Đàm Hoan Đào Ngột

Chương 3:




12
Đào Ngột hoàn toàn biến mất. Bất kể ta ở đâu, ngôi mộ mới mà ta muốn chuyển đến, hay động phủ của hắn.
Hắn không bao giờ xuất hiện nữa.
Ta hơi thất vọng một chút, nhưng phần lớn là nhẹ nhõm.
"Chỉ cần tìm được nhiều Ngột Tâm đan hơn nữa cho Ô Ô, ta sẽ không sợ gì cả."
Trình đại yêu cau mày,
"Sao ngươi không nói thẳng với Đào Ngột, nhờ hắn giúp ngươi với Ô Ô...?"
Ta cụp mắt xuống: “Tu vi của ta đã không còn nữa.”
Vẻ mặt Trình đại yêu biến sắc, nàng nhanh chóng tiến đến kiểm tra cho ta,
"Tại sao... tu vi của ngươi lại không còn... Hồn phách của ngươi hiện tại không ổn rồi, Đàm đại quỷ, ngươi..."
“Ừm, ta sắp mất trí rồi.”
Trình đại quỷ có chút buồn bực: “Ngươi có thể lựa chọn luân hồi mà.”
Ta lắc đầu,
“Ta đã quên hết những chuyện khi còn sống, nhưng ta đã biết rồi, chấp niệm của ta... là không thể đầu thai.”
"Đào Ngột càng đến gần ta, tu vi của ta càng nhanh chóng suy yếu... Nếu không phải lúc đó ta không đuổi hắn đi, có lẽ ta không qua khỏi mà bình an sinh Ổ Ổ ra đời..."
"Hơn nữa, lúc đó bên cạnh hắn còn có thêm một yêu nữ..."
13
Ta bắt đầu miệt mài tìm kiếm Ngột Tâm đan khắp nơi nhưng đều vô vọng.
Trong lòng rối như tơ vò. Ta sợ rằng sau khi ta mất trí rời đi sẽ không còn ai chăm sóc Ổ Ổ được nữa. Dù sao sinh ra làm quỷ tu cũng sẽ bị Thiên đạo hạn chế rất nhiều.

Ta choáng váng khi nghe lại cái tên Đào Ngột.
“Hắn đánh ai?” Ta nhịn không được xoa xoa lỗ tai, hỏi lại.
"Trình đại quỷ. Hắn đánh Trình đại quỷ rồi!"
Ta choáng váng. Nhưng tại sao chứ? Bởi vì Trình đại quỷ là "tên nam nhân" của ta?
Ghen nên mới đánh nhau sao? Không đúng, nếu muốn đánh thì đã đánh từ lâu. Giờ mới đánh thì có ý nghĩa gì chứ.
Ta vội vã bay tới nơi họ đánh nhau.
Không lâu sau, ta nhìn thấy Trình đại quỷ với cái mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy, cùng Đào Ngột đang giận dữ cắt núi.
Giọng chửi bới mỉa mai quen thuộc vang vọng.
"Nếu không phải vì Đàm Hoan Hoan, ta đây gi.ết ch.ết ngươi luôn đồ cặn bã!"
"Đã có Đàm Hoan Hoan rồi, ngươi còn ngả ngớn với những nữ quỷ khác! Cắm cho nàng mấy cái sừng to tướng!"
"Muốn ức hiếp Đàm Hoan Hoan thì bước qua xác ta! Ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm nàng buồn!"

Ta dừng lại.
Hắn... chẳng lẽ vì điều này nên mới đánh Trình đại quỷ sao? Hắn thực sự... bất kể lúc nào, ta cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
Nhưng trong lòng cũng tràn lên một nỗi buồn. Ta chưa kịp hành động thì Trình đại quỷ đã nhìn thấy ta.
Trông nàng như sắp khóc mà không khóc nổi, há miệng ra định nói gì đó rồi lại ấm ức khép lại.
Ta: “...”
Chỉ có một lý do khiến Trình đại quỷ im lặng.
Nàng bị cấm ngôn.
Tự dưng ta thấy có lỗi quá đi mất. Nàng bị đánh oan mà còn không thể giải thích.

