[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 17:




Minh Thịnh Lan cùng Hàn Nhạn Khởi chú ý tới thiếu niên, thiếu niên kia tự nhiên cũng chú ý tới bọn họ. Hắn thản nhiên nhìn qua, lập tức hướng về phía bên này chống cằm cười khanh khách.
Hàn Nhạn Khởi theo dõi hắn đến ngẩn người hồi lâu.
Minh Thịnh Lan đẩy một cái, hắn mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó chợt có chút phẫn nộ khó hiểu, kéo Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi xem cái tên ngu kia nhìn chằm chằm chúng ta làm gì vậy?”
Minh Thịnh Lan nói: “… Người ta nghe thấy.”
Hàn Nhạn Khởi chột dạ nói: “Nghe thấy thì nghe thấy…”
Thiếu niên chớp mắt, nhìn Hàn Nhạn Khởi nhe răng cười, khiến Hàn Nhạn Khởi bị dọa đến run lên. Ánh mắt hắn tựa như lưỡi dao găm sắc bén không vỏ của Tề Mi, chíu chíu bắn lại đây, hơn nữa nụ cười thoạt nhìn ngây thơ kỳ thực lộ ra ngoan độc, lập tức khiến Hàn Nhạn Khởi đứng hình.
Minh Thịnh Lan bất động thanh sắc chắn phía trước Hàn Nhạn Khởi: “Chúng ta qua bên kia ngồi.”
Hắn chọn vị trí đối diện thiếu niên nhưng cách xa chỗ hắn, Minh Thịnh Lan phỏng đoán thiếu niên không nghe được bọn họ nói chuyện.
Minh Thịnh Lan nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi không thân thiện với người khác như thế.” Cũng là lần đầu tiên Hàn Nhạn Khởi nhìn người đến phát ngốc, lúc trước cho dù đối với Mông Ly hắn cũng không có nửa vẻ ngây ngẩn.
Nghĩ đến đây, Minh Thịnh Lan do dự hỏi: “Lẽ nào… Trên người hắn có danh khí?”
Hàn Nhạn Khởi sắc mắt khó coi: “Đúng vậy.”
Minh Thịnh Lan nhẹ giọng: “Đó là danh khí gì, lại có thể khiến ngươi biến sắc?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Rất lợi hại.”
Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi muốn hắn à?”
“Nói bậy!” Hàn Nhạn Khởi căm giận mắng: “Ta đâu có ngu đâu mà muốn hắn?”
Minh Thịnh Lan kinh ngạc: “Ngươi biết hắn là Tề Tiểu Bạch?”
“Tề Tiểu Bạch?” Hàn Nhạn Khởi sửng sốt: “Hắn là Tể Tiểu Bạch?”
Minh Thịnh Lan nói: “A? Ngươi nói vậy ta còn tưởng rằng ngươi đã biết hắn là Tề Tiểu Bạch?”
Hàn Nhạn Khởi như có điều suy nghĩ nói: “Hắn thế nhưng là Tề Tiểu Bạch…? Ta thật sự không biết, chính là danh khí trên người hắn quá mức ngoan độc làm ta cảm thấy khó chịu, huống hồ độc thì độc… Suy cho cùng vẫn là…”
Câu kế tiếp nhỏ như muỗi kêu, Minh Thịnh Lan nói: “Ngươi nói sao? Vẫn là cái gì?”
Hàn Nhạn Khởi thở dài: “Cực phẩm diễm qua, hung tàn nhất trong diễm qua.”
Minh Thịnh Lan nói: “Này là ý gì?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Mông Ly là ngụy danh khí có thể đưa người vào chỗ chết, cái của Tề Tiểu Bạch thì lợi hại hơn, danh khí diễm qua của hắn chính là sát khí lừng lẫy có tiếng “Ly Thủy Nhận”, bị hắn chịch một lần liền còn nửa cái mạng, chịch hai lần thì chết khỏi bàn cãi. Cho nên “Ly thủy nhận” còn được xưng là cô độc tử, hắn đời này vì sát khí Ly Thủy Nhận không thể trăm năm với ai.”
