[Đam Mỹ] Ký Hiệu

Chương 4: Kết thúc




10.
Tôi đứng bên cạnh Cố Trừng, nhìn hắn không hề do dự lấy lưỡi dao khắc tên tôi trên đùi mình, hắn xuống tay rất nặng. Tuy không đến mức sâu thấy tận xương, nhưng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy máu thịt đỏ tươi dưới lớp da.
Hắn nằm trong bồn tắm, chậm rãi dựa đầu mình vào thành bồn, thở ra một hơi, bên đùi đỏ tươi, máu nhỏ giọt xuống trong bồn tắm trắng tinh, loang ra những vết đỏ như máu.
Đây đã là lần thứ tám trong tháng này, mà tháng này mới trôi qua được năm ngày.
“Triệu Tố…”
Hắn lại gọi tên tôi lần nữa.
Người tôi cưng chiều bảy năm, trên làn da trơn bóng nhẵn nhụi hiện đầy dấu vết lành lại sau khi bị dao rạch. Những vết thương kia đều không ngoại lệ khắc hai chữ – Triệu Tố.
Trên lồng ngực hắn xăm tên tôi, làn da chi chít những vết thương tên tôi. Có vẻ như vậy hắn có thể nhắc nhở bản thân, không được quên tôi, và dường như hắn có thể chuộc lỗi của mình bằng cách này.
Tôi không có ý kiến gì về những điều này, tôi nhìn hắn mặc quần áo của mình, vùi mặt vào trong áo tôi ngửi mùi. Nhìn hắn khóc rống đến mức nghẹn ngào trong mỗi đêm, thỉnh thoảng quỳ gối trước bia mộ của tôi, kể lể sự day dứt và tình yêu đến chậm của hắn.
Trên người hắn có quá nhiều dấu vết của tôi, hắn muốn sống như tôi, cho nên hắn dứt khoát cắt đi mái tóc xoăn hắn luôn tự hào, đổi sang âu phục giống tôi, bắt chước tôi từ hành động đến tốc độ nói chuyện.
Tôi biết hắn đang làm gì, hắn không phải thần tiên, hắn không cứu được tôi, như vậy hắn có thể trở thành tôi, giống như tôi còn sống trên đời, hắn vẫn có thể lừa mình dối người nói với chính hắn rằng, tôi đang yêu hắn.
11.
Cố Trừng tìm một cậu trai.
Tôi cười khẩy một tiếng, nghĩ thầm tình sâu rẻ rúng vậy sao, chỉ ba tháng đã đổi đối tượng mới.
Tôi đi theo hắn vào nhà, tôi muốn xem thử  là người như thế nào lại có thể khiến đứa cháu vàng nhà họ Cố giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng khi nhìn rõ mặt mũi cậu trai kia, tôi sững sờ ngay tại chỗ.
Người kia rất giống tôi.
Từ góc xương lông mày, đến vị trí xương gò má, thậm chí nốt ruồi trên chóp mũi cũng hoàn toàn khớp với tôi.
Cố Trừng bảo cậu trai kia ngồi ở bên giường, mặc quần áo cũ của tôi, đưa tấm ảnh căn cước của tôi cho cậu ta, vẻ mặt bình tĩnh: “Người trên tấm ảnh này cười thế nào thì cậu cười như thế.”
Cậu trai kia gật đầu, từ từ nuốt một cái, run rẩy nhận lấy bức ảnh, điều chỉnh tâm trạng một lát rồi lập tức nở nụ cười không khác gì ảnh chụp.
Nói thật tôi không nên thất thần trong khoảng thời gian này, nhưng qua gương mặt của cậu trai, tôi lại nhìn thấy dáng vẻ mình quỳ gối cầu xin thương xót trong quá khứ. Nhìn thấy vẻ mặt Cố Trừng rõ ràng chán ghét tôi lại phải giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống cánh tay tôi, lúc này tôi mới nhận ra, hóa ra mình đang khóc.
Bởi vì sao chứ.
Bởi vì không cam lòng, bởi vì hận, bởi vì đau khổ.