“Đào Ngột.”
Ta thì thầm hai từ, Đào Ngột lập tức cứng người. Thật lâu sau, hắn mới dám quay đầu lại.
"Đàm Hoan Hoan... nàng sao lại tới đây?" Giọng điệu cực kỳ mất tự nhiên.
14
— Muốn lão tử xin lỗi? không có cửa đâu! Tên tiểu bạch kiểm này, lão tử có đánh ngươi hồn phi phách tán cũng không quá tay!
- -Nghe nói ngươi muốn lấy Ngột tâm đan? Chậc chậc, thứ này ấy mà, trừ lão tử ra, ai có thể lấy cho ngươi được! Thế này đi, chỉ cần ngươi không cắt chức lão tử, lão tử sẽ đưa Ngột tâm đan cho ngươi!
——Đàm Hoan Hoan, ta nghĩ kỹ rồi, nhóc con này là con của ngươi với kẻ nào, lão tử không để ý. Chỉ cần là của ngươi, ta sẽ coi nó như con ruột!
- --Cmn, đến vậy rồi mà ngươi còn không nguyện ý?! Cmn, lão tử nói cho ngươi biết, lão tử đi rồi sẽ không bao giờ quay lại!
- --Sao lại có cái chai nào rơi ở đây thế này? Ai, Ngột tâm đan của lão tử! Hừ, đã rơi xuống đất rồi lão tử mới không thèm. Cho ngươi đấy. Nếu không muốn thì cứ vứt đi, dù sao lão tử cũng không thèm nhặt lại cái đồ bỏ đi đấy!

Ta mơ màng nằm trên mộ phần, giương mắt nhìn bầu trời rộng lớn trên cao, nghĩ lại những lời Đào Ngột đã nói hôm nay.
Đó rõ ràng là một Đào Ngột mang lòng kiêu ngạo đã ăn sâu vào máu thịt…
Khi nói ra những lời đó, cho dù hắn vẫn như cũ cao quý ngẩng cao đầu…
Nhưng có lẽ trong lòng hẳn cũng đau đớn đến cùng cực.
Ta… phải làm sao đây?
Ta cúi đầu nhặt Ngột tâm đan lên, ngắm nhìn một lúc lâu.
Vừa lặng lẽ cảm nhận sự tu vi yếu ớt gần như sắp đứt đoạn trong cơ thể.
Ta đã đưa ra quyết định.

"Mẫu thân, người định đi đâu vậy?"
"Ô Ô, chỉ cần uống viên Ngột tâm đan này, từ nay về sau con sẽ không cần phải sợ hồn phi phách tán nữa. Nếu mẫu thân không quay về, con phải ngoan ngoãn ở cùng Trình Đại Quỷ, sống một cuộc sống thật tốt, có biết chưa."
"Ô Ô, cha của con… tên là Đào Ngột."