“Lẽ ra là người đáng thương nhưng nhìn tướng mạo hắn, mệnh phạm đào hoa, diễm phúc không mỏng, chẳng thiếu nữ hiệp cận kề. Mà cực phẩm diễm qua Ly Thủy Nhận có thể hại người đồng thời tự bổ thân. Ngươi xem võ công hắn tốt như thế, cả người sát khí nặng nề, không biết có bao nhiêu người đã chết trên giường hắn.”
Minh Thịnh Lan kinh ngạc: “Trên đời lại có hung thần như vậy?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ừm, nên ta nhìn hắn vô cùng khó chịu.”
Minh Thịnh Lan nói: “Điều này cũng đúng, hắn hiện giờ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi mà sát khí nặng như thế, ngày sau nếu làm xằng làm bậy…”
“Này trái lại không cần lo lắng.” Hàn Nhạn Khởi nói: “Thông thường danh khí sát khí nặng như vậy luôn có vật tương khắc, hắn nửa đời sau sẽ vì người tương khắc mà hành thiện tích đức.”
Minh Thịnh Lan nói: “Này… Sao càng nghe ngươi nói càng giống bọn bịp bợm giang hồ vậy, chắc chắn không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đương nhiên chắc chắn! Phàm là cực phẩm danh khí chung quy không phải hoàn toàn hư hỏng, nếu không sao được xưng là cực phẩm?”
Hai người đang lúc nhỏ giọng tán gẫu, bỗng nhiên Dương Ý nhàn nhạt gõ bàn, hai người ngẩng đầu lên, thì Tề Tiểu Bạch không biết từ lúc nào yên lặng không chút tiếng động đi tới.
Hắn nhìn Hàn Nhạn Khởi cười tỏa sáng: “Ba vị huynh đài, thứ cho tại hạ mạo muội, nếu không lầm thì đây là Minh bộ đầu cùng Dương tiền bối?”
Hàn Nhạn Khởi căm giận nghĩ, còn ta thì sao?
Minh Thịnh Lan nói: “Đúng vậy, ngươi là Tề Phong công tử?”
“Đúng là tại hạ.” Tề Tiểu Bạch cười tủm tỉm đáp.
Minh Thịnh Lan nói: “Công tử mời ngồi.”
“Đa tạ.” Tề Tiểu Bạch không chút khách khí ngồi xuống: “Xin hỏi vị này là…” Hắn nhìn Hàn Nhạn Khởi hỏi.
Quá giả dối! Rõ ràng đã sớm thấy!
Minh Thịnh Lan còn chưa kịp trả lời, Hàn Nhạn Khởi đã buồn bực nói: “Cháu trai ngoan, ta là Hàn cữu cữu của ngươi.”

Sau một lúc lâu, Minh Thịnh Lan mới nhịn không được “phụt” một cái, cười phá lên.
Nụ cười trên mặt Tề Tiểu Bạch cứng đờ, “Vị… huynh đài này, cũng thật thích nói đùa.”
Minh Thịnh Lan ho khan hai tiếng: “Tề Phong công tử, hắn… Đúng là cữu cữu ngươi, lệnh đường hai ngày trước vừa cùng hắn kết bái tỷ đệ, cho nên theo bối phận hắn… Xác thực là cữu cữu ngươi.”
Tề Tiểu Bạch hồi lâu sắc mặt mới hoãn xuống, nghĩ tới thái độ làm người của mẫu thân mình, quả thật rất có thể làm ra loại chuyện này. Hắn nở nụ cười vô tà, kéo tay Hàn Nhạn Khởi ngọt ngào kêu: “Cữu cữu.”
Minh Thịnh Lan nghĩ: đây là co được giãn được ha.
