Trước đó luôn bị lấp liếm giam lỏng, bây giờ Cố Kiến Thâm trực tiếp vây Thẩm Thanh Huyền trong thâm cung.
Thẩm Thanh Huyền cũng không chịu ấm ức gì, thực tế chẳng khác mấy so với trước đây.
Ngủ cho tới khi tỉnh, viết chữ vẽ tranh, tâm trạng tốt thì ra sân tắm nắng … Không chỉ được cung ứng ăn ngon uống mát, còn được hoàng đế đặc biệt hầu hạ, ngẫm kỹ lại, giam lỏng y kiểu này chỉ sợ là phần hưởng thụ độc nhất trên đời.
Lẽ dĩ nhiên, Thẩm Thanh Huyền không thể hưởng thụ, y buồn bực không vui, dần dần gầy yếu, thân thể vất vả điều dưỡng sắp không chống đỡ được.
Chỉ mới qua bốn năm ngày, Cố Kiến Thâm đã hết chịu nổi, hắn nói: “Ngươi muốn ăn gì thì phân phó họ đi làm.”
Thẩm Thanh Huyền không nói gì, thấy hắn đến bèn lên giường xoay người, chìa lưng về phía hắn.
Mấy ngày nay luôn là như vậy.
Cố Kiến Thâm không về, y có thể xuống giường viết chữ, hắn đến y liền quay về giường nằm, không ừ hử gì, không nói tiếng nào, không làm gì cả.
Cố Kiến Thâm hối hận, song việc đã đến mức này, hắn chỉ đành miễn cưỡng chịu đựng.
Dù sao từ rất lâu về trước, Thẩm Thanh Huyền đã không muốn sống, hắn treo mạng cho y, không chịu để y đi, bây giờ lại bóc trần vết sẹo của y, khiến y đau khổ, đương nhiên không thể quay lại như trước.
Thẩm Thanh Huyền ăn uống không xong lại phiền muộn suốt ngày, một trận gió lạnh thổi tới, y bị bệnh ngay.
Cố Kiến Thâm trở về, nghe tiếng ho khan ngột ngạt trong phòng, nhất thời lòng như đao cắt, hắn bước nhanh vào, cẩn thận ôm người vào ngực: “Tới uống chút nước đi.”
Hắn đưa chén nước tới trước mặt Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền lại gạt đổ.
Nước không nóng, nhưng vẫn ấm, đổ xuống một thân hai người, khiến họ vô cùng chật vật.
Cố Kiến Thâm tạm dừng, rồi nói: “Ta thay y phục cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền muốn đẩy hắn ra, nhưng không có sức, đành mặc hắn cởi đồ.
Y vốn chỉ mặc lý y phong phanh, cho nên ướt hơn nhiều so với Cố Kiến Thâm, hắn mở vạt áo y ra, như mở một hộp báu vật thần bí, chiêm ngưỡng thân thể trơn bóng trắng mịn.
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền bỗng run một cái cực nhẹ.
Những giọt nước đọng trên người, thật giống cánh hoa mềm mại nhất vào sớm mai, hòa làm một thể cùng mưa sương, câu dẫn người ta muốn ngắt hái.
Đã lâu Cố Kiến Thâm không chạm vào y, nhìn thấy cảnh này, nhất thời đầu nóng lên, khi hoàn hồn lại thì đã cúi đầu hôn.
Hắn si mê cơ thể này, si mê người này, si mê mọi thứ thuộc về y.
Càng muốn có, thì càng không chiếm được; càng không chiếm được, lại càng muốn có.
Lặp đi lặp lại một vòng tuần hoàn, chỉ khuếch đại lòng tham vô hạn nơi đáy lòng hắn, cuối cùng cắn nuốt nội tâm.
Những tưởng chỉ cần giữ y bên người đã thỏa mãn, nhưng trên thực tế, hắn căn bản không dằn lòng được …
Hắn nâng y, như nâng kim sa nhỏ mềm nhất, trơ mắt nhìn y rời đi từ kẽ tay, đau lòng nhưng không thể làm gì.
Nghĩ đến đây, Cố Kiến Thâm tràn đầy tuyệt vọng, cảm xúc âm u không thể tiêu tan khiến hắn hoàn toàn đánh mất lý trí.
