Nắng lên, trong thôn liền ồn ào. Đàn ông ra ngoài săn thú, đàn bà cõng sọt tìm rau và quả dại, để lại người già và trẻ nhỏ ở nhà dọn dẹp.
Lâm Nhất biết phân công dựa theo sức lao động như vậy đã tồn tại từ lâu, cậu đi giày rơm thô lạnh châm chích vào chân đứng tựa vào hàng tre. Tay đút trong túi quần, nheo mắt lại, đây là phản ứng khi cậu thấy hứng thú với chuyện gì đó.
Phía xa Phục Phong đứng giữa một đám người, có người nhảy điệu múa rút gân, mà hắn qua vết rạn trên mai rùa nói cho bọn họ đi hướng nào để đi săn.
Lâm Nhất nhìn không hiểu các vết nứt trên mai rùa, đoán là Phục Phong bói xong mới giữ cậu ở lại, cái này gọi là ý trời.
Thấy Phục Phong trở về, Lâm Nhất đi lên đón, "Muốn đi ra ngoài hái thuốc sao?"
Bên tai là giọng nói trầm ổn, không nghe rõ, Lâm Nhất để sát vào một chút, nhíu mày, "Cái gì?"
Phục Phong nhìn cậu một cái liền khiêng sọt đi.
Thôi, để từ từ vậy, nghe nhiều rồi sẽ học được thôi, Lâm Nhất đi theo.
Bên ngoài thôn đào một chiến hào, ở giữa đắp mấy thanh gỗ để tiện đi lại. Đạp giày lên trên, mắt Lâm Nhất lóe lên, cậu đánh giá thấp chỉ số thông minh của những người này rồi.
Nếu đoán không sai, chờ trời sầm tối, chắc chắn thanh gỗ sẽ bị phá, như vậy nếu ban đêm có dã thú tấn công thôn, bọn họ cũng sẽ có thời gian chuẩn bị.
Vừa bước tới, Phục Phong đột nhiên xoay người, đáy mắt đen kịt.
Đây là bắt cậu quay về à? Lâm Nhất nghiêng đầu, nhìn bụi cỏ, nhìn hoa dại con con, nhưng không nhìn hắn.
"Quay về." Hơi hạ mắt, Phục Phong mở miệng, đã có thể nghe ra một chút cảnh cáo.
Lâm Nhất trông bầu vẽ gáo, trong miệng nói ra lời y hệt, chẳng qua kéo cao hai âm điệu kia lên. Sau đó cậu lại lắc đầu, ý rằng cậu không về.
Ngay sau đó ánh mắt Phục Phong trầm xuống, cứ đứng như vậy, không thấy động đậy, vô cớ cho người ta một loại cảm giác áp bách cực đại.
Lâm Nhất nuốt nước miếng một cái, cứng nhắc nhìn thẳng hắn.
Nghĩ thầm, chỉ sợ người nơi này người không có ai dám cự lại quyết định của Phục Phong. Trừ tuyệt đối phục tùng ra còn có cả tín nhiệm vĩnh viễn, xem ra mình là người duy nhất.
Lâm Nhất cho rằng Phục Phong sẽ nổi giận, trên mặt sẽ xuất hiện vẻ dao động rõ ràng, nhưng trên thực tế đối phương chỉ nhìn nhiều hai cái lại tiếp tục lên đường.
Ánh mắt kia giống như là đang nhìn một đứa ngốc không biết điều.
Hai người đi đi dừng dừng, chờ lúc dừng lại, Lâm Nhất đã mồ hôi đầy đầu, cậu không ngờ lấy thuốc phải chạy xa như vậy.
Kinh nghiệm lần trước thi chạy với con heo đen kia còn khắc rất sâu, xem ra phải rèn luyện thân thể rồi.
Đặc biệt là sau khi liếc thấy hơi thở vững vàng và dáng vẻ điêu luyện của Phục Phong, Lâm Nhất càng âm thầm hạ quyết tâm.
Phục Phong cầm cốt chủy* trong tay, thân ảnh thon dài xuyên qua giữa tầng lá thưa, bước đi thong dong hữu lực.
(*)dao bằng xương, nhưng t nghĩ t sẽ giữ từ cốt chủy nha.
