Mặc dù đầy lòng Thẩm Khuynh Lỗi đều là “Em gái bảo bối vất vả lắm mới quên được tra nam giờ lại yêu người trong giang hồ phóng đãng không chịu gò bó, rất muốn chết, rất muốn đánh chết bản thân không bảo vệ được em gái.” Nhưng trên mặt vẫn ra vẻ khách sáo: “Cố công tử nếu không ngại thì tới quý phủ ngồi một lúc? Ta cũng tiện tỏ lòng biết ơn.”
Ngoài miệng thì nói thế chứ trong lòng hắn lại nghĩ: Từ chối đi, xin huynh đài nhất định phải từ chối!
Cố Kiến Thâm như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mang theo vui vẻ nói: “Có thể sao? Có làm phiền quá mức không.”
Thẩm Khuynh Lỗi đành phải kiên trì nói: “Làm sao có thể? Cố công tử là ân nhân cứu mạng chúng ta, đương nhiên phải vạn phần tạ ơn!”
Vì thế … Cố Kiến Thâm cứ như vậy tới phủ Quốc Công.
Dọc đường về Cố Kiến Thâm và Thẩm Thanh Huyền đương nhiên không được gặp mặt.
Cố Kiến Thâm cưỡi ngựa bên ngoài, Thẩm Thanh Huyền ở trong xe, nhưng tầm mắt Cố Kiến Thâm luôn không kìm được mà dao động trên xe ngựa.
Lúc đi được một nửa, Thẩm Thanh Huyền hơi xốc màn lên, đúng lúc Cố Kiến Thâm nhìn y, hai người đối diện, thế rồi Thẩm Thanh Huyền lập tức e lệ kéo màn xuống.
Thẩm thế tử thấy trọn màn này chảy máu đầy tim! Đẫm máu đến độ muốn đập đầu chết đi cho rồi!
Không nhanh lắm đã đến phủ Quốc Công, Thẩm Khuynh Lỗi ngược lại tỉnh táo hơn: Cũng tốt … mời Cố Kiến Thâm về nhà, vừa khéo có thể khiến hắn “biết khó mà lui”.
Dựa theo lối suy nghĩ bình thường, một nam nhân phát hiện nữ tử mà mình ngưỡng mộ trong lòng có thân phận chênh lệch, chắc hẳn sẽ chùn bước!
Tuy Thẩm thế tử rất có niềm tin với mị lực của em gái bảo bối mình, nhưng chính cái loại tự tin này đã khiến hắn cho rằng Cố Kiến Thâm sẽ vì hạnh phúc của nữ tử mình thích mà buông tay!
Không thể không nói … mạch não Thẩm đại ca này vẫn có lý lắm.
Đáng tiếc em gái hắn đã soạn xong kịch bản rồi, định sẵn thiết lập không phải quân thì không lấy chồng, dù Cố Kiến Thâm có lùi bước, y cũng phải nghênh đón!
Trước khi họ hồi phủ, hạ nhân đã truyền tin về.
Đúng lúc Thẩm Quốc Công ở quý phủ, vừa nghe việc này, lập tức phái người đi thăm dò! Chỉ có điều Cố Kiến Thâm làm việc hết sức lưu loát, đương nhiên không tra được gì.
Thư đồng của Thẩm Khuynh Lỗi nói ân nhân cứu mạng tiểu thư sẽ đến nhà, trong phủ đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm.
Sau khi hồi phủ, Thẩm Thanh Huyền được mẫu thân đón ra phía sau, trước khi đi y cố ý vụng trộm nhìn Cố Kiến Thâm, có thể nói ẩn ý đưa tình, động lòng người đến cực điểm, chọc cho Cố Kiến Thâm thiếu chút nữa bất chấp kéo y qua.
Thấy cảnh này, Lý thị lộp bộp trong lòng một tiếng.
Thẩm Thanh Huyền cố ý làm cho bà xem, còn sợ bà không hồi hộp nữa kìa.