Hàn Nhạn Khởi không rét mà run, vội vàng rút tay mình về: “Cháu ngoan, trên người cữu cữu không có đồ vật gì tặng ngươi làm quà gặp mặt, thứ lỗi nha.”
Nụ cười ngọt ngào của Tề Tiểu Bạch cứng đờ một chút, rồi mềm mại nói: “Sao phải xa lạ như vậy, gọi ta Tiểu Bạch là được rồi.”
Hàn Nhạn Khởi cắn răng trừng hắn: “Chúng ta ăn gì đây?”
Chớ nói ở thanh lâu sẽ không có đồ ăn ngon, từ xưa trong thanh lâu đặc biệt là đại thanh lâu tiếp đãi nhiều quan to quý nhân, thức ăn vừa ngon vừa tinh xảo, hiển nhiên danh tiếng vang xa tên là Đường Tử thái (thức ăn).
Hàn Nhạn Khởi cực kỳ không thèm nể mặt, quyết tâm xem nhẹ Tề Tiểu Bạch, Tề Tiểu Bạch không biết là tâm cơ thâm trầm hay tu dưỡng tốt, cũng không nói gì thêm ngược lại ngoắc quy nô đem thức ăn lên.
Hắn biết rõ ba người Minh Thịnh Lan vì sao biết hắn ở chỗ này, nhưng không nói ra, rất trầm tĩnh nhẫn nhịn.
Nâng rượu mời Hàn Nhạn Khởi nói: “Cữu cữu, ta mời ngươi một ly.”
Hàn Nhạn Khởi lắc đầu lia lịa: “Thôi khỏi, ta không biết uống rượu.”
Tề Tiểu Bạch giả vờ tức giận nói: “Đúng là không nể mặt ta.”
Hắn chẳng qua mới mười sáu tuổi, còn lộ vẻ non nớt, ngữ khí như vậy làm người ta bất giác buồn cười.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tửu lượng ta không tốt lắm…”
Tề Tiếu Bạch tươi cười càng sâu: “Không sao, uống một chút thôi.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Được, ta chỉ uống một chút”. Tề Tiểu Bạch cười gật đầu, hắn đưa tay cầm vò rượu trên bàn, ngửa đầu một hơi uống cạn toàn bộ. Sau đó lau khóe miệng, mặt không đổi sắc: “Ta cạn ly, các ngươi tùy ý nha.”
Minh Thịnh Lan nghẹn họng nhìn trân trối, Tề Tiểu Bạch cũng chậm rãi nói: “…Tửu lượng tốt.”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng: “Ta chỉ có thể uống một chút thôi, cháu trai Tiểu Bạch, ngươi cứ uống thoải mái, đến, trên bàn còn hai vò, ngươi uống nhanh đi.”
Tề Tiểu Bạch tự nhiên uống cũng tự nhiên say. Say đến rối tinh rối mù.
Trong lúc say còn phân phó quy nô: “Đêm nay chúng ta ngủ ở đây, tìm cho ta ba cô nương, ba vị này ngươi dẫn bọn hắn đi chọn.”
Hàn Nhạn Khởi muốn thừa dịp hắn say rượu bóp chết hắn, thê lương nói: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Trên đầu chữ sắc một con dao nha Tiểu Bạch!”

Ba người Minh Thịnh Lan đều không muốn cô nương, bọn họ sóng vai đi theo quy nô về phòng.
Trên thân Hàn Nhạn Khởi nồng đậm mùi rượu nhưng sắc mặt hắn vô cùng tốt, tuyệt không lộ vẻ say rượu, Minh Thịnh Lan nghe mùi rượu liền biết đó là túy nhan hồng lâu năm, hắn chợt thấp giọng nói: “Ngươi vì sao không thích Tề Tiểu Bạch, có phải còn nguyên nhân khác không?”
Hàn Nhạn Khởi nhìn xung quanh: “Nào có, bởi vì diễm qua trên người hắn quá độc ác thôi.”
