[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 9:




Minh Thịnh Lan từng đáp ứng Hàn Nhạn Khởi sau khi án tử kết thúc sẽ dẫn hắn đi dạo Đồng thành, Đồng thành chỉ là một địa phương nhỏ, có thể xưng là cổ xưa chỉ cần nửa ngày đã đi hết. Hàn Nhạn Khởi vô cùng buồn bực, ở trên đường ngắm nghía ngoạn đủ thứ tạm quên đi.
Lúc trước chưa từng nhắc đến vũ khí của Minh Thịnh Lan, Hàn Nhạn Khởi trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, Minh Thịnh Lan chẳng phải cao thủ sao, như thế nào lại không có vũ khí? Hắn hỏi Tề Mi, Tề Mi cảm thấy buồn cười, ngươi không biết à, còn đến hỏi ta?
Tề Mi nói: “Nếu ngươi không biết vậy đoán đi, hắn dùng vũ khí gì?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Kiếm?”
Tề Mi nói: “Có từng thấy Minh bộ đầu bên người mang theo kiếm chưa?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhuyễn kiếm?”
Tề Mi nói: “Ngươi có thể đi sờ hông Minh bộ đầu ha.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Kiếm trong tay áo?”
Tề Mi bật cười: “Sao ngươi cố chấp với kiếm vậy?”
Hàn Nhạn Khởi ngượng ngùng cười cười: “Ta chỉ nghĩ, nếu thật sự dùng cái gì thì nên từng bước từng bước đoán hết.”
Tề Mi nói: “Ngươi thật cẩn thận, nhưng sai rồi, lại đi.”
Hàn Nhạn Khởi tiếp tục đoán: “Cung tiễn?”
Tề Mi nói: “Không đúng! Không đúng, vẫn không đúng, ngươi phải nghĩ tới vũ khí xinh xắn hơn á.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Xinh xắn? Vậy… Roi?”
Tề Mi cười nói: “Roi đó là ngươi, tên ngốc này, mấy chục năm nay ngươi sống trên núi sao? Ngay cả Minh bộ đầu dùng vũ khí gì cũng không biết.”
Tề Mi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào cây hoa lê, nói: “Hốt như nhất dạ xuân phong lai (*)…”
“Cái này ta biết” Hàn Nhạn Khởi cười nói: “Thiên thụ vạn thụ lê hoa khai (*)…”
(*) Gió xuân thổi lộng đêm trường – Vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở hoa.
Tề Mi nói: “Ngươi xem hoa lê xinh xắn đáng yêu này giống vũ khí nào?”
Hàn Nhạn Khởi sửng sốt nửa ngày, nói: “Nào có vũ khí dạng này?”
Tề Mi lắc đầu: “Ngươi đúng là hết thuốc chữa.”
Minh Thịnh Lan cười: “Vẫn là ta tự mình nói đi, vũ khí ta dùng, là ám khí.”
“Ám khí?” Hàn Nhạn Khởi trợn mắt. “Ngươi không phải bộ đầu sao?”
Minh Thịnh Lan nói: “Sao thế? Chẳng lẽ bộ đầu không được sử dụng ám khí?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đây là “ám” khí đó, ta cảm thấy bộ đầu nên lấy vũ khí là đao kiếm, chứ không phải là…”
Minh Thịnh Lan nói: “Ha, ta dùng đúng là ám khí, Dương Ý mới dùng kiếm.”
Hàn Nhạn Khởi nhìn bộ dáng cẩn thận lau kiếm của Dương Ý, lẩm bẩm: “Sao ta cứ cảm thấy ngươi mới giống kẻ trộm, còn Dương Ý giống bộ đầu hơn…”
Minh Thịnh Lan thản nhiên nói: “Đây là dạy cho ngươi một đạo lý, nhìn người không thể nhìn bề ngoài.”
Tề Mi nói: “Ta xem ngươi thật sự không biết gì cả, trên giang hồ nào có người như vậy?”
