Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Huyền, nói: “Ngươi tốt với ta, chăm sóc ta mọi bề, ta những tưởng ngươi muốn quyền thế dưới một người trên vạn người … Ta cho ngươi, ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi, nhưng ngươi căn bản không muốn!”
Thẩm Thanh Huyền vạn vạn không ngờ rằng, bản thân chẳng mơ tưởng ngôi vị hoàng đế của hắn cũng thành sai! Thiệt cho y còn muốn đánh vài giang sơn tặng hắn! Đánh cái rắm, tự mình chơi đi!
Cố Kiến Thâm lại nói: “Vệ Tấn vừa chết, bên cạnh ta không còn uy hiếp, ngươi lập tức bị bệnh … Ngươi nói ta biết, thân thể ngươi đang khỏe sao tự dưng nói bệnh liền bệnh?”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hỏi cho á khẩu không trả lời được.
Cố Kiến Thâm nói: “Hiện giờ ta đã rõ, ngươi thấy tâm ý đã hoàn thành, muốn đi theo hắn đúng không? Nếu không phải ta liều mạng dùng thuốc cứu, ngươi đã sớm đi tìm hắn rồi đúng không!”
Thẩm Thanh Huyền giận: “Nói bậy! Ta lúc đó … lúc đó …” Y khựng lại, không cách nào nói sự thật cho hắn nghe.
Vì thực tế càng khiến người khó tin hơn những gì Cố Kiến Thâm não bổ.
Y muốn tranh thủ thời gian làm biếng, vì muốn hắn siêng năng chấp chính mới dằn vặt cơ thể mình, nhưng nếu nói ra … Cố khốn nạn này sẽ tin chắc? Chỉ sợ sẽ bị hắn cười mỉa.
Cố Kiến Thâm cũng chẳng muốn nghe đáp án của y, hắn nhìn y, bên trong con ngươi đen tối đều là hoảng loạn và đau khổ: “Sau này ta trưởng thành, diện mạo ngày càng giống hắn, nên ngươi không nỡ đi nữa đúng không?”
Hắn nói như thế làm Thẩm Thanh Huyền sững sờ không kịp hoàn hồn.
Cố Kiến Thâm lại thấp giọng, dùng giọng điệu thất vọng cùng cực: “Ngươi không biết khi đó ta vui cỡ nào đâu, ta có tình với ngươi, cứ tưởng sẽ mạo phạm ngươi, không ngờ ngươi vậy mà tiếp nhận ta … Khi đó ta thật sự … mừng lắm, cảm thấy mình chiếm được bảo vật cả đời … Thế nhưng …” Hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Huyền, hai tròng mắt phát ra u ám tuyệt vọng: “Ngươi lại coi ta thành hắn, ngươi nhìn ta để nghĩ tới hắn, ngươi …”
“Nói bậy nói bạ!” Thẩm Thanh Huyền giận tới thở mạnh, ngay cả kính xưng lẫn chủ ngữ cũng quên, giận đến mức đau ngực: “Ngươi giống ai? Ngươi nói ngươi giống ai? Tiên đế? Ngươi chẳng giống hắn chút nào!”
Có lẽ Vệ Thâm nguyên bản sẽ giống tiên đế, nhưng hiện giờ là Cố Kiến Thâm, làm gì còn chút bóng dáng của tiên đế nữa?
Cường độ linh hồn họ quá cao, ở chung thời gian dài với thịt thai sẽ đồng hóa, như hiện giờ y đã giống bản thể năm-sáu phần rồi, thịt thai này của Cố Kiến Thâm cũng đã giống Đế tôn Tâm Vực sáu-bảy phần từ lâu!
Ngoại hình Cố Kiến Thâm anh tuấn mỹ mạo cỡ nào, sao người bình thường có thể so bì?
Giận quá nhiều, Thẩm Thanh Huyền quả thực không biết nên giận gì nữa!
Y nói: “Ngươi đi hỏi lão thần cả triều xem, đến cùng ngươi và tiên đế có giống nhau không!”
Dứt lời, Thẩm Thanh Huyền hối hận ngay tắp lự …
Hỏi thế nào? Hỏi cũng vô dụng thôi.
Cho dù Cố Kiến Thâm không giống tiên đế điểm nào, đám đại thần nịnh hót kia cũng nhất định bảo: “Giống! Giống cực! Giống vô cùng!”
Thẩm Thanh Huyền thật sự … nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
Khổ nỗi Cố Kiến Thâm bất chấp liều mạng, hắn nhịn đã lâu, chỉ thấy ruột gan đứt từng khúc, muốn nói hết tất cả ra.
“Còn Phượng Hoàng mộc kia nữa,” Cố Kiến Thâm nói, “Ngươi thích nó như thế, chẳng lẽ không phải nhìn vật nhớ người à!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Nhớ, nhớ người nào vậy? Phượng Hoàng mộc kia nở hoa đỏ rực một trời, y chỉ đơn thuần thích màu sắc như ngọn lửa này thôi mà!
Cố Kiến Thâm lại móc một quyển thoại bản cùng nửa trang giấy từ trong ngực ra: “Còn cái này nữa, ngày ấy ngươi xem xong cái này liền bệnh nặng một trận, vì sao? Có phải thoại bản này miêu tả tương tự quá khứ của ngươi không!”
Thẩm Thanh Huyền bắt đầu đờ mặt ra, đây là cái gì nữa vậy?