Hắn muốn y, muốn người này, dù chỉ là cơ thể, hắn cũng muốn …
Hắn hôn y như vô số lần trước kia, trải những nụ hôn dày đặc bao vây y, dường như làm thế là y sẽ thuộc về hắn.
Thẩm Thanh Huyền không động đậy … mặc hắn vỗ về chơi đùa.
Khi Cố Kiến Thâm hứng tình, ngẩng đầu lại đối diện hai mắt vô thần của Thẩm Thanh Huyền.
Y nhìn màn giường màu vàng, tâm trí không biết đã sớm bay đi đâu.
Một chậu nước lạnh giội xuống, Cố Kiến Thâm ngừng lại.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, mặt không hề cảm xúc: “Bệ hạ tùy ý, dù sao ta cũng chỉ là vật độc chiếm của ngươi.”
Câu nói hời hợt như lưỡi dao sắc đâm vào con tim Cố Kiến Thâm, hắn cứ tưởng mình sẽ không đau nữa, lại nhận ra luôn sẽ có nỗi đau tàn nhẫn hơn đang đợi hắn …
Cố Kiến Thâm rũ mắt, cẩn thận mặc y phục cho y.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Từ đầu tới cuối Thẩm Thanh Huyền đều không nhìn hắn, chỉ mặc hắn ôm, sống mà như chết nằm bên cạnh hắn.
Cố Kiến Thâm không kìm lòng được dùng sức ôm chặt y, nhưng càng ôm lòng càng trống rỗng quá đỗi, hắn hoàn toàn không tìm được cách lấp kín.
Vì trước đó thân thể Thẩm Thanh Huyền đã tốt, nên Chu Tử Lâm tự xin rời đi, bây giờ muốn tìm hắn phải cần chút thời gian.
Nhưng thân thể Thẩm Thanh Huyền bắt đầu suy nhược với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Cố Kiến Thâm chăm sóc y một tấc không rời, mọi việc đều tự mình làm, không mượn tay ai khác.
Thẩm Thanh Huyền từ trong hôn mê tỉnh lại, thấy hắn thì lại nhíu mày.
Cố Kiến Thâm không biết y đang nghĩ gì, hoặc chăng là không muốn nhìn thấy hắn, hoặc giả là không thấy người mình muốn nhìn.
Nói chung … Cố Kiến Thâm hiểu rõ, hắn không cho y hạnh phúc, trước đây còn có thể bị xem là cái bóng của người khác, mà bây giờ ngay cả điều này y cũng chẳng chịu cho hắn.
Cố Kiến Thâm cụp mắt, hỏi y: “Có thấy ổn hơn không?”
Thẩm Thanh Huyền rốt cục mở miệng nói chuyện với hắn: “Bệ hạ không vào triều sao?”
Đã hai ngày Cố Kiến Thâm không vào triều, hắn nói: “Thân thể ngươi không tốt, ta không yên lòng.”
Nghe hắn nói, Thẩm Thanh Huyền lại ho khan kịch liệt, như muốn ho cả tim gan phế phổi ra ngoài.
Cố Kiến Thâm vô cùng đau đớn, nhưng cũng chỉ có thể cẩn thận vỗ lưng y, hi vọng y có thể thoải mái hơn …
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền lộ vẻ ửng đỏ do bệnh, trong mắt đầy tức giận, thậm chí là thất vọng: “Ngươi … sao ngươi không vào triều? Bệ hạ là chủ vạn dân, sao lại lỡ làng triều chính!”
Cố Kiến Thâm không lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền dứt lời lại bắt đầu thở dốc, vì ho khan mà màu máu trên mặt rút đi, chỉ còn lại vẻ tái nhợt, giọng nói tràn trề thất vọng: “Sao ngươi có thể như vậy … Sao ngươi có thể như vậy …”
Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Ngươi yên tâm, giang sơn này ta sẽ thay hắn bảo vệ, ngươi chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, mau chóng khôi phục.”
Nghe hắn nói, Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt lại, môi mỏng mấp máy, cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài.
Y đẩy hắn ra, rúc vào góc trong giường, bó chặt chăn, dường như không muốn tiếp tục nhìn thấy hắn.