Hàn Nhạn Khởi hợp tình hợp lý nói: “Ta vốn không phải người trong giang hồ.”
Tề Mi thầm nghĩ trong lòng: Đúng vậy, ngươi không phải người trong giang hồ, ngươi là truyền thuyết của giang hồ! Nhưng nàng nào dám nói ra: “Ngươi nhất định cũng không biết tên chiêu thức của Minh bộ đầu đúng không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cái này ta biết.”
Tề Mi nhướng mày: “Hửm?”
Hàn Nhạn Khởi chỉ vào cây hoa lê: “Không phải thiên thụ vạn thụ lê hoa khai sao? Ngươi vừa mới nói đó.”
Tề Mi sửng sốt nửa ngày, “phụt” một cái, cười ra tiếng: “Tuy rằng ngươi ngốc nhưng thật sự đã đoán đúng, công phu dùng ám khí của Minh bộ đầu, bắn ra nhiều ám khi đến nổi có thể khiến toàn thân ngươi không còn tấc da thịt lành lặn nào, nên mới gọi là gọi thiên thụ vạn thụ lê hoa khai. Đừng nên nhìn cái tên xinh đẹp, thế nhưng hung hiểm vô cùng.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Vũ khí hung hiểm không quan trọng, quan trọng là… Người dùng không hung hiểm.”
Minh Thịnh Lan vỗ tay khen hay, nói: “Suy cho cùng trên đời này rất nhiều người đều chỉ nhìn lớp vỏ bên ngoài, không biết rằng đáng sợ không phải binh khí, mà là lòng người. Đều nói đao binh có linh tính, binh khí có hung ác ở trong tay người tấm lòng lương thiện, cũng trở thành lợi khí tế thế an quốc, binh khí có chính trực đến mấy, nếu ở trong tay kẻ ác cũng chỉ tăng thêm sát nghiệt mà thôi. Quan trọng không phải binh khí, mà là tâm.”
Tề Mi như có điều suy nghĩ nhìn dao găm bên thắt lưng mình.
Hàn Nhạn Khởi cũng gật đầu đồng ý.
Dương Ý vẫn luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên mở miệng: “Tâm chính thì binh chính.”
Minh Thịnh Lan âm thầm đánh giá Hàn Nhạn Khởi, hắn từ trước đến nay đều khinh thường ca kỹ, thế gian đều nói cười kẻ nghèo không cười ca kỹ, nhưng trong lòng Minh Thịnh Lan bần tiện bất năng di (**), kẻ nghèo đi làm ca kỹ chứng tỏ ngay cả tôn nghiêm làm người cũng từ bỏ, căn bản không phải con người
(**) Phú quý bất năng dâm, Bần tiện bất năng di, Uy vũ bất năng khuất: giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục.
Ngay lần đầu gặp mặt, hắn cũng không quá thích Hàn Nhạn Khởi, trên đường đã kiềm nén ít nhiều, lúc trước cảm thấy người này bản tính sa đọa còn lộ ra bộ dáng khờ dại như vậy, nếu không phải tâm cơ thâm trầm thì chính là không có đầu óc.
Hiện tại nghe hắn nói chuyện lại cảm thấy rất hợp ý mình. Khi hắn phá án Mông Ly cũng không phải kẻ ngu ngốc, tâm địa vô cùng thiện lương, hay là hắn có nỗi khổ trong lòng không thể nói ra? Minh Thịnh Lan tuy rằng khinh bỉ ca kỹ, khinh bỉ cùng tình nghĩa song toàn, bất đắc dĩ mới đi làm ca kỹ, ngược lại ngưỡng mộ sự cao thượng này.
Xem thường nhưng lại muốn thân cận, thật sự mâu thuẫn vô cùng.
Suy nghĩ đến đây, Minh Thịnh Lan giả vờ vô ý hỏi: “Nơi dừng chân tiếp theo là Kim Liên huyện, trong huyện nhiều kỹ quán, đến lúc đó các ngươi có muốn tới chơi không?”
