[Đam Mỹ] Ký Hiệu

Chương 2: Quá khứ




4.
Tôi và Cố Trừng chia tay vào một năm trước.
Ngày đó cũng là một đêm tuyết rơi, thời gian của đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường dừng lại ở ba giờ bốn mươi bảy phút sáng.
Nhân vật chính ở trên giường không phải tôi, mà là một gã đàn ông xa lạ, bên kia giường là hắn, còn tôi đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn họ.
Gã đàn ông xa lạ kia ôm bả vai Cố Trừng, bàn tay đặt sau đầu hắn, hai người ôm nhau nằm ngủ trên chiếc giường mà tôi hào hứng đặc biệt chọn cho ngôi nhà mới của chúng tôi vào cuối năm nhất.
Trong căn phòng còn tràn ngập mùi xạ hương, trên mặt đất rải rác hai ba cái bao, quần áo vứt từ phòng khách đến cửa phòng ngủ, xem ra lúc ở cửa đã muốn làm việc rồi.
Tôi tuyệt vọng nhận ra rằng tôi lại không cảm thấy đau khổ và buồn bã vì chuyện này.
Số lần Cố Trừng ngoại tình không ít, phần lớn chúng tôi chia tay cũng vì lý do này. Mỗi lần tôi tranh cãi với hắn và bỏ đi, thật ra đều đang lần lượt hạ thấp ranh giới cuối cùng của mình. Nhưng mãi đến hôm nay tôi mới nhận ra, tôi đã không muốn quan tâm nữa.
Tôi thật sự muốn chia tay.
Tôi đã đọc rất nhiều tiểu thuyết trên mạng, những kẻ ngoại tình kia chỉ cần khóc vài lần, bị ốm, hẹn lên giường với người cũ là có thể dễ dàng được tha thứ.
Nhưng tôi sẽ không.
Tôi đóng cửa phòng lại, tìm bừa một khách sạn qua đêm. Ngày hôm sau xác nhận Cố Trừng đã ra ngoài, tôi thu dọn hành lý của mình, ném tất cả những món đồ đôi tôi mua vào thùng rác, tôi chặn mọi thông tin liên lạc của hắn, đổi số điện thoại, bỏ công việc ban đầu, và chuyển đến thành phố khác.
Trước kia tôi nghĩ rằng, chỉ cần Cố Trừng ở bên tôi thì thế nào cũng được.
Bây giờ tôi nghĩ, chỉ cần nơi nào không có Cố Trừng, tôi sẽ đến nơi đó.
5.
Thật ra sức khỏe của tôi không tốt lắm, tôi thậm chí còn buồn nôn và chóng mặt khi gặp phải những chuyện vô cùng ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Cố Trừng biết.
Nhưng hắn vẫn muốn đến làm tôi ghê tởm..
Hắn đứng trước cửa nhà mới của tôi, gương mặt xinh đẹp kia vẫn mang vẻ bất lực, như dung túng và thấu hiểu vô hạn với hành vi đột ngột rời đi của tôi.
“Về đi, Triệu Tố.” Hắn nâng giọng, giơ tay muốn kéo tôi, tôi vội vàng lùi lại một bước, kịp thời tránh khỏi cái đụng chạm khiến tôi ghê tởm của hắn. Sắc mặt hắn trở nên rất tệ, giọng nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: “Mẹ kiếp anh đừng lên cơn nữa được không? Đờ mờ tôi chỉ làm với người khác một lần mà anh đòi sống đòi chết làm gì?”
Bạn xem, mỗi câu mỗi chữ của hắn, không có chỗ nào mà không chỉ trích tôi, trách tôi chuyện bé xé ra to, trách tôi không đủ khoan dung. Hận tôi dễ dàng từ bỏ tình cảm hơn năm năm chỉ vì hắn lên giường với người khác.
Tôi đột nhiên cười lên, tôi nhận ra rằng trong mắt Cố Trừng, có lẽ tôi ti tiện hơn cả con chó gọi thì đến quát thì đi.
Tôi chống khung cửa, không kiềm chế được cúi người xuống, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng tôi, cảm giác chua xót và đè nén trào ra từ lồng ngực. Tôi chưa ăn sáng, những gì nôn ra chỉ là axit dạ dày chua chát, kéo theo tơ máu.
Tôi sắp không kiểm soát được cảm xúc của mình, cơn giận cuối cùng đã cắt đứt sợi dây cuối cùng trói chặt lý trí sụp đổ, nước mắt và nước mũi chảy ra ngoài vì phản ứng sinh lý. Hình như Cố Trừng bị giật mình trước phản ứng của tôi, hắn cuống quýt rút khăn giấy ném cho tôi, muốn tiến lên đỡ lấy tôi. Trong tầm nhìn mơ hồ của tôi xuất hiện mũi chân ngày một gần của hắn, tôi biết hắn muốn đến gần mình, nhưng tôi không muốn bị hắn chạm vào, không muốn có bất kỳ động tác thân mật nào với hắn.
Tôi cố chịu đựng vị đắng chát trong cổ họng, ném khăn giấy của hắn ra khỏi cửa nhà tôi, vừa bảo hắn cút vừa lùi vào phòng, cố sức đóng cửa lại.
Tôi thật sự bị hắn làm buồn nôn rồi.
6.
Không thể coi nhẹ thế lực gia tộc phía sau Cố Trừng.
Nhưng hắn lại chỉ có thể đứng ở vòng ngoài cùng của nghĩa trang tổ chức đám tang của tôi, quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của tôi. Gần bảy năm cố gắng của tôi, bảy năm làm việc vô ích, bảy năm lãng phí sức lực, cuối cùng chỉ đổi lại một giọt nước mắt cá sấu, nỗi đau hồ ly của hắn.
Em trai tôi liếc hắn một cái, hai mắt đỏ lên, ước gì có thể đi lên xé nát bộ mặt khiến người ta mắc ói của Cố Trừng. Nhưng cuối cùng nó nhịn được, có lẽ vì đây là đám tang của tôi, nó phải tôn trọng đến cuối cùng.
Tôi nhìn chiếc quan tài chứa xác tôi từ từ được đưa vào trong bóng tối nhỏ hẹp, cơ thể em tôi đang run rẩy, trên gương mặt những người bạn của tôi không còn nụ cười như ngày xưa nữa, họ đang thực sự rất buồn cho tôi.
Cố Trừng quỳ gối ở nơi xa nhất nghĩa trang, lại đối diện với vị trí của tôi.
Sau khi lễ tang kết thúc, Hạ Tuân và Trần Yếm đi sau Trình Quyện, Từ Bính Khu là người đầu tiên đi đến trước mặt Cố Trừng. Tôi nhìn khuôn mặt ngày thường hờ hững của cậu ta lúc này trán đã nổi gân xanh, bờ môi bị cậu ta mím thành một đường thẳng, cậu ta cụp mắt nhìn Cố Trừng, hít sâu một hơi rồi giơ tay gọi bảo vệ cách đó không xa, chỉ vào mặt Cố Trừng, giọng lạnh như băng: “Thứ gì cũng ở đây được à? Mấy người làm việc kiểu gì vậy?”
Hạ Tuân tiến lên, kéo Từ Bính Khu lại, khe khẽ lắc đầu, mặt mày cậu ta u ám, có lẽ cũng không muốn nhìn thấy Cố Trừng: “Cậu Cố, cậu đi đi, ở đây không chào đón cậu.”
“Nếu Triệu Tố vẫn ở đây, cậu ấy cũng không muốn cậu xuất hiện ở đây khiến cậu ấy buồn nôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.