Lý thị hỏi ngọn nguồn câu chuyện, Thẩm Thanh Huyền nói rất khẽ, lúc nhắc tới “Cố đại ca” thì thẹn thùng rụt rè, người từng trải nhìn vào cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lý thị bên này bị đau tim, Thẩm Khuynh Lỗi ngoài tiền thính càng đau tim!
Vốn tưởng rằng thấy bọn họ “nhà cao cửa rộng” cỡ này, thân là “nhân sĩ giang hồ” như Cố Kiến Thâm sẽ cảm thấy bất an, không được tự nhiên.
Nào có ngờ Cố Kiến Thâm nói năng chừng mực, quang minh hữu lễ, thấy Thẩm Quốc Công cũng không kinh sợ, phong thái tự nhiên hào phóng khiến người người yêu thích.
Thẩm Quốc Công còn chưa biết chuyện con gái, cho nên lúc này chỉ cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt anh khí tràn trề, khí phách hiên ngang, tương lai không thể lường trước!
Lại nghĩ tới hắn võ công cao cường, còn cứu con gái bảo bối một mạng, không khỏi càng thêm yêu thích.
Nhưng Thẩm Khuynh Lỗi sốt ruột vô cùng! Gấp đến độ đảo lòng vòng trên đất, hận không thể tìm cây cột đấm cho một phát!
Bộ dạng này của hắn làm Thẩm Quốc Công khó chịu, trừng hắn mấy lần.
Thẩm Khuynh Lỗi có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể càng nôn nóng …
Hắn đang đứng cạnh Cố Kiến Thâm, đều là người trẻ tuổi, đều anh tuấn suất khí, nhưng nếu so hai bên, Thẩm Quốc Công cảm thấy con lớn ưu tú nhà mình kém người ta cả đoạn …
Vất vả mãi mới tiễn bước được Cố Kiến Thâm, Thẩm thế tử rốt cục có thể nói chuyện: “Phụ thân!”
Thẩm Quốc Công còn đang giận hắn: “Cố công tử cứu Thanh Nhi, sao ngươi lại có thái độ đó? Lễ nghi ở đâu hả!”
Thẩm Khuynh Lỗi vội vàng đem chuyện mình thấy nói rõ mười mươi.
Thẩm Quốc Công sửng sốt: “Ngươi nói … Thanh Nhi nàng …”
Thẩm Khuynh Lỗi nói: “Không sai được!” Thái độ tiểu nữ nhi như thế sao mà giấu được!
Thẩm Quốc Công trầm ngâm chốc lát, nói tiếp: “Không sao cả, ta và nương ngươi đã chọn cho nàng một mối hôn sự, ít ngày nữa sẽ có tin!”
Thẩm Khuynh Lỗi lại xót lòng cho em gái: “Lỡ đâu em gái không vui thì phải làm sao?”
Lúc này Thẩm Quốc Công vô cùng có khí thế: “Hôn nhân đại sự phải theo lệnh phụ mẫu, nàng phải nghe ta!”
Thẩm thế tử tỏ thái độ hoài nghi chuyện này vô cùng.
Lý thị ở phía sau chăm con gái uống thuốc an thần, thấy thần thái y không có gì khác thường, bà nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày nay kinh thành không yên, con đừng ra ngoài nữa.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Vâng, nghe nương.”
Lý thị cân nhắc, lại nói: “Về chuyện hôn nhân con, phụ thân chọn trúng một nhà, không xem dòng dõi, chỉ cần nhìn phẩm hạnh cũng là số một số hai …”. Đọc 𝘁ruyện chuẩn không quảng cáo ﹛ T 𝖱 Ù M T 𝖱 𝑼 Y Ệ 𝙉.𝐕n ﹜
Bà mới nói tới đây, Thẩm Thanh Huyền lập tức đầy mặt kinh ngạc nhìn bà.
Thấy dáng vẻ này của y, tim Lý thị càng trầm xuống.
Thẩm Thanh Huyền mở miệng, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Mẫu thân có ý gì? Không phải nói sẽ để ta tự xem sao?”
