[Đam Mỹ] Mười Năm

Chương 6:




Đây coi như là sống chung rồi nhỉ? Đến tận khi nằm xuống Bạch Khê vẫn không thể tin được. Cậu lén lút cong cong khóe miệng rồi lại nằm sát về phía mép giường hơn, sợ Kiều Nhất Dã không đủ chỗ để nằm.
Ngoại trừ hai lần thân mật trước thì đây là lần đầu tiên bọn họ nằm chung trên một chiếc giường mà không làm gì cả. Bạch Khê nằm quay lưng lại với Kiều Nhất Dã, chỉ đến khi phía sau vang lên tiếng hít thở vững vàng thì mới dám lặng lẽ quay người lại.
Nhìn chăm chú sườn mặt say ngủ của Kiều Nhất Dã một hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại ghé sát vào môi anh. Bạch Khê bỗng dưng bừng tỉnh lại, ngẩng đầu xác nhận Kiều Nhất Dã vẫn đang ngủ say thì do dự hai giây rồi lại nhẹ nhàng hôn một chút, xong việc thì lui về ổ chăn của mình vụng trộm vui sướng.
Cậu hôn Kiều Nhất Dã, là một nụ hôn không liên quan đến tình dục, dù chỉ là hôn phớt một chút thôi.
Bạch Khê vươn tay sờ lên nơi vừa chạm vào anh, nghĩ nghĩ lại nghiêng người lần nữa.
Hôn thêm một lần, chạm chút thôi cũng được.
Cậu nhỏm dậy lặng lẽ tới gần anh, chầm chậm cúi đầu, hôn nhẹ một lát rồi nhanh chóng tách ra.
Đang định lùi về thì đột nhiên có một bàn tay to ấn cậu dán sát lại.
“Ưm…”
Môi răng cậu bị mạnh mẽ cạy mở, đầu lưỡi ướt nóng lập tức duỗi vào.
Kiều Nhất Dã tỉnh lại lúc nào? Đã phát hiện cậu hôn trộm anh ư? Mấy vấn đề này rất nhanh đã bị ném ra sau đầu, Bạch Khê bị hôn đến choáng váng, môi bị mút mát đỏ bừng, đến khi giương mắt nhìn thì thấy đôi mắt Kiều Nhất Dã sáng ngời tỉnh táo, làm gì có chút mơ ngủ nào.
“Tôi…” Bạch Khê không biết nên giải thích thế nào, hoảng loạn cúi đầu trốn rồi lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên đầu mình dịu dàng xoa xoa, “Lén hôn tôi mà không dám nhận hử?”
“Đâu có!” Bạch Khê vô thức phản bác, ngẩng đầu thì thấy Kiều Nhất Dã đang cong cong hai mắt, cậu hơi chu miệng, “Sao cậu lại tỉnh chứ…”
Sao lại tỉnh cơ chứ, khó khăn lắm mới can đảm hôn trộm một tí mà đã bị bắt luôn tại trận rồi.
Kiều Nhất Dã cười khẽ, xốc chăn mình lên bao cả Bạch Khê vào: “Tôi chưa ngủ.” Thấy cậu ngạc nhiên trừng lớn mắt thì giải thích, “Tôi thấy cậu nằm ra sát cả mép giường, dịch thêm tí nữa có khi rớt luôn xuống sàn, nghĩ là cậu sợ tôi nên đành giả vờ ngủ.”
Anh cố tình dừng một lát rồi nói tiếp: “Không ngờ là cậu lại hôn lén tôi.”
Sờ nắn vành tai cậu, quả nhiên đã nóng lên rồi, Kiều Nhất Dã cong miệng ôm sát cậu vào lòng, học theo Bạch Khê hôn nhẹ lên trán cậu rồi dịu dàng vỗ vỗ sau lưng: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”
Tựa như sóng lòng đã dần bình yên lại, không biết khi nào Bạch Khê đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại vẫn là tư thế đó, chẳng qua đổi thành cả người cậu đè lên người Kiều Nhất Dã.