Cố Kiến Thâm lẳng lặng nhìn y một hồi, rốt cục không thể nhẫn nại, thống khổ và không cam lòng liên tiếp mấy ngày qua đều bộc lộ trong phút chốc, hắn tiến tới ôm y, siết chặt y vào trong ngực, dùng giọng nói trầm khàn: “Tại sao không thể là ta …” Hắn chết rồi, sao ngươi không thể nhìn ta một lần?
Thân thể Thẩm Thanh Huyền run mạnh, sau đó bắt đầu dùng sức giãy dụa, mặc kệ thân thể ốm đau mà liều mạng kháng cự hắn.
Trái tim Cố Kiến Thâm bị khuấy thành một mớ, cũng chỉ dám khẽ giọng dỗ y: “Ngươi đừng giận, ta không nói nữa, ta không nói gì nữa … Ta … buông ngươi đây.”
Hắn buông tay ra, Thẩm Thanh Huyền lập tức bình tĩnh lại, y vẫn đưa lưng về phía hắn như trước, thân thể từ thon gầy giờ đã mỏng manh đến mức không ra hình thù gì.
Cố Kiến Thâm đau lòng tột cùng, nhưng không biết phải làm sao.
Khi hắn cho rằng Thẩm Thanh Huyền sẽ không để ý tới hắn nữa, lại nghe được giọng nói ngập tràn mỏi mệt và bất đắc dĩ, cộng thêm thất vọng cùng cực của y. Y nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ như vậy …”
Cố Kiến Thâm không hiểu lời y nói.
Thẩm Thanh Huyền lại mở miệng, phảng phất mang theo chút nức nở: “Ta không ngờ chúng ta sẽ biến thành thế này.”
Nghe rõ câu này, hối hận khôn kể cuộn trào trong lòng Cố Kiến Thâm …
Hắn ngồi bên cạnh y, dùng giọng nói gần như cầu xin: “Ta sai rồi, Liên Hoa ca ca, ta sai rồi … Ngươi tha thứ ta đi, ta sẽ không nhắc hắn nữa, chúng ta quay lại như trước kia được không? Ta không ngại ngươi coi ta thành ai, ta …”
Thẩm Thanh Huyền giận tím mặt, y xoay người, dùng sức lực cuối cùng quát hắn: “Quay lại trước kia? Làm sao quay lại! Vệ Thâm, ngươi … ngươi căn bản không biết ta thế nào … Ngươi … tại sao có thể đối xử với ta như vậy …” Y gian nan nói, một giọt nước lăn dài từ khóe mắt.
Nước mắt này không thể nghi ngờ làm phỏng Cố Kiến Thâm, tay chân hắn luống cuống, hoảng loạn không thôi, đồng thời lòng cũng tràn đầy tuyệt vọng.
Đúng vậy … Hắn không hiểu tình cảm của họ, toàn bộ hắn đều không hiểu, cũng không xen vào được. (Đm lì vcl =))))))))
Ai reup là đồ tồi đồ tôi đồ tồiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Chuyện đã đến nước này, ngay cả cơ hội để làm cái bóng y cũng không cho hắn.
Thẩm Thanh Huyền thật sự không cần hắn nữa, mặc hắn khát cầu giữ y bên người ra sao, y cũng không cần.
Hai người lại rơi vào im lặng thật lâu.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền ngày càng kém, Cố Kiến Thâm rốt cục đợi được Chu Tử Lâm, hắn tự mình xuất cung nghênh đón, trực tiếp đưa hắn về tẩm điện.
Chu Tử Lâm vừa thấy bộ dạng Thẩm Thanh Huyền, sắc mặt nhất thời đại biến.
Tim Cố Kiến Thâm đập thình thịch, nhưng vẫn ôm hi vọng: “Chu đại phu, mời ngài nhanh xem quốc sư, thân thể y …”
Chu Tử Lâm thở dài: “Bệ hạ, ngài đang muốn bức y chết mà!”
Một câu nói khiến Cố Kiến Thâm cứng đờ, hắn ngẩn ra nửa ngày mới khổ sở nói: “Trong lòng y ta nào quan trọng đến vậy?”
Chu Tử Lâm lại thở dài!
Hắn nói: “Trước tiên Bệ hạ ra ngoài đợi một lát, thảo dân trị liệu cho quốc sư!”
