Lâm Nhất đứng dậy khỏi mặt đất, gió lạnh thổi qua, cậu phát hiện người phụ nữ trước mặt trên người có mùi cơ thể rất nặng, ngay lập tức cả người đều không được khỏe lắm.
Tầm mắt đảo qua mấy người phụ nữ khác ở phía sau đi tới, Lâm Nhất bất động thanh sắc để ý Đại Vu nào đó cách đó không xa, thấy đối phương có vẻ chú ý, cậu đột nhiên nghiêng đầu.
“Lâm, tôi cũng muốn sinh con cho cậu.”
"Tôi nữa!”
“Tôi cũng thế.”
Lâm Nhất bị mấy người phụ nữ vây quanh, tiếng ríu rít bên tai rất lớn. Cậu liên tưởng đến cái thứ cỡ bự kéo về kia, chẳng trách mấy cô gái đột nhiên nhiệt tình, đều muốn leo lên kẻ mạnh.
Đầu sỏ gây tội không có động tĩnh, Lâm Nhất nheo nheo mắt, cậu lộ ra một nụ cười, cứ thế không hề khoái thác, các cô vẫn nhiệt tình ồn ào xem ai là người có thể sinh nhiều con nhất.
Cáp Y nhìn cậu không ngừng vẫy vẫy tay, liếm đi dầu mỡ bên miệng, chớp đôi mắt, “Bố Cốc, Lâm đang làm gì thế?”
Bố Cốc vùi đầu ra sức gặm miếng xương lớn, “Thích chí lắm đấy!”
Cánh tay đặt ở phía sau mỏi nhừ. Lâm Nhất nghe được đối thoại của hai đứa sau lưng, mí mắt nhảy lên, thời điểm mấu chốt đồng đội không trợ giúp.
Phục Phong giương mắt nhìn lên, thanh niên kia cách đó không xa đang nói gì đó với mấy người bên cạnh, cười cực kỳ vui vẻ. Khi nhìn thấy một người sờ tay đến tóc thanh niên, giữa mày hắn nhíu chặt lại, ánh mắt dưới ngọn lửa lay động mà lúc sáng lúc tối.
Ngửa đầu uống một ngụm canh thịt lớn, Đức Lỗ nhận thấy được người bên cạnh không bình thường, “Vu.”
Tay cầm chén gốm khựng lại, Phục Phong rũ mắt, trong nháy mắt thu đi dấu vết, bao gồm cả lạnh lẽo nơi đáy mắt hắn.
“Ha ha ha, mau nhìn kìa!” Cáp Lôi trì độn ở phương diện nào đó thô giọng kêu to, ngón tay chỉ chỉ, “Lâm bị đám mấy cô Nha Nha vây lấy kìa! Xem ra trước thiên tẩy sẽ có chuyện tốt đây!”
Một tiếng này của y đã hấp dẫn người xung quanh, mọi người đều theo đó mà ồn ào, còn có người chạy đến chỗ Lâm Nhất châm ngòi thổi gió, sợ không khí còn chưa đủ nhiệt liệt.
Lâm Nhất cười sắp rút gân. Trước kia cậu xem tạp chí vẫn có phản ứng, cho nên hẳn là không phải GAY, nhưng hiện tại không được, một chút vui thích cũng không nổi lên, phía dưới đũng quần im ắng.
Cậu biết nguyên nhân nằm ở đâu, lần đầu tiên gặp Phục Phong đã bị ma quỷ ám.
Thật sự bình tĩnh như vậy? Ánh mắt Lâm Nhất chuẩn xác lướt qua đám đông ngừng trên một người, ngay sau đó khóe mắt cậu cong lên.
Lâm Nhất lớn lên rất tuấn tú, sạch sẽ tỏa nắng, nhưng phần lớn đều treo nụ cười chiêu bài, nhiệt tình hữu hảo.
Độ cong khóe miệng được kiểm soát rất tốt, bớt đi một phần dối trá, nhiều hơn một phần giọng khách át giọng chủ.