Minh Thịnh Lan nói: “Sai, chính ngươi cũng nói, danh khí kia không có quá xấu. Trước kia ngươi đối với Mông Ly cũng chưa từng chán ghét như vậy, huống chi là Tề Tiểu Bạch? Hắn dầu gì cũng là cháu của ngươi, ta thấy trước khi chưa gặp hắn ngươi còn rất bình thường.”
“Như vậy ngươi cũng nhìn ra… ” Hàn Nhạn Khởi bĩu môi: “Được rồi, kỳ thật là bởi vì… Hắn có diễm qua…”
Minh Thịnh Lan nói: “Cái gì?”
“Diễm qua đó!” Hàn Nhạn Khởi trừng mắt: “Đây chính là danh khí, hắn lại mệnh phạm đào hoa, một đường này hắn đi chung với chúng ta nếu xuất hiện thêm danh khí gì đó, chẳng phải đều bị hắn cướp sạch?”
Minh Thịnh Lan dở khóc dở cười, Hàn Nhạn Khởi thế nhưng vì nguyên nhân này cạch mặt Tề Tiểu Bạch? Cũng quá vô căn cứ, hắn… Hắn không phải là tiểu quan sao? Tâm ghê gớm thật, thật sự là hùng tâm tráng trí!
Hàn Nhạn Khởi nào biết hắn đang nghĩ cái gì, than thở nói: “Cho dù đó là diễm qua thì phải giống như ngươi, không có lực sát thương.”
“Ừm… Gì?” Minh Thịnh Lan khụ một tiếng, hỏi: “Ta?”
Hàn Nhạn Khởi vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Giấu diếm ngươi lâu như thế, thực xin lỗi, chẳng qua hiện tại ta cũng đã nhìn ra người là chính nhân quân tử, người khác trả tiền ngươi cũng không gọi cô nương. Cũng không gây trở ngại cho ta…”
Càng về sau giọng nói càng nhỏ, ngay cả Minh Thịnh Lan cũng nghe không rõ, hắn kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói ta cũng có diễm qua?”
“Đúng vậy.” Hàn Nhạn Khởi cực kỳ bình tĩnh: “Nhưng không có miệt mài theo đuổi, ta không biết diễm qua của ngươi có diệu dụng gì, bởi vì diễm qua của ngươi… Hình như là chủng loại mới chưa có ai phát hiện.”
“Còn, còn chủng loại mới nữa chứ… ” Minh Thịnh Lan cũng không biết nên vui mừng hay làm sao đây, cứ cảm thấy quái quái, dở khóc dở cười.
Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Theo lý thuyết, ngươi có thể tự mình đặt tên cho nó.”
Minh Thịnh Lan lúc này mới tỉnh lại: “Tên gì đó tạm thời gác qua một bên, ngươi liếc mắt đã nhìn ra ta có diễm qua?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ừm.”
Minh Thịnh Lan thắc mắc: “Nhưng… Nhưng ngươi chưa từng nói với ta.”
Hàn Nhạn Khởi mất tự nhiên: “Thiệt ngại quá, kỳ thật ngay lúc đầu ta nghĩ không cần nói cho ngươi biết, ngươi xuất sắc như vậy, vạn nhất ta nói ngươi mang danh khí, tự tin tăng lên, hoa đào khắp nơi thì làm sao còn phần ta…? Ê, ngươi nhìn ta làm gì, ta… Ta đã học giường kỹ nhiều năm, chẳng lẽ cam chịu bại trận vì ngươi?”
Min Thịnh Lan đỡ trán, hắn hiện tại đã hiểu vì cái gì Hàn Nhạn Khởi nói kỹ xảo không phân biệt trên dưới, chẳng lẽ mỗi một người nằm trên nên bị người chịch qua, sau đó mới hiểu được cảm thụ khi của người nằm dưới…
Hàn Nhạn Khởi, ngươi quả nhiên là người lòng mang chí lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.