Hắn vừa vào phòng liền nháy mắt ra dấu với Thẩm Thanh Huyền, Thẩm Thanh Huyền triệt để thả lỏng.
Chu Tử Lâm rất chi là lo lắng: “Ngươi … sao ngươi có thể chà đạp thân thể mình như vậy!”
Thẩm Thanh Huyền hữu khí vô lực nói: “Chu đại phu đừng phí sức.”
Chu Tử Lâm nói: “Ngươi thế này là vì sao? Không phải hắn đang ở bên cạnh ngươi ư? Các ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu nói: “Vốn là si tâm vọng tưởng, bây giờ xem như hiểu rõ.”
Chu Tử Lâm nói: “Không phải ngươi hiểu ra, rõ ràng ngươi …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cứ vậy đi, ta thật sự không còn lưu luyến thế gian này nữa.”
Chu Tử Lâm lo lắng: “Vậy ngươi đối với hắn …”
“Hắn không cần ta.” Giọng Thẩm Thanh Huyền pha lẫn bi thương và thống khổ, “Hắn chưa bao giờ nhìn thẳng vào ta … thì nói gì tới thích. Nếu đã vậy, ta cần gì phải đau khổ dây dưa? Cứ vậy đi, ta đi hắn có thể dễ chịu hơn, dù sao cũng là ta liên lụy hắn, chúng ta vốn không nên …” Nói đến đây, y lại ho khan kịch liệt.
Chu Tử Lâm nói: “Đừng nói nữa, ta thi châm cho ngươi trước.”
Cố Kiến Thâm ở ngay bên ngoài, nghe rõ ràng từng câu, rồi lại nghe không hiểu.
Hắn trong miệng Thẩm Thanh Huyền rốt cục là ai … Cố Kiến Thâm căn bản không phân được rõ.
Đầy đầu hắn đều là câu nói “Ta thật sự không còn lưu luyến thế gian này nữa” …
Y đã không còn lưu luyến bất kỳ thứ gì nữa rồi.
Cố Kiến Thâm kinh ngạc đứng tại chỗ, như đang đứng trên hòn đảo biệt lập chỉ chứa một người, chung quanh đều là biển rộng mịt mờ, đen kịt một màu vô cùng vô tận.
Qua không biết bao lâu, khi Chu Tử Lâm đi ra, nhìn thấy Cố Kiến Thâm đứng bên ngoài ngoảnh đầu lại.
Hắn tiếp tục thở dài, làm bộ nói: “Bệ hạ, xin dời bước.”
Cố Kiến Thâm hoàn hồn, đi theo hắn tới tiền thính.
Chu Tử Lâm nói: “Thảo dân thi châm, cũng chỉ có thể tạm ổn bệnh tình, nhưng không cách nào trị tận gốc.”
Cố Kiến Thâm kinh ngạc nhìn phía trước, không nói một câu.
Chu Tử Lâm lại nói: “Bệnh của y là tâm bệnh, Bệ hạ …”
Cố Kiến Thâm nói: “Trẫm không giải được tâm bệnh của y.”
Chu Tử Lâm nói: “Thảo dân không nên vọng ngôn, nhưng nhìn kĩ, hình như Bệ hạ và quốc sư có mâu thuẫn?”
Cố Kiến Thâm lắc đầu, không muốn tiết lộ chuyện tiên đế.
Chu Tử Lâm khuyên hắn: “Bệ hạ, khúc mắc của quốc sư nằm ở chỗ ngài, muốn quốc sư khỏe mạnh, phải cần ngài …”
Cố Kiến Thâm khoát tay: “Làm phiền Chu đại phu, trẫm đi thăm y.”
Thẩm Thanh Huyền có khúc mắc, nhưng khúc mắc này hắn không cách nào tháo gỡ giúp y. Người làm được đã mất từ lâu, cho nên cục diện rơi vào bế tắc.
Tuy rằng Chu Tử Lâm trở lại, nhưng thân thể Thẩm Thanh Huyền vẫn không thấy tốt hơn, chỉ có ngày càng thậm tệ.
Cố Kiến Thâm bất kể ngày đêm mà chăm sóc y, Thẩm Thanh Huyền bệnh rất nặng, không kháng cự hắn nữa, ngược lại còn dựa vào hắn, một khi không thấy hắn là sẽ bừng tỉnh ho suyễn.