Nhưng khi cậu nhìn thấy Phục Phong rốt cuộc cũng không thể kiềm chế được, mặt nạ trên mặt biến mất, lộ ra nụ cười đắc ý, mang theo chút kiêu ngạo, lông mày kiềm không được nhếch cao, như là thợ săn đã tóm được con mồi chờ đợi đã lâu.
Nếu phía sau cậu có cái đuôi bự, chắc chắn đã vểnh lên rồi.
Lúc này mới phát hiện ra vài ánh mắt càng thêm nóng rực, huyệt thái dương Lâm Nhất sinh đau. Cậu không hề nghi ngờ chút nào mấy cô gái này sẽ cùng nhau lên một lượt.
“Vu?”
Thấy Phục Phong đứng dậy đi đến một hướng, Đức Lỗ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Cáp Lôi, Cáp Lôi lắc đầu.
Người đàn ông toàn thân đều tản ra hơi thở “tôi không vui" đi xa khỏi bọn họ. A Do lau sạch canh dính trên râu, thấp giọng, rất hưng phấn, “Vu đi qua rồi.”
Nói xong liền đi theo hóng chuyện, thấy Bối Bối cười lạnh, A Do run lên, “Bối Bối, về sau đừng cười như vậy.”
Bối Bối lạnh lùng liếc mắt.
“Vốn em đã khó coi rồi, cười rộ lên càng… Anh đi tìm tộc trưởng nói chút chuyện đây.” A Do lấy một miếng thịt nhét vào miệng, nhanh chân chạy đi.
Bối Bối lại khôi phục khuôn mặt vô cảm, có chút trào phúng lầm bầm lầu bầu: “Cũng chỉ có người đó nói em đẹp.”
Cảnh tượng vốn náo nhiệt sau khi Phục Phong xuất hiện lại trở nên quái dị, Lâm Nhất cười tủm tỉm nhìn hắn, không nói lời nào.
Cả mấy người phụ nữ túm tụm lại xem cũng cúi đầu, kính sợ kêu: “Vu.”
“Cậu ta không được.”
Chỉ nói bốn chữ, vẫn là sự bình tĩnh nhất quán, nhưng lại khiến người ta nghe ra thứ bên trong. Phục Phong dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mang Lâm Nhất rời đi.
Một hồi về đến nhà Phục Phong liền vây Lâm Nhất giữa cây cột và hắn.
Hai người cách cực kỳ gần, khoảng cách và tư thế này đều cực kỳ ái muội, hơn nữa trong nhà tối đen, mọi thứ đều bị phóng đại mấy lần, cũng không biết là tim ai đập nhanh hơn.
Lâm Nhất nhướng mày một cái, chưa qua A đã tới Z rồi*?
(*) raw: 直接从一垒跳到三垒 mấy cái nhất lũy (一垒), tam lũy(三垒) vv..này tra zhihu thì là một thuật ngữ trong bóng chày về cách chơi của môn đó, t cũng không hiểu lắm nôm na là nhảy cóc qua giai đoạn ấy, t cũng không biết nên thay bằng thành ngữ nào để có gì về sau coi lại hén.
Thấy hơi thở đối phương đến gần, phần lưng dựa vào cột gỗ của Lâm Nhất bắt đầu chậm rãi cứng đờ.
Đôi mắt Phục Phong híp lại một chút, hắn vén hết đầu tóc bị gió thổi tung của Lâm Nhất ra phía sau.
Trong bóng đêm, tầm mắt hai người như giao nhau.
Hơi thở Lâm Nhất chậm lại, cậu có chút căng thẳng, hơi thở quen thuộc quanh quẩn trên chóp mũi, cái trán có cảm giác ấm áp, sau đó... không có sau đó.
“…”
Cứ kỳ quái một lúc như thế, cơn nóng trong cơ thể kia bị không khí lạnh đánh tan. Lâm Nhất thở dài, vỗ vỗ lưng Phục Phong, “Tôi không có cảm giác với mấy cổ, chỉ có với anh thôi." Nói rồi cố ý vô tình cọ cọ, làm hắn cảm nhận được độ cứng của mình.
Trán lại bị hôn một cái, hô hấp của người nọ vẫn vững vàng không loạn như cũ, nếu không phải đang đè người cậu căng cứng thì thật sự không có sơ hở gì.
