Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 3: Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa




Đen xanh va chạm, hai người trông nhau từ phía xa.
Thẩm Thanh Huyền thấy Cố Cửu Uyên, chỉ một cái liếc nhìn đã lấp đầy bóng dáng mơ hồ trong ký ức.
Trên đường vào Vọng Tẫn sâu thẫm, nam tử với làn da trắng tuyết, thân cao vai rộng, vận trường bào đỏ thẫm tựa như hoa bỉ ngạn nở rộ giữa đêm khuya, yêu dị đường hoàng, tùy tâm sở dục.
Tuy cách nhau rất xa, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại trông thấy ánh mắt hắn: đôi mắt mỹ lệ như viên hồng ngọc.
Y nhìn hắn, và hắn cũng đang nhìn lại y, một người vân đạm phong khinh(1), một người bình tĩnh cố chấp.
(1) vân đạm phong khinh = điềm nhiên như mây gió = ung dung bình thản.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày cực nhẹ … Thiên Đạo bên này lập tức giương cung bạt kiếm!
Nhóm người Tăng Tử Lương Diệp Trạm đều ngưng thần bế khí, cùng chờ đợi cuộc đại chiến hết sức căng thẳng này!
Bỗng nhiên, hơi nóng bốc lên từ lòng bàn chân, sau đó là hương khí khó thể diễn tả lan tỏa bốn phía, mùi vị mê người, tựa như mùi hương mong chờ nhất, cảnh mộng đẹp nhất nằm sâu trong khát vọng.
Nó gợi lên sự ngây ngô hồn nhiên nhất của tuổi trẻ, chầm chậm dẫn dắt đời người vào con đường dục vọng thâm trầm, và cũng lôi kéo ý niệm rục rịch trong lòng, nỗi khát vọng sâu đậm.
Trong phút chốc, mấy nghìn tinh anh bên Thiên Đạo đồng thời trầm luân, ngay cả sáu đại chưởng môn cũng ngỡ ngàng, phân không rõ đâu là thực đâu là ảo.
Hiện thực … hư ảo …
Là thứ gì?
Một giọng nói trầm thấp mê người vang lên:
“Sao lại tự tìm phiền toái?”
Lời nói ngạo mạn biếng nhác vang vọng đáy lòng, vọt vào ý thức, bắt lấy tất cả tinh thần và lý trí, làm người ta nhịn không được sa vào đó.
Vui, giận, sầu, nhớ, buồn, sợ, hoảng, thất tình quấy nhiễu lòng người giờ đây hóa thành một thể, hợp lại thành một đường thẳng, cuốn sạch lấy ấm áp cùng nóng bỏng đang phun trào trong linh mạch huyết dịch …
Một làn gió lạnh xé nát những bại hoại còn lưu luyến.
Đất trời chợt biến đổi trong thời gian ngắn, vẻ ngoài dịu dàng mỹ lệ kia sụp đổ, nỗi lo lắng vô căn cứ kia biến mất, ngập tràn đáy lòng là cảm giác lạnh đến thấu xương.
Diệp Trạm có tu vi cao nhất, hắn hoàn hồn trước tiên, nam nhân bình tĩnh kiêu ngạo xưa kia giờ đây đổ mồ hôi lạnh đầy lòng bàn tay và lưng!
Là ảo thuật!
Mê tâm thuật của Cố Cửu Uyên!
Trăm triệu không ngờ có Liên Hoa Tôn Chủ ở đây, Ma đế kia còn kiêu ngạo như thế!
Sớm nghe nói Ma Tôn Cửu Uyên giỏi khống chế lòng người, một chiêu mê tâm thuật có thể khiến con người không phân được chân thật và giả dối suốt mấy nghìn năm, sao có thể không ngờ tới hắn dám ở nơi đây, ngay lúc này mà phóng thích với quy mô rộng đến thế.
Càng đáng sợ là, ngoài Liên Hoa Tôn Chủ, mọi người đều trúng thuật này.
Phải biết rằng, người theo Thiên Đạo ở đây đều ngưng thần đề phòng, tinh thần tập trung cao độ, hơn nữa ít nhiều đều có mang theo pháp khí ngăn chặn ảo thuật.