Trình Đại Quỷ tiễn ta ra khỏi Loạn táng cương.
Biểu cảm trên gương mặt nàng vô cùng phức tạp, đưa mắt nhìn về phía ta: "Đàm Đại Quỷ, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?"
"Ừ. Nhưng trước khi đến gặp hắn, ta muốn xác nhận lại một việc."
15
Ta không quen biết bất kỳ đại yêu nào khác.
Nhưng khi ta lang thang khắp nhân gian, ta đã từng gặp được một phàm nhân, một phàm nhân mang theo khí tức của hồ yêu.
Lúc đó ta vô cùng kinh ngạc, thân thể rõ ràng là của người phàm, nhưng khí tức lại là của hồ yêu, chưa hết… nàng còn có thể nhìn thấy một kẻ quỷ tu như ta.
Cứ như vậy, ta và nàng trở thành khuê mật.
Vốn tưởng sinh mệnh con người chỉ vẻn vẹn mấy chục năm, sau khi nàng c.hết đi, bước vào luân hồi, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Vạn vạn không ngờ tới, nhóc con đó lại trâu bò như vậy, sau khi hại nước hại dân liền trực tiếp phi thăng, trở thành cửu vĩ hồ tiên!
Đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt.
Vẫn may, sau khi phi thăng thành tiên, nàng vẫn để lại phương thức liên lạc cho ta, nói nếu như ta rảnh rỗi có thể đến tìm nàng chơi.
Đáng tiếc mấy năm nay ta vẫn luôn bận rộn ngang dọc khắp nơi chăm sóc cho Ô Ô, vẫn chưa có thời gian đi tìm nàng.
Lần này cuối cùng cũng có thể đi được, nhưng cũng chỉ là mượn cớ cáo biệt để thám thính tình hình mà thôi.

“Đào cái gì? Đào Ngột?” Hồ tiên khiếp sợ hỏi.
Ta gật đầu: “Ngươi quen hắn sao?”
"Ngươi hỏi đúng người rồi. Ta biết Đào Ngột thúc thúc… Đúng, hắn là hung thú, thực lực vô cùng cường đại, so với cha ta không phân cao thấp."
Lần này, đến lượt ta khiếp sợ.
Thực lực của Đào Ngột rõ như ban ngày, nhưng không ngờ hậu đài của Hồ tiên cũng lợi hại như vậy.
Đáng tiếc thời gian của ta không nhiều, không thể nói chuyện cùng nàng lâu hơn.
"Đúng rồi, ngươi có biết... hắn có đạo lữ nào khác không?" Ta gian nan hỏi ra một câu.
Dù sao, năm đó bên cạnh hắn có một đại yêu xinh đẹp yêu mị, vô cùng xứng đôi với hắn… làm cho ta vô cùng ấn tượng.
Bọn họ dường như là cùng một kiểu người, ở cạnh nhau chắc chắn là tuyệt phối.
Trước mặt bọn họ, ta giống như một chú hề, ẩn núp trong bóng tối, không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.
Ta chưa bao giờ dám hỏi, cũng không dám nghe, ta sẽ phải nghe những tin tức mà bản thân vô pháp tiếp nhận.
Bởi vậy trong suốt bao năm qua, ta luôn cố ép bản thân phải coi nhẹ mọi chuyện.
Nhưng bây giờ, ta đột nhiên muốn hiểu rõ mọi chuyện.
Nếu như bọn họ không còn bên nhau nữa, vậy ta sẽ đi tìm Đào Ngột.
Nhưng không ngờ tới…
Hồ Tiên: “Không thể nào, cha ta đã đánh cược với Đào Ngột thúc thúc, bây giờ toàn bộ gia sản nhà ta đều duy trì dựa trên cái danh xưng cẩu độc thân vạn năm của hắn! Bạn lữ là đại yêu có thực lực cường đại ngang với hắn?! Nếu hắn thật sự có bạn lữ như vậy thì cha ta đã sớm lỗ chổng vó rồi, đến lúc đó một nhà ba người chúng ta đã phải lấy nhặt rác làm nghề mưu sinh mất!”
Ta:……
Người dám tham gia canh bạc này… thật sự quá tự tin vào khả năng độc thân của Đào Ngột rồi =.= Ta nghe xong cũng không biết phải nói gì nữa.
Nhưng nếu như Đào Ngột không có bạn lữ, vậy thì đại yêu lúc đó là ai?
"Nếu như hiếu kỳ, vậy tự mình đi hỏi đi? Hỏi xong nhất định phải nói ngay cho ta, để ta đặt cược thêm mấy lần nữa!"
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp tràn đầy vui vẻ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.