Bên trong thoại bản này viết cái gì? Những năm gần đây vì yêu đương với hắn, y xem không ít thoại bản, có quỷ mới biết bên trong tờ này nói về đoạn nào.
Hơn nữa Cố Kiến Thâm còn nhét vào người, đây … phải nói hắn để ý tới cỡ nào hả?
Thẩm Thanh Huyền nhìn nửa bài thơ kia mới mơ hồ nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Khi đó đầy bụng y đều là ngọc giản hỏng rồi, đánh chết cũng không tin Cố Tiểu Thâm không thích y, kết quả ngọc giản gõ cho y một phát, tuyên bố nhiệm vụ khiến Cố Kiến Thâm tin y.
Thẩm Thanh Huyền bị việc này làm cho tức tới đau ngực, bệnh nặng một thời gian.
Nhưng tới chỗ Cố Kiến Thâm … lại thành thấy vật nhớ người tức cảnh sinh tình?
Ờm … Sao thế gian này không có lưu ảnh châu nhỉ, ghi lại hết toàn bộ cảnh này, rồi trở về đập vô mặt Cố Kiến Thâm! Để hắn nhìn cho rõ, bản thân đã nghĩ cái mẹ gì!
Khiến Thẩm Thanh Huyền triệt để cạn lời là, những thứ vô căn cứ mà hắn tự tưởng tượng lại ăn khớp cực kỳ, có lý có cứ đàng hoàng, đến mức y không biết phản bác kiểu gì.
Tại sao chăm sóc hắn khi còn nhỏ? Bởi vì hắn là Cố Kiến Thâm chứ sao!
Tại sao bệnh? Bởi vì sợ hắn lười biếng không tự mình chấp chính!
Tại sao quyến rũ hắn? Bởi vì bọn họ nhập thế để yêu đương mà!
Tại sao tức? Bởi vì y một tay nuôi nấng lớn khôn, kết quả tên khốn nạn này căn bản không tin y!
Về phần Phượng Hoàng mộc, thoại bản, thơ … Thẩm Thanh Huyền bày tỏ mệt tim quá, không muốn nói gì hết.
Đúng là cuộc đời như một vở kịch, Thẩm Thanh Huyền đã cảm nhận được rồi.
Tự Cố Kiến Thâm đã có thể diễn một vở kịch lớn, trớ trêu thay y còn bị cuốn vào đó để diễn, không thoát thân được.
Không giải thích được cái nào, không chứng minh được cái nào, rõ ràng y và tiên đế không có gì, rõ ràng một lòng một dạ vì hắn, nhưng một loạt điểm nghi ngờ xếp cùng nhau, cứ vậy trở thành một phiên bản khác.
Thực sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Đã nói tới nước này, xem như trở mặt hoàn toàn.
Cố Kiến Thâm yên lặng nhìn Thẩm Thanh Huyền, vẫn không nhịn được mà thất vọng.
Hắn không mong đợi, hắn đã chấp nhận sự thật, nhưng đâu đó sâu trong đáy lòng không chừng vẫn còn hy vọng, dù chỉ là một chút … khả năng nhỏ nhoi … Tần Thanh không yêu tiên đế, y chỉ thương hắn thôi.
Nhưng làm sao có thể?
Bất kể có nghĩ thế nào cũng không thể.
Cả thể xác lẫn tinh thần Cố Kiến Thâm mệt nhoài, hắn cúi đầu nói: “Ngươi nghỉ ngơi đi, tối ta lại đến.”
Trước khi hắn ra ngoài, Thẩm Thanh Huyền mở miệng: “Ban đầu ta quả thật muốn hoàng tọa Vệ gia các ngươi.”
Cố Kiến Thâm đột nhiên ngừng bước, sau lưng cứng ngắc.
Thẩm Thanh Huyền chậm rãi nói: “Nhưng người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Ngươi ngoan và nghe lời như thế, ta chăm sóc ngươi nhiều năm sao có thể không thích? Đến lúc nên diệt trừ ngươi, ta lại mềm lòng.”
Cố Kiến Thâm đứng cạnh cửa, không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Ta bệnh vì muốn thăm dò ngươi, nhưng ngươi tin ta như vậy, ta ngày càng mềm lòng, sau đó bị bệnh thật.”
Thẩm Thanh Huyền ngồi bên giường, buồn bã nói: “Tấm lòng ta dành cho ngươi … ngươi thật sự không cảm nhận được sao?”
Cảm nhận được không?
Khoảnh khắc nghe y nói những lời này, Cố Kiến Thâm cơ hồ muốn tin hoàn toàn.
Muốn tin toàn bộ không sót một chữ, chỉ cần y nói, hắn sẽ tin.
Nhưng lời nói dối này quá sơ sài, quả thật là … yếu đuối không chịu nổi.
Nếu bây giờ hắn tin, chẳng mấy chốc sẽ đối mặt tuyệt vọng càng to lớn.
Hiện tại hắn đã tỉnh táo, không muốn chịu chấn động nào thêm nữa, cũng không muốn tổn thương y.
Cố Kiến Thâm ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Thẩm Thanh Huyền thở dài, ngã lên giường.
May mà … y đã dặn Chu tiểu béo từ sớm.
Tạm thời cứ kéo dài, cho hắn thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng đi.
_____
Vì hôm nay là Tết cp nhà mình, dù không liên quan nhưng vì vui nên mình up thêm chương nữa, éc éc (つ≧▽≦)つ