Chưa kể những tu sĩ giữ biển này, họ có cách riêng của họ, không sợ bất kỳ ảo thuật gì.
Nhưng chỉ trong chớp mắt vừa rồi đã phá vỡ tất cả.
Nếu không có Liên Hoa Tôn Chủ ra tay, sợ rằng họ đã toàn quân bị diệt.
Từng cơn hàn ý dâng trào trong lòng, không còn ai dám xem nhẹ vị Đế Tôn ở Tâm Vực kia nữa.
Có thể xứng danh với người đứng đầu Thiên Đạo, hắn … hắn quả thực đáng sợ!
Phá bỏ ảo thuật, mọi người mới phát hiện hai bên đã cách nhau rất gần.
Từ xa nhìn lại, Ma Tôn Cửu Uyên kia đang đứng trước mặt Tôn chủ nhà mình, vóc người hắn cao hơn một ít, đôi mắt đỏ tuyệt đẹp tràn đầy trêu tức:
“Sư thúc, đã lâu không gặp.”
Dựa theo bối phận, Cố Kiến Thâm quả thật phải gọi Thẩm Thanh Huyền một tiếng sư thúc.
Năm đó Thẩm Thanh Huyền là đệ tử cuối cùng của sư phụ, còn Cố Kiến Thâm là đệ tử sau cùng của sư huynh Thẩm Thanh Huyền, tuy hai người hầu như chưa từng gặp mặt, cũng không có giao tình sâu đậm, nhưng thực sự có quan hệ đồng môn.
Đương nhiên, hai bên đứng ở vị trí này, nói lời này chẳng khác gì khiêu khích.
Thẩm Thanh Huyền sắc mặt bất động:
“Đế Tôn khách khí rồi, đạo đã khác nhau, cần gì bàn về bối phận.”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng nhưng vẫn rũ mắt nhìn y, từ mái tóc lành lạnh đến vầng trán trắng nõn, cuối cùng dừng ở vết giữa mi tâm —— hoa sen màu máu nở trên da thịt tuyết trắng, bỗng dưng tôn thêm một tầng xinh đẹp.
Cố Cửu Uyên khẽ nhêch môi mỏng, nhẹ nhàng thở dài:
“Mây thưa che trăng, gió cuốn tuyết hoa(2).”
(2) Đều là hai cụm từ miêu tả vẻ đẹp thanh thoát của mỹ nhân.
Tám chữ thốt ra, đám người Thiên Đạo lập tức nổ tung tại chỗ!
Ma Đế này, vậy mà … dám …
Màn cuồng vọng hơn còn ở phía sau, Cố Kiến Thâm lại ngậm cười hỏi:
“Tôn chủ à, có ai từng tán thưởng dung nhan khuynh thế này của người chưa?”
“Làm càn!” Diệp Trạm nhịn hết nổi, muốn cùng ma tu này đồng vu quy tận!
Thẩm Thanh Huyền đưa tay cản hắn, Diệp Trạm tức tới mức sắp bùng nổ, nhìn khắp giới tu chân, có ai dám nói lời vọng ngôn như thế với Tôn chủ!
Ma tu trước mặt này thật sự đáng ghét quá sức!
So với đệ tử đang tức giận, Thẩm Thanh Huyền lại thần thái bình tĩnh, y nhìn về phía Cố Kiến Thâm, nhẹ giọng nói:
“Hồng thắm móc đọng sương, Vu Sơn uổng sầu thương(3).”
(3) Hồng diễm lộ ngưng hương; Vu Sơn uổng đoạn trường (Trích từ bài Thanh Bình Điệu Kỳ của Lý Bạch, miêu tả vẻ đẹp của Dương Quý Phi thời Đường).
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn chăm chú:
“Dung mạo Đế Tôn, đẹp át hoa thơm.”
Lần này tới lượt bốn hộ pháp, tám đại tướng, mười sáu tử vệ của Tâm Vực bùng nổ!
Tên Thẩm Liên Hoa này dám so sánh Đế Tôn của họ với một nữ nhân lấy sắc hầu vua!
