Vậy mà lại như thế …
Thẩm Thanh Huyền cũng thực sự không ngờ tới, y nhíu mày nghĩ một lúc rồi nói: “Năm đó ta du học bên ngoài, cũng không biết bên các ngươi xảy ra chuyện gì.”
Cố Kiến Thâm nói: “Dù ngươi có ở Vạn Pháp tông, chưa chắc đã biết rõ nội tình.”
Thẩm Thanh Huyền thừa nhận, tuy lúc đó y có bối phận cao, song vẫn còn nhỏ, không có khả năng tiếp xúc chuyện này.
Cố Kiến Thâm nhìn về phía y, ngập ngừng hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy ta là kẻ cực kì tàn bạo sao?”
Thẩm Thanh Huyền trả lời cực nhanh: “Không phải.”
Cố Kiến Thâm nở nụ cười, trong mắt là một mảnh nhu hòa: “Chỉ mong sẽ không khiến ngươi thất vọng.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi chớ suy nghĩ lung tung, ta biết ngươi là người thế nào.”
Để Thẩm Thanh Huyền nói ra những lời như vậy thật sự rất không dễ dàng.
Cố Kiến Thâm mềm mại cả lòng, ngữ khí cũng ngày càng ôn hòa: “Kỳ thực nhiệm vụ này … Ta biết nên làm thế nào.”
Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nói: “Ngươi biết?”
Cố Kiến Thâm đã từng cho rằng cả đời mình sẽ không bao giờ nói ra câu này, nhưng lúc này hắn lại nói, nói ra lời khó nói nhất với người mà mình chưa từng dám nghĩ.
Hắn nhìn về phía Thẩm Thanh Huyền: “Ngươi nguyện ý tiến vào huyễn cảnh tâm ma trong lòng ta không?”
Thẩm Thanh Huyền giật mình, nửa ngày y mới hoàn hồn nói: “Ngươi … không ngại ư?”
Huyễn cảnh tâm ma là nơi vô cùng riêng tư, hầu như hết thảy tu sĩ đều sẽ có một nơi không thể đụng vào giống thế.
Tâm ma là chướng ngại nhất định phải loại bỏ trên con đường tu chân, nhưng tâm ma chỉ có thể giảm bớt, chứ không thể bị diệt trừ hoàn toàn.
Loại bỏ một tâm ma thì đơn giản, nhưng sau này vẫn sẽ có ngàn vạn tâm ma ra đời.
Nghe nói chỉ khi phi thăng mới có thể triệt để thoát khỏi tâm ma, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói, dù sao tu sĩ sau khi phi thăng đều không quay về, cụ thể làm sao thì chẳng ai rõ.
Đối với tu sĩ, tâm ma là nguồn bệnh không thể thoát khỏi, đồng thời cũng là sự tồn tại yếu ớt nhất.
Đến cảnh giới này của Thẩm Thanh Huyền, có thể thông qua thần thức tiến vào huyễn cảnh tâm ma trong lòng đối phương, thậm chí có thể nhờ vào đó hủy diệt đối phương.
Bây gìờ Thẩm Thanh Huyền không thể làm gì Cố Kiến Thâm, nhưng nếu Cố Kiến Thâm thật sự để y tiến vào huyễn cảnh tâm ma của hắn, y có thể dễ dàng giết Cố Kiến Thâm trong đó, dẫn đến thực sự giết chết hắn.
Cho nên Thẩm Thanh Huyền mới hỏi hắn, thật sự không ngại sao?
Cố Kiến Thâm lắc đầu nói: “Không sao.”
Thẩm Thanh Huyền chăm chú nhìn hắn: “Lỡ như ta giết ngươi.”
Cố Kiến Thâm cười đến vô tư: “Vậy thì cứ giết.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn hồi lâu, vô cùng buồn bực: “Ngay cả tính mệnh ngươi cũng có thể giao phó cho ta, vậy mà không tin ta?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta cũng muốn biết nguyên nhân.”
Thẩm Thanh Huyền không nhịn được trừng mắt nhìn ngọc giản đáng đánh của y.
Tiểu Bạch run lẩy bẩy, Cố Kiến Thâm lập tức che chở cho nó: “Được rồi, đừng dọa nó, nó không hỏng.”
Thẩm Thanh Huyền hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy nó hỏng rồi.”
Cố Kiến Thâm nói: “Dù sao ngọc giản của ta cũng tuyên bố nhiệm vụ để ngươi đi vào nội tâm ta, cho nên ngươi vào huyễn cảnh tâm ma trong lòng ta xem đi.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi: “Có thể tìm thấy ký ức bị phong ấn của ngươi không? “
Cố Kiến Thâm nói: “Có thể, ta hy vọng ngươi cởi bỏ phong ấn, ta cũng muốn biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Thanh Huyền lặp lại câu hỏi: “Ngươi thật sự không ngại sao?”
Cố Kiến Thâm cầm tay y nói: “Nếu ngại thì sẽ không để ngươi vào.”
Cũng đúng … nếu như Cố Kiến Thâm không muốn, hoàn toàn có thể không đề cập tới, y cũng sẽ không chủ động nhắc đến vấn đề này.
Thẩm Thanh Huyền ấm áp trong lòng, bảo đảm: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được mấu chốt, tìm ra chân tướng!”
Cố Kiến Thâm đáp: “Ừm.” Lần này hắn chưa nói ta tin ngươi, bởi vì nhiệm vụ trên ngọc giản sờ sờ ở đó, nếu nói ba chữ này sẽ thành chuyện cười.