Dây leo trên mặt đất ngoằn ngoèo vặn vẹo, ở góc ánh mặt trời chiếu không tới có thổ nhưỡng ẩm ướt. Lâm Nhất dùng một nhánh cây vừa đi vừa chọc.
Cậu không trông vào lúc gặp nguy Phục Phong sẽ cứu mình, vẫn nên tin bản thân thì tốt hơn.
Ánh mắt quét đến một chỗ, Lâm Nhất mở to hai mắt. Giữa bốn phía cỏ đuôi chó liên miên, lẻ loi sừng sững một loại cây kết đầy trái, quả rất nhỏ, lấm tấm chấm đỏ.
Rẽ cỏ đuôi chó vướng víu đi nhanh vào, nhưng lại không phải là kỷ tử dại, nhìn dựa theo mùa, hẳn là quả vụ mùa thu.
Ăn một trái, vị chua quanh quẩn nơi đầu lưỡi, Lâm Nhất nhếch miệng cười, hô với Phục Phong: "Hái hết chỗ này đi."
"Không có độc." Thấy đối phương bất động tại chỗ, Lâm Nhất nhấc chân, lại nâng cánh tay, "Anh xem, tôi chẳng bị gì cả."
Phục Phong nhìn chằm chằm Lâm Nhất, giữa mày bình thản nhíu lại, sau một lúc lâu, hắn dùng động tác thuần thục hái từng quả nhỏ bỏ vào sọt
Sau khi trở về Lâm Nhất đắm chìm vào thế giới của mình, nhớ kỹ đặc điểm của hai loại cây xa lạ gặp được. Dũng khí Thần Nông* nếm bách thảo thì cậu không có, phải nghĩ biện pháp tìm cách khác thử thuốc thôi.
*Chuyện về Thần Nông nếm thuốc để tự thử dược tính trong dân gian, có khi trúng độc hơn 70 lần một ngày.
Sọt đầy, sau khi Phục Phong kéo đi Lâm Nhất cùng đến kéo, mất rất lâu khoa tay múa mới khiến Phục Phong rửa sạch những quả kỷ tử dại rồi đặt ở nơi thoáng khí.
Cậu ngắt mầm và làm sạch đất trên mấy rễ cây có dạng hình nón rồi cho vào trong bồ để phơi khô.
Thấy mấy thứ kia rất giống rễ cây, từ lúc ở trên núi đã thấy kỳ lạ, Phục Phong rũ mắt, có thể là thứ gì?
"Có phải tò mò nó là cái gì hay không?" Lâm Nhất rung chân, "Tôi biết, nhưng mà tôi không nói cho anh."
Sau đó cậu nhếch môi cười, "Tôi là một người mang thù, buổi sáng anh lén ném giày da của tôi đi, chuyện này trong thời gian ngắn tôi sẽ nhớ kỹ." Nói xong dù bận vẫn ung dung nhìn Phục Phong, mặt mày đầy khiêu khích. Chẳng qua vừa rồi ở lúc sơ chế thuốc không cẩn thận bị đâm vào mắt, đỏ hết cả lên, đến khóe mắt cũng ướt sũng, hoàn toàn không có lực sát thương gì.
Lúc cậu nhếch khóe môi sắp muốn rút gân, Phục Phong lại khép mắt.
Người này rất giống một con thỏ trong hàng rào, Phục Phong nghĩ.
Buổi chiều những người đi ra ngoài săn thú trở về không bao lâu liền ồn ào rửa đồ ăn, mà người già trẻ con sớm đã trốn vào trong lều. Nhóm phụ nữ cũng kịp lúc nấu xong cơm tập thể hôm nay. Cáp Lôi phân chia từng thứ xong liền giao cho người nhanh chóng thu dọn sạch sẽ.
Những chuyện này đều diễn ra trước cơn mưa, vừa khéo như thể biết trước khi nào sẽ mưa. Nhìn người đàn ông trên đầu mang một đóa hoa cao lãnh hai tay đặt trên đầu gối, bình tĩnh nhìn về một hướng.
Nơi đó là cái ổ mới của Lâm Nhất, trên một đống cỏ khô bị đè xuống đặt sổ tay của cậu, mà tầm mắt kia vẫn luôn ngừng trên đó.
