[Đam Mỹ] Diễm Cốt

Chương 64:




Hàn Nhạn Khởi biết, người có thể không cần tận mắt thấy Hoa Ngầm mà vẫn nhận ra sự tồn tại của nó, hiện tại vô cùng ít ỏi. Ví dụ như sư phụ Hàn Nhạn Khởi, nhưng Hàn Nhạn Khởi tin sư phụ mình sẽ không làm chuyện thiếu đạo đức như vậy.  
Trừ sư phụ, người Hàn Nhạn Khởi biết và đồng thời có năng lực kia thì chắc chắn chỉ có tên biến thái Ngụy Trường Sinh. Lý do Hàn Nhạn Khởi nghĩ tới lão đầu tiên là bởi vì chuyện này rất phù hợp với phong cách của tên cặn bã đó.
Khi nghe Hồng Ngọc Tiêu miêu tả, xấu xa, biến thái, thích cười, ngoài Ngụy Trường Sinh ra thì còn ai?
Hàn Nhạn Khởi thở dài: “Việc này cũng không thể hoàn toàn trách ngươi, là do số ngươi không tốt gặp phải tên biến thái Ngụy Trường Sinh.”
Hồng Ngọc Tiêu nói: “Ngụy Trường Sinh? Ý ngươi là người dạy cách chữa bệnh cho ta tên Ngụy Trường Sinh? Ngươi biết hắn?” Bấy giờ hắn cũng phát hiện ra chỗ không ổn, thoáng nhíu chặt mày.
Minh Thịnh Lan cũng sửng sốt: “Là lão ta?” Nhưng nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Ngụy Trường Sinh thăm dò danh khí khắp nơi, nên việc tìm đến Hồng Ngọc Tiêu cũng rất bình thường.
Hàn Nhạn Khởi không trả lời hắn, hỏi tiếp: “Trước kia ngươi ở kỹ quán nào?”
Hồng Ngọc Tiêu đáp: “Nhuyễn Hương Các, nhưng năm mười bảy tuổi ta tự chuộc thân sau đó cưới vợ sinh con.” Chỉ tiếc trời không cho hắn hạnh phúc, khi vợ hắn sinh Hồng Cẩm Thiên vì quá suy nhược nên đã hương tiêu ngọc vẫn.
Hai vợ chồng vốn có tình cảm sâu đậm, hơn nữa vì bệnh của các con cũng như tình trạng của hắn, nên Hồng Ngọc Tiêu chưa bao giờ định đi thêm bước nữa.
Hàn Nhạn Khởi nói: “Nhuyễn Hương Các là kỹ quán rất tốt, có thể đợi đến khi mười bảy để chuộc thân, xem ra năm đó ngươi cũng cực kỳ nổi tiếng. Vậy ngươi đã nghe nói đến ‘Vòng luẩn quẩn’ chưa?”
Hồng Ngọc Tiêu không kinh ngạc lắm, cười khổ: “Ta cũng đoán được ngươi là người trong giới.” Năm đó, hắn là một tiểu quan vô cùng nổi danh, sống ở Dương Châu, ít nhiều đã từng nghe nói về những truyền thuyết đó, biết được một số chuyện, thậm chí còn học qua vài tiểu xảo.
Hàn Nhạn Khởi gật đầu: “Ta là điều giáo quan Khi Hoa Lâu. Người dạy phương pháp chữa bệnh cho ngươi năm đó cũng là người trong giới, nhưng cách làm việc của lão rất tà môn. Vốn dĩ phương pháp điều trị cho con trai ngươi rất đơn giản, nhưng lão lại dạy cho ngươi phương pháp tệ hại nhất.”   
Sắc mặt Hồng Ngọc Tiêu biến đổi, buột miệng hỏi: “Vì sao hắn lại hại ta?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Theo ta suy đoán, hắn nhìn ra ngươi có danh khí ‘Hoa Ngầm’ là lô đỉnh tuyệt hảo. Vậy nên lão nghĩ cách lừa ngươi tìm người thải bổ, tự rèn dũa chính mình. Ai ngờ vào lúc mấu chốt ngươi và con trai lại ở ẩn, lão không tìm được ngươi. Nếu lúc đó ngươi vẫn còn ở Dương Châu, chắc chắn cuối cùng sẽ bị lão mang đi.”