Lý thị quyết tâm nói: “Tuổi con còn nhỏ, việc này cứ giao cho ta và phụ thân con đi.”
Thẩm Thanh Huyền càng nóng nảy hơn: “Sao bỗng nhiên lại …”
Lý thị xen lời y: “Con ngoan, nghe nương, nương sẽ không hại con.”
Thẩm Thanh Huyền muốn nói lại thôi, há mồm, lời đến bên miệng nhưng lại không nói ra được.
Lý thị đã biết tâm tư của nàng, hiện giờ cũng đau lòng cực kỳ, nhưng bà không thể mềm lòng, đành phiến diện nói: “Thanh Nhi ngoan, đừng suy nghĩ lung tung, hôn sự này nhất định sẽ làm con nửa đời không lo.”
Thẩm Thanh Huyền không nói tiếng nào, cả người như đang thất thần.
Lý thị ngồi với y một hồi, mãi đến khi y ngủ mới rời khỏi.
Trở lại phòng mình, Thẩm Quốc Công lập tức muốn nói chuyện với bà, Lý thị đã thở dài nói: “Ta biết rồi.”
Thẩm Quốc Công nhất thời cuống lên: “Thanh Nhi thật sự coi trọng Cố Kiến Thâm kia?”
Lý thị than thở nói: “Phải.”
Thẩm Quốc Công nào còn khí thế ban ngày, lúc này lo lắng không thôi: “Phải làm sao mới tốt đây? Cố Kiến Thâm kia là dân thường, sao xứng với Thanh Nhi!”
Lý thị nguýt ông một cái: “Có gì xứng hay không xứng? Chuyện không có khả năng!”
Thẩm Quốc Công vẫn còn băn khoăn: “Nhưng tính Thanh Nhi vốn thẳng, nàng …”
Trước kia cũng vì Cố Tư Nguyên mà nhảy xuống hồ …
Lý thị không khỏi cả giận: “Sao cứ chọc trúng người họ Cố mãi thế!”
Hết một Cố Tư Nguyên giờ lại tới Cố Kiến Thâm, thực sự sầu chết người!
Hai vợ chồng lo lắm, lo tới mức ngủ không được.
Cố Kiến Thâm lợi dụng ban ngày để quen thuộc địa hình, hiện giờ đã có thể thuận lợi vụng trộm chuồn vào.
Thẩm Thanh Huyền mở cửa cho hắn, hắn vừa vào liền ôm người vô ngực trước tiên: “Cười một cái cho gia nhìn nào.”
Thẩm Thanh Huyền cho hắn một quyền.
Cố Kiến Thâm bị đau: “Mưu sát chồng!”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh: “Còn nói nhảm nữa ta đá ngươi về Duy Tâm Cung.”
Cố Kiến Thâm không dám chọc giận y: “Thể chất ngươi thay đổi cũng quá nhanh rồi.”
Bên ngoài vẫn là tiểu thư mảnh mai yếu đuối, nhưng trên thực tế lại thông kinh mạch, linh khí dồi dào, đã thành cao thủ võ lâm luôn rồi.
Thẩm Thanh Huyền lườm hắn: “Chẳng lẽ còn chờ kẻ đăng đồ tử như ngươi tới cợt nhả?”
Cố Kiến Thâm chỉnh lại cho đúng: “Gì mà đăng đồ tử? Là vị hôn phu!” Nói xong lại muốn ôm y.
Thẩm Thanh Huyền lại muốn đánh hắn.
Hai người ở đây liếc mắt đưa tình, bên ngoài bất thình lình truyền tới tiếng gõ cửa.
Thẩm Thanh Huyền ngẩn ra, vội vã đẩy người vào bên trong giường.
Cố Kiến Thâm bỗng nhiên bị đụng trúng đầu, đau tới nổi trợn mắt há mồm, thương thay không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền nhanh chóng sắp xếp lại đôi chút, chưa kịp đứng dậy đã nghe giọng Lý thị: “Thanh Nhi ngủ chưa? Nương vào nhé.”