn chuyển đi sao? Tới đây sống, không được đi đâu cả!" Đào Ngột nói từng chữ một.
"Nàng còn muốn chạy trốn khỏi ta sao? Không thể nào."
"Đàm Hoan Hoan, bây giờ ta mặc kệ nàng ở cùng ai, ta đều sẽ đưa nàng về."
"Cho dù tiểu quỷ kia là người ngoài, ta cũng chấp nhận!"
"Đời này nàng chỉ có thể là của ta!"
11
Ta cứng người tại chỗ.
Trước đây, Đào Ngột vốn rất tự cao. Bây giờ hắn còn là một trong tứ đại hung thú, là tồn tại mạnh nhất, con cưng của trời.
Người như vậy thực sự thốt ra những lời này sao?
Tim ta như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, thả ra rồi lại nắm lấy, bóp chặt. Ta ngơ ngác định mở miệng đồng ý trong vô thức.
“Mẹ, người có muốn ở lại không?”
Ô Ô, đứa bé đang im lặng thu mình lại trong vòng tay ta, bối rối thò cái đầu nhỏ ra.
Ta chợt bừng tỉnh. Ta... có muốn ở lại không? Nếu ta ở lại đây, vậy thì việc đuổi Đào Ngột đi ngay từ đầu có ích gì?
Ta...không thể ở lại. Ô Ô cũng không thể trì hoãn hơn nữa.

Vừa nghĩ lại rõ ràng, ta thấy Đào Ngột lùi lại vài bước như bị kinh hoảng.
"Mẹ... hài tử?"
"Đàm Hoan Hoan, sao nó lại gọi nàng là mẹ??”
"Chẳng lẽ... nàng không phải nhặt nó về mà... mà là tự mình sinh ra nó?”
Hết câu này đến câu khác, đột nhiên ta không biết phải nói gì.
“…Ừm, ta đã sinh ra thằng bé.”
Lần này Đào Ngột im lặng rất lâu.
"Đàm Hoan, nàng không những đuổi ta đi, mà còn yêu người khác rồi sinh con cho hắn?"
Giọng của hắn đều đều, như không tức giận chút nào. Nó bình yên đến lạ lùng, ánh nhìn trong mắt ta rất sâu lắng.
Nhưng ta biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Vì cái tên hắn gọi ta đã thay đổi.
Là Đàm Hoan chứ không phải Đàm Hoan Hoan.
Đây là lần đầu tiên Đào Ngột gọi ta là Đàm Hoan kể từ khi biết tên ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.