Chỉ mới dăm ba câu, Thiên Đạo và Tâm Vực đã sắp giương cung bạt kiếm, hiện giờ lập tức muốn nhào vô đánh luôn.
Đúng lúc hai người ở trung tâm sau một thoáng tạm ngừng, đột nhiên nhìn nhau cười.
Đúng vậy … nhìn nhau cười!
Sáu phái Thiên Đạo cho rằng mắt mình mù.
Đám người Tâm Vực cho rằng mình não tàn.
Cái gọi là lời chưa kinh động lòng người chết chẳng yên, vốn tưởng rằng Ma tôn sẽ giận dữ, xác nằm trăm vạn, máu chảy ngàn dặm … kết quả Cố Kiến Thâm tốt tính nói:
“Có thể được Tôn Chủ khen ngợi, đời này quả là may mắn.”
Tả hộ pháp Tâm Vực – Kiếm Liên tức thời trừng lớn mắt: Không không không, bệ hạ, không phải như thế, đây không phải khen ngợi đâu!
Thẩm Thanh Huyền mỉm cười:
“Bệ hạ, mời.”
Cố Kiến Thâm khách khí nói:
“Tôn chủ, mời.”
Hai người sóng vai đi, một người đạp trên Tinh Hải mênh mông, một người giẫm trên Vọng Tẫn sâu không thấy đáy, cùng là bóng lưng thon dài, lại tạo thành cảnh đẹp nghìn đời khó sánh.
Không không không, không phải sự thật!
Người người thấy cảnh này đều gắng sức thôi miên mình, làm gì có cảnh đẹp, đây quả thực là cảnh tượng đáng sợ nhất đời này!
Một ngày này, lần đầu tiên trong triệu năm qua môn đồ Thiên Đạo cùng Tâm Vực có suy nghĩ giống nhau.
Đám người Diệp Trạm đuổi theo, trong lòng buồn phiền hối hận: cũng tại chúng ta thua kém, khiến Tôn chủ phải ấm ức!
Mạch não sáu phái Thiên Đạo đều thế này: đôi bên vừa gặp mặt, Cố Kiến Thâm ra oai phủ đầu với Thiên Đạo, dùng mê tâm thuật làm mọi người mất trí, dù Tôn chủ không trúng chiêu nhưng vẫn kiêng dè.
Hai bên khai chiến, nếu Cố Kiến Thâm mượn cơ hội thao túng người Thiên Đạo, sợ rằng Tôn chủ không có sức bận tâm, sẽ tạo thành thương tổn, cho nên Tôn chủ nhịn, dự định bàn bạc kỹ hơn.
Nghĩ thế, đám Diệp Trạm lập tức hận vô cùng, hận Ma đế kia kiêu ngạo cuồng vọng, cũng hận bản thân vô năng, gây trở ngại cho Tôn chủ!
Lại nói Tâm Vực bên kia cũng có mạch não của riêng mình.
Tuy Cố Kiến Thâm đánh đòn phủ đầu, dùng mê tâm thuật thăm dò lính tôm tướng cua bên Thiên Đạo, nhưng vào lúc bọn Diệp Trạm còn chưa phát hiện, toàn bộ đám người Tâm Vực đều sợ ngây người.
Gần như cùng lúc mê tâm thuật bị cởi bỏ, thần thức khổng lồ của Thẩm Thanh Huyền lập tức kéo tới ùn ùn, bao phủ tất cả đệ tử Tâm Vực trong nháy mắt.
Tâm Vực dùng “duy tâm” là yếu tố hàng đầu để tu hành, nhưng thần thức Thẩm Thanh Huyền quá mạnh mẽ, khí thế áp chế như trời sập núi lở, làm lòng người sinh kính ngưỡng.
Mà kính ngưỡng và duy tâm bài xích nhau, nếu Thẩm Thanh Huyền tiếp tục tạo áp lực, sợ rằng toàn bộ môn đồ Tâm Vực đều thuận theo Thiên Đạo!