Hoa Ngầm có hiệu quả giống Xuân Thủy Bỉ Dực, nó dùng thuật thải bổ để hấp thu dương khí, rồi lọc ra dương khí tinh thuần nhất. Sau đó người thải bổ Hoa Ngầm sẽ hút hết dương khí tinh thuần kia, rất có lợi cho cơ thể.
Điều khác biệt duy nhất là Xuân Thủy Bỉ Dực không cần thải bổ người khác, vì bẩm sinh nó đã là lô đỉnh tuyệt vời. Còn Hoa Ngầm phải có thêm một bước nữa, đó là làm trung gian chuyển hóa dương khí.
Hàn Nhạn Khởi biết Hồng Ngọc Tiêu sẽ không hiểu những chuyện này, đành phải giải thích đơn giản một chút, rồi nói: “Nếu năm đó ngươi đến tìm Khi Hoa Lâu thì cũng không đến nỗi này, uổng phí không biết bao nhiêu mạng người.” Bệnh phong nguyệt, nên đến chốn phong nguyệt tìm cách trị.
Hồng Ngọc Tiêu ngơ ngác, sau một lúc lâu sắc mặt hắn trắng bệch: “Là ý trời, chỉ trách số ta không tốt…”
Theo một khía cạnh nào đó Hồng Ngọc Tiêu đúng là kẻ ác. Nhưng hiện giờ Hàn Nhạn Khởi biết mọi chuyện đều do Ngụy Trường Sinh hại, nên cũng không cảm thấy Hồng Ngọc Tiêu đáng trách nữa, trái lại có chút đồng tình với hắn.
Hơn nữa, Hồng Ngọc Tiêu hy sinh nhiều như vậy cũng chỉ vì các con, giờ phát hiện mình vốn không cần làm ra nhiều tội ác như thế. Hàn Nhạn Khởi an ủi nói: “Thật ra, đều do Ngụy Trường Sinh giở trò quỷ, ngươi… Thịnh Lan…” Hắn nhìn về phía Minh Thịnh Lan.
Minh Thịnh Lan bất đắc dĩ nói: “Việc này khá khó giải quyết, tuy rằng nguồn họa là từ Ngụy Trường Sinh, nhưng…” Hắn còn hơi do dự.
Hàn Nhạn Khởi sốt ruột, ghé đầu nói bên tai hắn: “Ta vẫn chưa nói, Ngụy Trường Sinh là lão khốn nạn, bệnh thiếu dương khí sao có thể một nhà ba anh em đều bị hết? Ta e rằng bệnh của lão nhị lão tam là bị lão hại!” Chuyện này chưa có bằng chứng, hắn cũng không muốn làm Hồng Ngọc Tiêu đau lòng thêm nên mới không nói ra.
Minh Thịnh Lan suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu: “Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, phải đi lưu đày.”
Thời nay với đa số người, lưu đày và tử hình chỉ khác nhau ở chỗ chết sớm hay chết muộn. Không ai biết trên đường sẽ gặp chuyện gì, nhiễm bệnh dịch hoặc có thể phơi thây dọc đường. Mà cho dù có thuận lợi đến được chỗ lưu đày, cũng phải dựa vào chính sức mình mà sinh sống dưới sự trông coi của quan phủ.
Hồng Ngọc Tiêu từ nhỏ sống ở Nhuyễn Hương Các và được nuôi dạy như cây rụng tiền tương lai, chưa bao giờ chịu qua cực khổ, sợ rằng Hồng Ngọc Tiêu khó mà chịu nổi ngàn dặm lưu đày.
Hồng Ngọc Tiêu cắn răng: “Ta biết nhiều ngày nay đã đắc tội Hàn công tử, ta bằng lòng chịu trừng phạt. Đây là hình phạt ta đáng phải nhận, dù có chết trên đường cũng là đền mạng cho những người vô tội đã chết. Ta chỉ xin Hàn công tử, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, ngươi có cách chữa khỏi bệnh cho con trai ta, thì…” Nói tới đây, hắn quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái với Hàn Nhạn Khởi, nói: “Xin ngươi cứu con trai ta.”