“Thích.”
Tiếng nói trên đỉnh đầu vẫn rất êm tai, khàn hơn ngày thường một chút. Lâm Nhất ngẩn người, cho rằng bị lỗi thính, mãi đến lần thứ hai vang lên, cậu mới mang thần sắc khác thường ngẩng đầu nhìn thẳng Phục Phong.
“Bây giờ anh có tỉnh táo không? Có váng đầu hay không?” Lâm Nhất nhẹ giọng hỏi: “Tôi là ai?”
Cậu hửi thấy được cái chất lỏng giống với rượu kia trên người Phục Phong, đoán chừng cũng đã uống kha khá với Đức Lỗ.
Phục Phong giơ tay, ngón trỏ xoa xoa huyệt Thái Dương, “Lâm, ngủ.”
Lâm Nhất nhíu mày, thứ đồ kia thật đúng là có thể làm người say.
“Ngủ thì lên giường.”
Trên vai trầm xuống, trên cổ bị hơi thở ấm áp phất qua. Thứ ở bên dưới rất "khủng", phình lên, hình dạng cực kỳ đáng sợ, như là muốn phá rách cả da thú ra.
Lâm Nhất hít một hơi, có chút mềm chân túm lấy cánh tay Phục Phong, nghiến răng nghiến lợi, thẳng thắng lộ ra dục vọng của mình như vậy, còn rất bình tĩnh mà húych húych lên, quả nhiên không tỉnh táo!
Vậy lời nói mới vừa rồi rốt cuộc có phải là sự thật hay không?
Nửa kéo nửa ôm ấn Phục Phong lên trên giường, Lâm Nhất nhíu chặt mày, còn may giữa cột với giường không có thứ gì cản đường, nếu không chắc chắn sẽ ngã sấp mặt.
Trải da thú ra, Lâm Nhất ngã xuống giường. Thật ra cậu không buồn ngủ chút nào, chỉ là không muốn một mình ra ngoài ngẩn người với ánh trăng thôi.
Phục Phong có vẻ như đã ngủ, lẳng lặng nhắm mắt, hơi thở đều đều.
“Ở nơi đó của chúng tôi không thể chấp nhận hai người đàn ông, nghị luận rất nhiều, đều rất khó nghe…”
Lâm Nhất tự nói với mình, dùng ngôn ngữ bên kia, cậu sợ ngày nào đó mình quên đi mất.
Nói rất nhiều, sau đó giọng nói thấp đi, Lâm Nhất ngủ mất, trong mơ mơ màng màng cái trán lại bị hôn một cái, giống như có một bàn tay vuốt ve trên mặt cậu.
Lâm Nhất khó chịu lẩm bẩm một câu, nắm lấy cái tay kia ôm cứng vào ngực.
Sau nửa đêm giữa lưng Lâm Nhất có chút đau, là lần đó bị con thú kia hất ngã xuống đụng vào cục đá để lại vết thương, cậu vói tay vào bên trong quần áo xoa xoa.
“Phục Phong…”
Phục Phong vốn đang giả bộ ngủ, còn đang suy tư về chuyện làm hắn phiền lòng mở mắt ra, trong giọng nói không một chút giọng mũi, “Làm sao vậy?”
Lâm Nhất muốn ngồi dậy, nhưng cái chân gác trên người Phục Phong quên bỏ xuống, không vững mà ngã sấp trên ngực hắn, càng đau dữ hơn.
Tiện tay túm được một lọn tóc, Lâm Nhất thở phì phò, “Thuốc.”
Phục Phong hơi chau mày giật giật: “… Muốn?”
- --------
Có một tin vui là bộ này rất nhiều thịt vụn, thịt vụn thanh lịch nhẹ nhàng nằm rải như mìn đã thế còn không chơi lối tả H ẩn dụ như cách chị ta hay làm với chúng ta. Nhưng mà cũng vì thế nên bộ này khoảng chục chương bị tấn giang nó cho bay màu=)))
Tôi đang đánh con boss của bộ này mng ơi một chương 11k chữ trong cơn hăng trí giữa đêm của bà chị