Đương nhiên, Cố Kiến Thâm đúng lúc dựng lá chắn, ngăn cản Thẩm Thanh Huyền, nhưng lực áp chế to lớn trong chớp mắt đó khiến người Tâm Vực không thể xóa nhòa tâm linh bị thương tổn.
Cho nên người Tâm Vực cũng cho rằng Đế tôn nhà mình chịu ủy khuất lắm luôn! Nhất định vì bảo vệ trăm năm tu hành của họ mà cùng người Thiên Đạo xài lá mặt lá trái.
Đám đệ tử đều nghĩ nhiều, có điều kết quả không tệ lắm, mọi người không chỉ không đánh nhau, mà còn bình tĩnh hòa nhã ngồi cùng một chỗ, bắt đầu hỏi đạo!
Thật ra cũng không có đạo gì để hỏi.
Thiên Đạo Tôn chính là thuận theo lẽ trời, làm cho đạo trời dung nhập máu thịt, thể xác và tinh thần.
Còn Tâm Vực Tín thì xem tâm là thiên lý, chỉ hướng về tâm mà đi.
Nếu hai phe thực sự luận đạo, sợ rằng qua vài phút đã đánh nhau.
Tư tưởng khác nhau quá lớn, nói thô lỗ một chút thì luận về cái rắm cũng còn ngại nhiều.
Thẩm Thanh Huyền không muốn luận đạo với Cố Kiến Thâm, y kiểm tra ngọc giản, dòng chữ “Đầu tiên, gặp mặt Cố Kiến Thâm” đã biến thành màu xám nhạt, nghĩa là hoàn thành, cùng lúc đó, hư ảnh thang trời trong biển ý thức của y hiện một bậc thang.
Tuy mông lung như một trò đùa, nhưng hành sự theo ngọc giản, dường như thực sự có thể phục hồi thang trời.
Có thành quả rõ ràng, Thẩm Thanh Huyền càng thêm nhiệt tình.
“Thứ hai, cùng uống rượu say với Cố Kiến Thâm.”
Uống rượu? Tuy mấy nghìn năm qua Thẩm Thanh Huyền không chạm vào thứ này, chẳng qua cũng chỉ là vật phàm, sao có thể làm khó được Liên Hoa Đế Tôn.
Nhưng mà … nên mở miệng yêu cầu thế nào đây?
Có chuyện bọn Diệp Trạm đoán không sai, Thẩm Thanh Huyền thực sự lo cho bọn hắn, chẳng qua không phải lo họ bị mê tâm thuật mê hoặc, mà sợ dọa họ hoài nghi về cuộc đời.
Chẳng hạn như tổ sư gia không uống rượu bắt đầu muốn uống rượu …
Trong lúc Liên Hoa Tôn Chủ đang buồn rầu hết sức, Đế Tôn Cửu Uyên đã “kê gối đầu” giúp y.
Cố Kiến Thâm nói:
“Vì lần luận đạo này, Tâm Vực chuẩn bị chút lễ mọn, không biết có thể mời Tôn chủ nể mặt thử một lần?”
Hắn vừa dứt tiếng, sứ đồ Tâm Vực nối đuôi nhau vào, dáng người uyển chuyển, voan mỏng ung dung, tay ngọc thon dài cầm bình rượu ngon lưu chuyển theo ánh sáng.
Nắp bình mở ra, mùi rượu nồng đậm ngập tràn đại điện trong nháy mắt.
Không biết vị rượu thế nào, nhưng vừa ngửi thấy mùi đã khiến cho lòng người say mê.
Sứ đồ đang định rót rượu cho Thẩm Thanh Huyền, Cố Kiến Thâm chợt nhận lấy bình ngọc rồi nói:
“Để ta.”
Sứ đồ kinh hoàng, nhưng không dám vi phạm, đành hành lễ lui xuống.
Dưới đại điện, người Thiên Đạo lại bắt đầu đau thấu tim gan.
Rượu … rượu … rượu!
Ai cũng biết Tôn chủ xa rời hậu thế, từ lâu đã không động vào tục vật này, hiện giờ bọn họ lại … lại …
Diệp Trạm siết chặt nắm tay, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.