Lâm Nhất cảm thấy không thể tin nổi, cậu yên lặng quay đầu. Sao mà lại cảm thấy toàn thân người này quây bởi khí tràng làm cậu thấy quỷ dị thế này.
"Anh thật sự có thể kết nối với thần sao?"
Phục Phong khẽ nhướng mi, không biết là nghe có hiểu không, không dấu vết quét qua khuôn mặt Lâm Nhất.
"Tôi ngủ một lát." Lâm Nhất đắp da thú lên người. Cậu ngủ không lộn xộn, giữ nguyên một tư thế đến hừng đông, nhưng thật ra lúc này cũng không buồn ngủ bao nhiêu. Trên người quá dơ, không đánh răng không rửa mặt, những việc này không thể nghĩ thêm, nếu không sẽ tự làm mình ghê tởm.
Hôm nay tới lục địa này ngày thứ mười, mười ngày, gần như là một phần ba của một tháng.
Lâm Nhất là một người lạc quan, cậu sẽ dành một khoảng thời gian để gạt bỏ ước mơ và cuộc sống trong quá khứ ra khỏi tâm trí, chừa ra một chỗ trống để từng chút một lấp những điều mới vào.
Người nằm trên bãi cỏ trải ra lẩm bẩm câu gì đó, ngủ rất sâu. Phục Phong giơ tay ấn nhẹ thái dương, cái người kỳ quái này không biết từ đâu ra, thân phận, mục đích cũng không biết...
Từ trước đến nay hắn sẽ không nghi ngờ quyết định của mình, lần này cũng vậy.
Nếu phúc họa chưa định, không thể xua đuổi, cũng không thể xóa sổ. Như vậy, biện pháp duy nhất chính là vĩnh viễn đặt ở chỗ giơ tay có thể với tới.
Lâm Nhất ngủ một giấc thật lâu, tỉnh lại là ban
đêm, đói đến da bụng dán vào lưng. Liếm môi vài cái, nhìn chằm chằm chỗ giường đá, sau đó lại cay mắt, cậu lại ngủ.
Cho rằng rất nhanh mưa sẽ tạnh, ai ngờ trận mưa này đã liên tục hai ngày, mỗi ngày trừ ngẩn người ra chính là ngủ. Lâm Nhất rảnh đến muốn mọc mầm, người ở dưới cùng một mái hiên nói rất ít, hơn nữa quá nửa là cậu nghe không hiểu.
Lâm Nhất phiền muộn, giống một cái đuôi lớn đi theo phía sau Phục Phong. Đối phương nói một câu, cậu học theo một câu, nắm bắt một câu sẽ nhớ kỹ.
Máu bầm ở ngón tay đã tan hết, cứ như vậy sẽ hồi phục rất thuận lợi. Lâm Nhất nhàm chán ngáp một cái, cái loại tiết tấu chờ ăn chờ chết này làm cậu có hơi phạm tiện nhung nhớ cuộc sống trực ban ở bệnh viện.
"Tôi vốn đã tham gia thi rồi, nói không chừng trong năm nay sẽ chuyển lên chính thức. Hầy, ai ngờ ông trời đột nhiên tặng cho tôi một bất ngờ." Lâm Nhất nhìn móng tay trên ngón tay, chờ không lâu nữa sẽ rụng ra rồi mọc lại ra thôi. "Thời buổi này người ta đa số đều tin tưởng Tây y, trừ khi là không còn cách nào khác mới có thể nghĩ đến trung y. Anh không biết đâu, mỗi lần nghe được cái lão hói trong bệnh viện nói..."
Lâm Nhất đổ hết một bụng nước đắng ra ngoài, nói mỏi cả miệng, dù sao người này cũng nghe không hiểu.
"Ồn." Lần này Phục Phong nói rất chậm, giống như là cố ý để Lâm Nhất nghe hiểu, hơn nữa Lâm Nhất cũng thật sự nghe hiểu.
Ha hả cười gượng vài tiếng, Lâm Nhất câm miệng.
Lấy ra đá lấy lửa rồi châm lửa, Phục Phong đoan chính ngồi trên da thú, cúi đầu sửa sang lại một hàng cỏ thi*. Hắn lấy ra một cây, sau đó phân số còn dư lại làm hai, chọn lấy một cây trong số cỏ thi bên tay phải, đặt giữa tay trái và ngón út, tập trung vào quá trình.