“Tôi… Xin lỗi dáng ngủ của tôi không tốt lắm!” Bạch Khê vội bật người ngồi dậy, nhanh chân chạy trốn vào WC.
Vốn định đóng cửa để đánh răng rửa mặt thì lại bị Kiều Nhất Dã ngăn lại, “Cùng làm đi.”
Rốt cuộc cũng đánh răng xong đi ra ngoài, lúc ngồi trên sofa chờ anh làm bữa sáng thì vành tai cậu vẫn còn hơi hồng hồng.
Cả buổi sáng Bạch Khê đều ngồi xử lý công việc còn dư lại, Kiều Nhất Dã thì rảnh rỗi nhàm chán nên đành lấy một cuốn sách ở trên giá xuống đọc. Anh thấy Bạch Khê bận rộn nên không quấy rầy cậu, chỉ thỉnh thoảng lấy cho cậu cốc nước và một ít trái cây.
Đến khi ăn cơm trưa anh mới hỏi thử: “Buổi chiều… cậu có rảnh không?”
Bạch Khê gật đầu, sáng nay cậu cố gắng hoàn thiện nốt mấy báo cáo cần làm chính là vì để buổi chiều có thời gian rảnh đi hẹn hò với Kiều Nhất Dã.
Khó mới đến cuối tuần, chỉ là không biết nên đi nơi nào thôi.
“Vậy chiều nay đi xem tôi chơi bóng rổ nhé? Có trận đấu với bọn Từ Ngạn”. Như là lo Bạch Khê không đồng ý nên anh còn nói thêm, “Lần trước cậu đã đồng ý rồi.”
Vốn dĩ đã đồng ý đi đánh bóng rổ với Từ Ngạn vào buổi chiều hôm qua mà kết quả là anh lại quên khuấy đi mất, bị Từ Ngạn gọi tới mắng cho không ngóc đầu lên được nên đành rời sang hôm nay.
Giờ anh chỉ muốn ở bên cạnh Bạch Khê, nghĩ bụng hay là giới thiệu cậu với bạn bè của mình rồi thuận tiện khoe khoang cơ bụng trước mặt cậu, nhớ năm đó anh có biết bao nhiêu fanboy fangirl đấy.
Nhưng Bạch Khê có vẻ là kiểu người yên lặng ít nói, lúc học thể dục hồi cấp ba cũng chẳng đi chơi bóng với bọn họ bao giờ, lần nào hết giờ cũng đi ngay về lớp, liệu cậu có hứng thú với trận bóng này không?
Bạch Khê chớp chớp mắt, không ngờ Kiều Nhất Dã vẫn nhớ rõ lời hẹn khi ăn cơm lần trước. Đã nhiều năm rồi cậu không được nhìn thấy bộ dáng Kiều Nhất Dã chạy nhảy trên sân bóng, trong lòng tràn đầy chờ mong.
Khi học cấp ba không có cơ hội cũng không có can đảm đưa nước cho anh, vậy thì bây giờ liệu có còn kịp không?
Lúc cậu nhìn thấy Kiều Nhất Dã thay xong đồ bóng rổ chạy tới thì hai mắt tỏa sáng, cứ như đang quay trở về những tháng ngày trung học trước đây vậy.
Khác là ngày đó cậu chỉ dám đứng nhìn ở gốc cây xa xa, không giống như bây giờ ngồi ở ghế bên cạnh cầm chai nước giúp Kiều Nhất Dã.
“Đây chính là nguyên nhân mà hôm qua cậu gửi bồ câu xin lỗi cho chúng tôi đấy hả?” Từ Ngạn khoác tay lên vai Kiều Nhất Dã chào hỏi với Bạch Khê, “Hi Bạch Khê lâu rồi không gặp. Hôm qua Kiều Nhất Dã nói phải đi bắt vợ về, cậu có biết rốt cuộc là yêu tinh nhỏ nào khiến cậu ta mê muội đến mức cho bọn tôi leo cây không?”
Bạch Khê mờ mịt nhìn qua nhìn lại hai người rồi sực nhớ ra cuộc điện thoại trước khi đi siêu thị hôm qua, Kiều Nhất Dã lùi hẹn với bạn bè vì cậu ư?