Cố Kiến Thâm không dám nghĩ sâu, chỉ có thể cẩn thận trông nom y, hi vọng y có thể thoải mái hơn.
Có khi Thẩm Thanh Huyền tỉnh táo, thấy hắn sẽ lại giận dữ, mắng hắn mê muội hoang đường, không màng tới vạn dân; nói hắn uổng công y dạy dỗ, đem thánh nhân thuật cho chó ăn hết!
Làm gì có ai chửi mắng đế vương như thế? Nhưng Cố Kiến Thâm không hề để bụng, hắn chỉ mong y khỏe hơn, chỉ cần có thể khỏe hơn thì ra sao cũng được, thật sự là ra sao cũng được.
Lại mấy ngày trôi qua, Chu Tử Lâm chẩn bệnh tới sứt đầu mẻ trán, tình huống Thẩm Thanh Huyền vẫn ngày càng kém.
Cố Kiến Thâm toan đứng dậy, Thẩm Thanh Huyền dùng sức níu vạt áo hắn.
Cố Kiến Thâm nhẹ giọng: “Ta đi lấy thuốc cho ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền lắc đầu, đôi ngươi đen láy chăm chú nhìn hắn.
Trái tim Cố Kiến Thâm mềm tới mức hỗn loạn, hắn dỗ y: “Ta sẽ về nhanh thôi.”
Ngờ đâu Thẩm Thanh Huyền mở miệng, nhọc nhằn nói: “Ngươi không cần ta nữa đúng không?”
Cố Kiến Thâm đau đớn trong lòng, hắn không biết y đang nói với ai.
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, đôi môi khô khốc mở ra, dùng giọng nói ngập tràn thống khổ: “Vệ Thâm … Tại sao đối xử với ta như vậy? Ta … ta …” Nói đoạn, y lại bắt đầu ho khan, như muốn ho ra tâm can phế phổi.
Cố Kiến Thâm vỗ lưng giúp y thuận hơi, đau lòng và khổ sở, hắn không dám chọc y giận, chỉ mong y đừng khó chịu … Hắn sẽ không đòi hỏi gì nữa, chỉ hi vọng y có thể khỏe hơn.
Thẩm Thanh Huyền diễn kịch cực kỳ hăng, dù y giải thích kiểu gì hắn cũng sẽ không tin, đã vậy thì cứ chờ bị “sự thật” vả mặt đi.
Đối phó kẻ u mê không tỉnh, có nói nhiều cũng vô dụng, phải để chính hắn “triệt để tỉnh ngộ”.
Khi Cố Kiến Thâm ngủ, Thẩm Thanh Huyền vẫn đau lòng hết sức, nghĩ bụng hắn cần gì ép mình tới mức này.
Rõ ràng một tấm chân tình không chút tỳ vết đặt trước mặt hắn, hắn là nghĩ ba tưởng bốn, cứ muốn đẩy nó ra.
Đẩy ra nhưng vẫn liều mạng khát cầu sự quan tâm đó.
Có một cụm hình dung rất đúng, cưỡi lừa tìm lừa, đích thị là Cố đại ngốc cấm có sai.
Thời cơ đã đến, Chu Tử Lâm lén lút tới tìm y: “Chẳng lẽ ngươi muốn khiến hắn hối hận cả đời à.”
Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Ngươi có chiêu nào tốt hơn sao?”
Chu Tử Lâm nói: “Ầy … Chiêu này của ngươi rất tốt, nhưng kết cục thực ra có thể sửa lại một tí mà.”
Thẩm Thanh Huyền cười lạnh, y không cần thay đổi, cứ vậy mà về Vạn Tú sơn cho lẹ!
Một ngày nọ, Cố Kiến Thâm nhân lúc y ngủ đi xử lý sự vụ, hắn vừa đi là Thẩm Thanh Huyền tỉnh ngay.
Chu Tử Lâm đã sắp xếp đâu ra đó, sau một trận rối loạn, Văn Phi quỳ trước mặt y.
“Đại nhân!” Hắn hoảng loạn nói, “Thuộc hạ làm việc không thành, mặc dù tìm được tung tích bà vú, nhưng không thấy người đâu!”