Tề Mi che miệng cười: “Úi cha, Minh bộ đầu, ngươi sao có thể trước mặt nữ tử như ta nói những lời này?”
Minh Thịnh Lan cười như không cười: “Tề đại tỷ hà tất để ý, ta chỉ nói đi xem nơi đó… phồn hoa thế nào thôi, chứ không bảo phải làm gì. Huống chi với sự sỏi đời của Tề đại tỷ, chuyện này sớm đã nhìn quen nhỡ?”
Tề Mi tức xì khói, quay đầu không nói.
Minh Thịnh Lan nói: “Như thế nào? Nhạn Khởi.”
Hàn Nhạn Khởi hỏi: “Chỗ kia… Có giống Khi Hoa Lâu không?”
Tề Mi nhướng mày, hơi nheo mắt: “Ơ, đệ đệ, không nghĩ ngươi cũng rất có tầm mắt nha, Khi Hoa Lâu… Ngươi có nghe qua câu: ‘Thiên hạ phong nguyệt, bốn phương quy về Dương Châu. Dương Châu phong nguyệt, tám hướng quy về Khi Hoa Lâu.’ Khi Hoa Lâu này, kỹ quán ở tiểu trấn sao có thể so sánh được?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Như vậy… Chỗ kia cũng chẳng có gì thú vị nhỉ?”
Minh Thịnh Lan thôi cười: “Nhạn Khởi, ta nghe đồn ca kỹ nơi đó chẳng những xinh đẹp còn rất có tài, đối với chuyện này ngươi có ý kiến gì không?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Cũng bình thường mà.”
Minh Thịnh Lan nói: “Bình thường?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Đúng vậy, bọn họ bán mình, người khác đến mua tự nhiên phải trả tiền. Trước kia ta ở Khi Hoa Lâu, ngày lễ ngày tết, mùng một ngày rằm, đều có người tặng lễ dâng tiền.” Hắn nhớ mỗi khi đến ngày lễ tết thì Khi Hoa Lâu, thậm chí những đầu bài ở kỹ viện khác trong Dương Châu, đều chuẩn bị tốt lễ vật, cung kính dâng tới cửa, dập đầu ba cái, miệng kêu công tử rồi dâng quà tặng.
Về phần mua bán, Hàn Nhạn Khởi chưa từng vào đời nhưng từ miệng sư phụ biết được, trên đời này mua đồ đều phải trả tiền, ngay cả hoa khôi đầu bài, ngày lễ tết đưa đến nhiều thứ, chẳng phải vì nhờ hắn chỉ dạy giường kỹ cho bọn họ sao? Vì thế nên mới nói.
Nhưng khi rơi vào tai người khác lại không giống như vậy.
Minh Thịnh Lan ngược lại không sao, chỉ có Tề Mi há miệng thật lớn, nghẹn giọng trân trối, sợ hãi kêu lên: “Khi Hoa Lâu! Ngươi! Ngươi… Khi Hoa Lâu…”
Hàn Nhạn Khởi kỳ quái hỏi: “Tề đại tỷ, ngươi làm sao vậy? Là Khi Hoa Lâu đó, nó ở Dương Châu.”
“Không phải… Ngươi… Ngươi không phải…” Tề Mi nói không được trôi chảy, chỉ vào Hàn Nhạn Khởi, mắt trợn lớn thật lâu: “Ngươi… là người của Khi Hoa Lâu?!”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Đúng vậy, ta từ nhỏ lớn lên ở đó, khi nào ngươi đến Dương Châu ta có thể mang ngươi đến Khi Hoa Lâu chơi.”
Tề Mi khóc không ra nước mắt: “Ta còn tưởng ngươi là… Thì ra ngươi thật sự không phải người trong giang hồ.”
Hàn Nhạn Khởi chẳng hiểu rõ đầu đuôi, vô tội nói: “Ta vốn không phải mà.”