(*)không biết có phải cây này không nhưng mà loại cỏ thi khi xưa thường được dùng để bói toán.
Cũng ghé lại gần sưởi ấm, Lâm Nhất nhìn lông tơ ngắn trên tay chân mình, cậu thở dài thườn thượt. Trời lạnh người khác đều có lông tơ tránh rét, chỉ cậu là không có.
Mưa tạnh ở đêm ngày thứ ba, trong thôn lại sống động trở lại. Có vài người đến thăm cửa, trừ tộc trưởng Đức Lỗ ra còn có người thiếu niên tên Bố Cốc*. Nhìn quan hệ của hai người, có lẽ là cha con, Lâm Nhất nghĩ tới chim cu**, đều ríu rít như nhau.
(*)Không biết sao nhưng tên cha con hai người không cùng một họ, có lẽ là thế giới này nó thế, hoặc là do tùy vào tai của Lâm Nhất nghe thấy từ gì=))
(**)布谷, vừa là Bố Cốc cũng vừa có nghĩa là chim cu gáy. Mọi người tha lỗi cho cái sự khuyết tật tiếng Trung của tui nha nhất là tên riêng, thấy sai ở đâu hoan nghênh vào sửa hic hic.
"Vu, anh ta rất đáng ghét, vừa nãy còn muốn đuổi em đi!" Bố Cốc căm giận nói.
Giọng Phục Phong vẫn nhàn nhạt trầm tĩnh như cũ, "Bố Cốc, cậu đang nói dối."
Hòn đá nhỏ trong tay rơi xuống, cả mặt Bố Cốc đỏ lên, ấp úng nói cậu không thích người kia.
"Vu, có phải ngài thích tên đó hay không?"
Thích? Ngón tay gõ nhẹ, Phục Phong như lâm vào mặt rất thâm ảo nào đó, hắn mím môi lại rồi chậm rãi buông ra.
"Cậu ta..." Phục Phong cực kỳ nghiêm túc ngẫm nghĩ "Không tồi." Chỉ là có hơi nhiều suy nghĩ kỳ quái.
Lâm Nhất dựa vào cửa lỗ tai giật giật. Thấy Bố Cốc trừng sang, cậu mím môi, nhớ tới người thiếu niên nhỏ gầy kia, từ buổi tối ngày đó gặp được một lần sau đó rốt cuộc không gặp lại nữa, thôn lớn như vậy, sẽ chạy tới chỗ nào?
Bụng kêu to ùng ục, Lâm Nhất nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng ăn hai quả dại hái trong núi. Mấy ngày nay lượng đồ ăn được chia giảm bớt, có vẻ như qua ít lâu nữa sẽ phải chịu đói, bọn họ hẳn là phải dự trữ lượng đồ ăn không nhiều lắm kia để vượt qua trời đông giá rét gian nan.
Nghĩ ngày mai cùng mấy người phụ nữ đi ra ngoài, không chừng có thể tìm được nấm.
Bố Cốc ở một lúc liền rời đi, lúc đi ngang qua Lâm Nhất còn hừ mạnh một tiếng. Lâm Nhất không thèm để ý, bệnh trẻ trâu cậu cũng từng mắc phải, cho rằng cả thế giới đều phải quay quanh mình.
Vươn cổ liếc mắt nhìn, thấy Phục Phong đang thắt dây thừng, nhìn chằm chằm những nút kết trên dây thừng, Lâm Nhất chép miệng, thì ra đó chính là thắt dây để ghi chép*.
(*)một số tộc người không có chữ viết dùng dây thừng thắt nút để truyền tin, là một phương pháp ghi chú khi chưa có chữ viết.
"Tôi dạy cho anh biết chữ, anh chia nửa giường cho tôi thì sao?" Đến gần, Lâm Nhất đưa ra đề nghị. Sợ đối phương không hiểu ý cậu, còn ra dấu, vỗ vỗ giường đá, chỉ chỉ bản thân, chớp mắt vài cái, khóe mắt cong lên.
Phục Phong đánh giá từ trên xuống dưới người trước mắt, sau đó liếc nhìn giường đá của mình. Trầm mặc cúi đầu, khóe miệng khẽ giật, người này không đàng hoàng.