Hàn Nhạn Khởi vội vàng nâng hắn dậy: “Tuy rằng ta không có cha mẹ, nhưng ta vẫn hiểu được tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Yên tâm, việc này cũng không khó, chắc chắn ta sẽ chữa khỏi bệnh cho các lệnh công tử.”
Hồng Ngọc Tiêu bình tĩnh nói: “Ta đây có thể yên tâm lên đường rồi.”
Hồng Cẩm Thiên nói: “Hàn công tử, xin hỏi phải mất bao lâu để chữa bệnh?”
Hàn Nhạn Khởi nói: “Ta phải xem các ngươi bị bệnh bẩm sinh hay mắc khi lớn lên, nhưng thật ra các ngươi cũng gần khỏi rồi, chỉ cần điều chế dược mỗi ngày ngâm mình và uống thuốc đầy đủ thì chỉ cần điều dưỡng mấy năm là khỏi.”
Hồng Cẩm Thiên gật đầu, thản nhiên nói: “Ta đây cũng có thể yên tâm lên đường.”
“Con nói cái gì?” Hồng Ngọc Tiêu cau mày.
Mặt Hồng Cẩm Thiên vẫn tái nhợt như cũ, không có bất kỳ biểu cảm nào. Y nhìn Hồng Ngọc Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Nửa đời sau sẽ đến lượt con chăm sóc người, cha à!”
Nước mắt Hồng Ngọc Tiêu đột nhiên chảy ra như suối.
“Ta cũng đi!” Hồng Cẩm Huyền đập bàn một cái, nói: “Lão tam đi, sao ta lại không đi chứ? Nói cho cùng ta vẫn là lão đại. Cha yên tâm, ta sẽ chăm sóc ngươi.” 
Hồng Ngọc Tiêu dở khóc dở cười nói: “Đừng nói lời ngốc nghếch nữa. Sau khi chữa khỏi bệnh con có thể yên tâm cưới vợ, dùng tiền cha để lại mua nhà, mua đất. Không cần nghĩ nhiều.”    
Sắc mặt Hồng Cẩm Huyền trầm xuống: “Ta biết mà, cha vẫn thích lão tam nhất.”
Hồng Ngọc Tiêu không hiểu: “Cái gì?”
Hồng Cẩm Huyền chỉ vào Hồng Cẩm Thiên: “Ta không nghĩ ra, tạp chủng bệnh tật này có gì tốt?” Hắn hồn nhiên quên mất thân thể của mình cũng chẳng tốt hơn là bao, căm giận nói: “Dựa vào đâu chỉ cho phép nó đi cùng cha? Ta chẳng muốn cưới vợ gì đó đâu.”
Hồng Ngọc Tiêu nói: “Huyền Nhi, ngươi không phải trẻ con, đừng như vậy.”
“Cha cho rằng ta đang cáu kỉnh đùa giỡn?” Hồng Cẩm Huyền chỉ vào chóp mũi mình: “Ăn xong là vứt đi, không cần nữa, cha, đây đúng là chuyện cha hay làm nhỉ? Chúng ta đã quan hệ, sao còn có thể chuyển qua nữ nhân?”
Mặt Hồng Ngọc Tiêu nóng lên, thật ra lời này cũng không quá lộ liễu nhưng hắn vẫn bối rối.
Hồng Cẩm Huyền cứng rắn nói: “Ta nhất định phải đi.”
Hồng Ngọc Tiêu nhìn về phía Hồng Cẩm Đồng: “Con…”
Hồng Cẩm Đồng nhẹ nhàng ôm lấy cha ruột của mình, mỉm cười đáp: “Nếu không thể ở bên cha, con nhất định sẽ chết.”  
Đường lưu đày dài đằng đẵng, phải xem bốn cha con Hồng gia có vượt qua cửa ải này hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.