“Không thấy?” Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép đứng dậy, tiếp theo ho khan kịch liệt một trận.
Văn Phi quỳ trên đất, nơm nớp lo sợ: “Thuộc hạ tới muộn một bước, nhìn tình hình trong phòng, dường như bị ai đó đột nhiên đưa đi, có vẻ cách không lâu.”
Vẻ tái nhợt trên mặt Thẩm Thanh Huyền ngày càng như sương như tuyết: “Ai … còn ai biết được … không thể có người biết …”
Văn Phi cúi đầu không dám lên tiếng.
Thẩm Thanh Huyền xuống giường, bước chân nhẹ tênh mà nói: “Đưa ta hồi phủ, ta …” Còn chưa dứt lời, chân y tức thì mềm nhũn, sắp sửa ngã xuống.
Cố Kiến Thâm nghe được động tĩnh từ xa trở về, hắn tiến lên vài bước đỡ Thẩm Thanh Huyền.
Cố Kiến Thâm nhíu chặt mày: “Chuyện gì thế này?”
Trán Văn Phi tuôn mồ hôi như mưa, nhưng không dám thở mạnh một tiếng.
Thân thể Thẩm Thanh Huyền vốn đã hỏng bét, một khi quýnh lên thì càng gần đất xa trời, dường như chỉ miễn cưỡng thở gấp một hơi cuối cùng.
“Ngươi … Ngươi đi ra ngoài …” Y nói với Cố Kiến Thâm.
Sao Cố Kiến Thâm có thể ra ngoài? Hắn ôn hòa nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đừng gấp, nói cho ta, ta …”
Thẩm Thanh Huyền quát hắn: “Vệ Thâm, ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Cố Kiến Thâm ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền kiên cường chống người dậy, nhưng ngặt nỗi y làm không được, cái quát kia đã hao hết khí lực cuối cùng của y, không đợi Cố Kiến Thâm động đậy, thân thể Thẩm Thanh Huyền mềm nhũn, hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Tim Cố Kiến Thâm xoắn lại, ôm lấy cả người y.
Sắc mặt Thẩm Thanh Huyền trắng tới mức dọa người, may mà còn hô hấp đều đều, Cố Kiến Thâm thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đặt y lên giường.
Hắn đắp kín chăn cho Thẩm Thanh Huyền, đoạn quay đầu nhìn nam nhân đang quỳ phía dưới.
Cố Kiến Thâm nheo mắt lại: “Văn giám chính thật giỏi, còn biết lén xông vào hậu cung!”
Văn Phi vội vã dập đầu: “Xin bệ hạ thứ tội! Thần quả thật rất gấp, nhất định phải cầu kiến quốc sư đại nhân.”
Cố Kiến Thâm nói: “Rốt cục là chuyện gì, nói!”
Đầu Văn Phi kề sát trên đất, căng thẳng cùng cực, nhưng chậm chạp không dám mở miệng.
Cố Kiến Thâm tức tới mức lửa giận công tâm, đạp một cước đá lăn hắn.
Văn Phi vội vã bò dậy, thành thật quỳ.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếu tại ngươi mà bệnh tình quốc sư nặng thêm, trẫm sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi!”
Lời này kích động Văn Phi, hắn có thể không màng mạng mình, nhưng không thể cô phụ tâm ý của quốc sư.
Hắn do dự mãi, rốt cục mới lên tiếng: “Việc này thuộc hạ từng chỉ thiên phát thệ với quốc sư, tuyệt đối không tiết lộ mảy may … Nhưng đã đến nước này … vậy … chỉ có thể nói Bệ hạ nghe!”
Tiếp đó, Cố Kiến Thâm nghe được chuyện chưa bao giờ nghĩ, hoang đường tới cực điểm.
Văn Phi nói …
Hắn không phải con thân sinh của Bệ hạ, mà là con Tôn thị ôm từ người khác!
Năm đó Tôn Thị dùng thủ đoạn lên long sàng, sau khi hoài thai vẫn luôn bất ổn, nàng nóng lòng đứng vững trong cung, nghĩ mọi cách giữ lại đứa bé, nhưng khi sắp sinh thái y không xem trọng, cho rằng miễn cưỡng sinh ra cũng là thai chết … Nhưng kiêng dè quân y nên không dám nói rõ.