Nhưng tôi đã chết rồi.
Tôi nên khiến Cố Trừng trả lại gấp bội.
Nhưng tôi đã chết.
Bạn bè của tôi vì tôi mà muốn ép nhà họ Cố sụp đổ, em trai tôi vừa trưởng thành đã phải dọn dẹp một đống hỗn độn, tôi có lỗi với họ.
Nhưng tôi đã chết.
Cố Trừng nhìn chằm chằm gương mặt cậu trai, chậm rãi ngồi xuống bên chân cậu ta, cơ thể khẽ run rẩy, giống như lần giãy giụa cuối cùng trước khi chết. Khóe môi hắn hơi cong lên, ánh mắt lại dừng trên gương mặt cậu trai.
“Anh ơi…”
“Em nhớ anh lắm…”
Hốc mắt hắn nhanh chóng đỏ hoe, sương mù bao phủ đôi mắt hắn, nước mắt từ từ chảy dọc xuống theo gò má, con ngươi của hắn đang xuyên qua cậu trai nhìn về một người khác, cả người trông dịu dàng và ngoan ngoãn dưới ánh đèn mờ.
Dường như cậu trai bị dáng vẻ của Cố Trừng làm cho sợ hãi, nhất thời quên mỉm cười, cậu ta mím môi, khi muốn nở nụ cười giống ảnh một lần nữa thì bất ngờ bị Cố Trừng đẩy ngã xuống đất.
“Cút!”
Ánh mắt Cố Trừng bỗng trở nên u ám, hắn đứng lên, đập phá mọi đồ vật có sẵn bên cạnh như nổi điên, giọng hắn rất khàn, nhưng tôi vẫn láng máng nghe rõ đang nói gì.
“Mày không phải anh ấy, mày không phải anh ấy… mày cút cho tao! Cút ra ngoài!”
“Cởi quần áo của anh ấy ra! Mày không được mặc… mày không được… Cút! Cút!”
“Anh ấy chưa chết… anh ấy không thể chết được, anh ấy chỉ không muốn gặp tao… Anh ấy không chết!”
Hắn càng nói càng hoang đường, cơ thể cũng run rẩy dữ dội hơn. Cảnh tượng Triệu Tố rơi từ nhà cao tầng xuống vẫn còn hiện ra trước mắt hắn, lý trí sụp đổ không thể dằn xuống được nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của hắn, gương mặt xinh đẹp kia bây giờ trở nên dữ tợn đáng sợ.
Tôi thờ ơ đứng xem vẻ mặt dần sợ hãi của cậu thiếu niên, nhìn cậu ta vội vàng cởi quần áo của tôi ra, hốt hoảng chạy trốn khỏi phòng.
Cố Trừng đứng ở bên giường, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm ô cửa sổ cách đó không xa, tôi nhìn theo ánh mắt hắn, cho đến khi bước chân hắn dừng trước cửa sổ, rồi nhảy xuống trước khi tôi kịp phản ứng.
Như cách của tôi lúc đó.
Tôi đứng bên cạnh cơ thể hắn, cụp mắt nhìn chằm chằm đồng tử dần trở nên thất thần của hắn, một lúc lâu sau mới cười khẽ một tiếng.
Khả năng cao là một người có thể nhìn thấy linh hồn bên cạnh mình trước khi chết, tôi bắt đầu nhận thấy con ngươi của hắn từ từ tập trung vào vị trí của tôi.
Hắn thì thầm, như muốn nói gì đó với tôi, nhưng hắn không có sức, không nâng được tay lên, hắn chỉ có thể dành thời gian cuối cùng để cố gắng nhìn rõ gương mặt tôi.
Tôi nhận ra khẩu hình của hắn, hắn đang gọi tên tôi, nhưng trước khi hắn hoàn toàn nhìn rõ tôi, tôi đã lựa chọn tiêu tan trong gió, biến mất khỏi thế gian.
Tôi không muốn nhìn thấy hắn.
Tôi cũng không muốn gặp hắn nữa.
Cho nên cứ vậy đi.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.