Trong lòng ngọt ngào, mặt cũng hơi nóng lên.
Kiều Nhất Dã thấy cậu thẹn thùng thì vội vàng lôi Từ Ngạn đi, hắn nghiêng đầu nhìn anh cười xấu xa: “Sao thế? Còn chưa bên nhau à?”
Lời này làm cho Kiều Nhất Dã nản lòng nhưng anh lập tức xốc lại tinh thần, đứng làm động tác khởi động: “Nhanh thôi, mày không thấy tao đang theo đuổi à!”
Anh lo lắng không biết Bạch Khê xem có hiểu hay không, sợ cậu thấy nhàm chán, nhân lúc đứng lau mồ hôi lén liếc về phía cậu thì mới nhận ra Bạch Khê đang nói chuyện rất vui vẻ với bạn bè mình, trên mặt treo nụ cười xán lạn.
Lòng anh cảm thấy hơi buồn bực nên càng đánh hăng hơn, lúc sau ngoái đầu lại nhìn thì đụng phải ánh mắt ngưỡng mộ của Bạch Khê, thế là trong lòng Kiều Nhất Dã lại nở hoa rực rỡ, chỉ là vẫn không kìm chế được mà tóm lấy bạn bè mình dò hỏi sau khi trận bóng đã kết thúc.
“Vừa nãy mọi người nói gì thế?”
“Tám về hồi trung học có rất nhiều người đến xem mày chơi bóng.” Cậu bạn liếc xéo anh một cái, “Biết là vợ mày rồi, làm sao tao dám xuống tay chứ? Chẳng qua là hỏi xem cậu ấy có cần bọn tao giải thích luật chơi không, ai ngờ người ta không những biết mà còn thồn cho tao cả một bụng cơm chó, nói là lần nào mày chơi bóng cũng đến xem cơ đấy.”
Nhưng vì sao anh chưa từng nhìn thấy? Cậu bạn đi rồi mà Kiều Nhất Dã vẫn đang đứng cố gắng nhớ lại, thực sự trong đám đông hay đứng cạnh sân bóng không hề có Bạch Khê, cũng xác định mỗi lần hết tiết đều thấy cậu đi về khu giảng đường.
Anh không nhịn được mà đến hỏi Bạch Khê, cậu ngượng ngùng liếm môi: “Tôi tránh ở chỗ gốc cây gần đó.”
Kiều Nhất Dã cúi đầu nhìn hai bàn chân cậu đang căng thẳng cọ vào nhau, bỗng nhiên nhớ tới sáng nay lúc anh lấy sách xuống đọc, trong đó có một tấm thiệp dùng làm thẻ kẹp sách, chắc hẳn đã dùng lâu nên giấy trắng đã ngả màu vàng nhạt, ở trên ghi năm chữ “Thi đại học tốt nhé”.
Lúc ấy chỉ cảm thấy nét chữ đó rất giống anh, nhưng giờ nghĩ lại thì bỗng nhớ tới giữa trưa trước khi thi đại học một ngày, hình như từng có một người với tóc mái cột lên, đeo kính cận màu đen, mặc đồng phục to rộng, nhỏ nhẹ gọi anh: “Kiều Nhất Dã, cậu có thể viết cho mình lời chúc thi đại học được không?”
Khi Từ Ngạn nói anh đi bắt vợ, Bạch Khê cũng không hề phủ nhận mà chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Không từ chối khi anh nắm tay, tối hôm qua còn lén hôn anh.
Kiều Nhất Dã cảm thấy tim mình đập nhanh tới nỗi như đang muốn bay lên, không phải Bạch Khê không có cảm xúc gì với anh, cậu vẫn còn nhớ tới chuyện giữa họ hồi trung học, vẫn còn giữ lại tấm thiệp mà trước đây anh viết.
Tuy rằng không rõ bây giờ Bạch Khê đang thích ai, nhưng chắc chắn anh cũng có cơ hội.
Kiều Nhất Dã ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Khê, ngẩng đầu nhìn cậu, nuốt nuốt nước miếng rồi mới hỏi: “Bạch Khê, có phải cậu cũng hơi thích tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.