Tôn thị đành nhờ bà vú đi dò hỏi những đứa trẻ sinh cùng lúc, muốn treo đầu dê bán thịt chó.
Vì tiên đế vô cùng lạnh nhạt với nàng, nàng lại ở Thiên điện tuốt ngoài cùng, cho nên dễ dàng làm việc này vô thanh vô tức.
Nàng sinh thai chết, bà vú ôm một bé trai vừa ra đời thay thế.
Mà bé trai đó chính là Cố Kiến Thâm hiện giờ.
Cố Kiến Thâm nghe mà mờ mịt, Văn Phi nói: “Nếu Bệ hạ không tin có thể kiểm tra kĩ!”
Cố Kiến Thâm thật lâu mới hoàn hồn, hắn nhìn Văn Phi: “Việc này … quốc sư biết việc này từ khi nào?”
Văn Phi nói: “Bốn năm trước đã biết …”
Bốn năm trước … Vậy mà bốn năm trước y đã biết …
Văn Phi lại nói: “Năm đó Tôn thị hành sự không lưu loát, sau khi ngài đăng cơ bà vú kia thường tới uy hiếp Tôn thị … Quốc sư hay tin liền dùng mọi cách xóa sạch dấu vết trước kia …Nhưng bà vú là người cũ từ cung mà ra, rất cẩn thận, quốc sư vẫn luôn kêu thuộc hạ tìm kiếm, gần đây mới tìm được, nhưng phát hiện bà ấy đã bị bắt.”
Màu mắt Cố Kiến Thâm đột nhiên u ám: “Vệ Uyên.” Có thể làm chuyện này, mà được lợi từ chuyện này cũng chỉ có đường huynh luôn sống cúi đầu của hắn – Vệ Uyên.
Văn Phi không dám nói tiếp, chỉ quỳ trên mặt đất buồn bã không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm nhìn Văn Phi, đột nhiên hỏi: “Ngươi nhớ ngoại hình của tiên đế không?”
Văn Phi là lão thần đương nhiên biết, hắn nói: “Tiên đế mặt mày khoáng đạt, mặt chữ điền môi dày, hùng vĩ khí phách vô cùng.”
Cố Kiến Thâm có vắt hết óc cũng không nhớ được dáng dấp tiên đế.
Không phải do khi đó hắn quá nhỏ, mà là tiên đế không muốn gặp hắn.
Hắn sống đến chín tuổi, chỉ từng nghe giọng tiên đế, song chưa bao giờ thấy hắn.
Cho nên lời Tôn thị nói, hắn mới có thể tin hoàn toàn.
Bởi vì hắn nhận định mình là huyết mạch duy nhất của tiên đế, đã là phụ tử thì ngoại hình giống nhau cũng phải.
Nhưng vạn vạn không ngờ … vậy mà …
Cố Kiến Thâm cho Văn Phi lui, lúc này mới tìm ám vệ phân phó tỉ mỉ.
Mất một ngày ngắn ngủi, hắn có được tin tức xác thực.
Trước đó, ghi chép khám bệnh của thái y quả thực có nói thai Tôn thị cực kỳ bất ổn, khó mà sinh dục.
Mà bà vú quả thật bên chỗ Vệ Uyên, gã đã bị khống chế, hiện giờ hắn qua đó là có thể gặp nữ nhân biết mọi chuyện kia.
Nhưng … gặp hay không thì có can hệ gì?
Hắn không phải con ruột tiên đế, nói chi tới giống nhau? Nếu không giống, thì từ đâu ra … từ đâu ra cái bóng?
Hắn cứ tưởng Tôn thị sắp chết, để lại thiện ý cuối cùng cho hắn.
Nhưng nàng căn bản không phải mẹ hắn, e rằng khi sắp chết nàng còn oán hận hắn, sao có thể mang thiện ý?
Nếu đã vậy … Thẩm Thanh Huyền biết chân tướng từ bốn năm trước hoàn toàn có thể kéo hắn xuống hoàng tọa.
Nhưng y không … y …
Cố Kiến Thâm ướt đẫm mồ hôi lạnh sau lưng, vội vã vào phòng, trong lòng dâng lên sợ hãi chân chính.
Hắn đã làm gì …
Hắn đã làm gì với y thế này …