Tề Mi suy nghĩ, đúng thế, có “kỹ xảo” tốt, ngoài chưởng hình quan thì tiểu quan cũng biết! Như vậy… như vậy Minh bộ đầu như thế nào lại cùng tiểu quan đi chung một đường? Chính là… Thật đau đầu mà, một kẻ trộm cấp thấp, một kẻ trộm cấp cao và một tiểu quan? Nghĩ đến đây, ánh mắt Tề Mi nhìn hai người có phần cổ quái.
Minh Thịnh Lan nghe được câu trả lời của Hàn Nhạn Khởi cảm thấy buồn bực, hắn đã gần như xác định được, Hàn Nhạn Khởi chính là kẻ thiếu đầu óc, trách không được kỹ xảo tốt như thế cũng không thể tiếp tục lưu lại Khi Hoa Lâu.
Bị Tề Mi nhìn như vậy, Minh Thịnh Lan tức giận hỏi: “Nhìn cái gì?”
Tề Mi cười cười: “Không có gì, không có gì, Minh bộ đầu, đây cũng là chuyện thường tình thôi, ngươi yên tâm tin tưởng ta. Ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung.”
Minh Thịnh Lan dùng cọng tóc suy nghĩ cũng biết Tề Mi đang nghĩ cái gì, vẻ mặt âm u nói: “Ngươi không cần đoán, ta không có gì với hắn.”
Tề Mi dùng sức gật đầu: “Đúng, không có gì!”
“Điểm dừng chân kế tiếp là chỗ nào?” Dương Ý thản nhiên mở miệng, ép xuống thảm án sắp bùng nổ.
Minh Thịnh Lan chịu đựng một bụng ấm ức: “Ta mấy năm trước có đi qua nơi đó, Kim Liên huyện, địa phương không lớn nhưng kỹ viện đặc biệt nhiều.”
Tề Mi nói: “Kim Liên huyện, sao lại có cái tên như vậy nhỉ? Nghe thật hương diễm nha.”
Minh Thịnh Lan nói: “Bởi vì nơi đó thịnh hành gót ngọc (kim liên) ba tấc, nữ tử hoan tràng chẳng những lấy gót chân để tranh đoạt quà tặng của khách làng chơi, mà nữ tử nhà lành cũng vậy, chân quấn càng chặt càng tốt, nên mới có danh là Kim Liên huyện. Kỳ thật tên gốc không phải là Kim Liên huyện, nhưng vì phong tục nơi này nên mọi người kêu chơi như vậy, lâu dần mới tạo thành cái tên đó.”
Tề Mi lặng lẽ nói: “Đúng là cái nơi kỳ quái, bó chân rất khó chịu, đừng nói luyện khinh công ngay cả đi đứng bình thường cũng là một vấn đề. Ta thấy cô nương tiểu thư bó chân, ở trên đường đi một bước thì người khác đi được ba bước, ta ăn xong bữa cơm nàng còn chưa đi quá mười thước.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Tề đại tỷ, ngươi không hiểu đó thôi, ba tấc kim liên cũng có chỗ kỳ diệu, đi ba bước lùi một bước, đây là phong tình tự nhiên đó.”
Tề Mi than thở: “Đường còn đi không xong, cái gì mà phong với chả tình.”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Sai sai sai, đó là ngươi chưa gặp cô nương quấn chân tốt, sách sử có ghi Lý hậu chủ sủng ca cơ Ngô Nguyệt nương, gót ngọc nhảy múa, thật sự đẹp không sao tả xiết, còn có Phan phi Đông Đồn hầu từng bước như hoa sen, những điều này mới chân chính là sự kỳ diệu của gót chân.”
Minh Thịnh Lan nhớ tới kiến thức danh khí mà Hàn Nhạn Khởi từng nói, đột nhiên hỏi: “Này sẽ không, gót chân cũng là danh khí đi?”
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.