Tiến vào huyễn cảnh tâm ma chẳng hề phiền phức, dùng năng lực của Thẩm Thanh Huyền lại càng dễ dàng.
Chỉ có điều hai người cần phải ngồi thiền, cho nên cần tìm một nơi an toàn.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Về Vạn Tú sơn đi.” So với nơi này an toàn hơn.
Cố Kiến Thâm nói: “Được.”
Trước khi đi, Thẩm Thanh Huyền vô cùng không nỡ, chăm chú nhìn Phượng Hoàng mộc rất lâu.
Cố Kiến Thâm chợt nhớ tới một chuyện, hắn kéo tay y nói: “Thiếu chút nữa quên mất, đi … mang ngươi đi xem đồ tốt.”
Thẩm Thanh Huyền ngập tràn mong đợi: “Gì thế?”
Cố Kiến Thâm mang theo y xuyên qua hoa Phượng Hoàng đỏ tươi, dừng ở một nơi cực kì bí mật.
Cố Kiến Thâm nói: “Nhỏ giọng chút, đừng kinh động tới chúng nó.”
Dứt lời hắn cẩn thận phẩy hoa Phượng Hoàng, lộ ra một tổ chim non vàng rực.
Thẩm Thanh Huyền ngây ngẩn cả người.
Chim non còn tưởng là mẹ đến, chiêm chiếp líu lo, lông chim vàng óng cả người run run, giương miệng nhỏ, lộ ra đầu lưỡi non hồng, đòi ăn.
Chúng nó … thật quá đáng yêu!
Cố Kiến Thâm nhẹ giọng nói: “Chúng nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi có thể đụng vào.”
Trước khi thành niên kim phượng hoàng mẫn cảm cực kỳ, Thẩm Thanh Huyền muốn sờ cũng không sờ được.
Bây giờ chim non còn chưa nhanh nhạy, hơn nữa tương đối quen thuộc Cố Kiến Thâm, cho nên thời điểm Thẩm Thanh Huyền đưa tay ra, chúng nó còn thân mật cọ vào tay y.
Thẩm Thanh Huyền híp mắt lại, quả nhiên cả trái tim bị cọ mềm!
Trên đời này sao lại có đám nhóc đáng yêu đến vậy!
Cố Kiến Thâm thấy y như thế, trong lòng cũng bật ra một câu tương tự …
Sao lại có người đáng yêu đến vậy.
Hắn bằng lòng đưa tất cả màu vàng và đỏ trên thế gian này tới trước mặt y, chỉ để đổi lấy nụ cười xinh đẹp của người ấy.
Chim non cọ ngón tay Thẩm Thanh Huyền cả buổi mà vẫn không được ăn, nó hơi giận, lại bắt đầu cao giọng hót vang.
Thẩm Thanh Huyền lấy làm sốt ruột: “Bọn nó đói bụng phải không?”
Cố Kiến Thâm nắm tay y nói: “Đi thôi, chút nữa cha mẹ chúng về mà thấy chúng ta là sẽ chuyển nhà mất.”
Thẩm Thanh Huyền cả kinh: “Hình như chúng nó về rồi.”
Cố Kiến Thâm mang theo y nhảy lấy đà mấy cái bỏ đi thật xa.
Thấy Thẩm Thanh Huyền cứ ngoảnh đầu nhìn, Cố Kiến Thâm dỗ dành nói: “Chờ sau này lại mang ngươi đến xem.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ!”
Cố Kiến Thâm nhìn y mà không sao kìm được nụ cười trên môi, thế là xáp tới hôn một cái.
Thẩm Thanh Huyền quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Muốn hôn thì hôn đi.”
Thế này ai chịu cho nổi? Cố Kiến Thâm tất nhiên ngậm chặt môi y, cuồng nhiệt hôn cho thỏa.
Hai người hôn tới khi bén lửa, Cố Kiến Thâm hết hôn lại bắt đầu sờ loạn khắp nơi.
Thẩm Thanh Huyền không ngăn cản, mặc hắn trút bỏ y phục mình, thậm chí còn nóng lòng muốn cởi đồ hắn.
Cố Kiến Thâm mơ hồ biết y đang nghĩ gì, tuy hơi buồn cười nhưng vẫn dung túng y, tùy ý y cởi y phục hắn.
Đúng như dự đoán, khi nhìn thấy bả vai hắn, đôi mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức nhìn chẳng dời.
Cố Kiến Thâm ấn y lên bả vai mình, Thẩm Thanh Huyền liền duỗi đầu lưỡi liếm.
Rất nhẹ và rất ngứa, rõ ràng rơi trên da thịt lại như cọ xát vào trong tim, Cố Kiến Thâm nhịn hết nổi, tức khắc đẩy ngã y, càn rỡ hôn một trận.
Hai người làm việc này đã là xe nhẹ chạy đường quen, tới bước cuối cùng, Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hay là … thực hiện mấy nhiệm vụ trước đó đi?”
Thẩm Thanh Huyền lập tức nguýt hắn: “Ta ở trên?”
Cố Kiến Thâm cười cong mắt: “Ngươi yêu ta không?”
Thẩm Thanh Huyền không trả lời, ngược lại một cước đá văng hắn: “Tin cũng không tin ta, còn muốn đè ta, chờ xem!”
Cố Kiến Thâm nắm chân y, dùng sức hôn lên mu bàn chân trơn bóng: “Được, chờ ngươi khiến ta tin tưởng ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền ngứa ngáy trong lòng, không biết vì tư thái ám muội này của hắn hay vì lời nói đầy ám chỉ kia.
Y không để ý trên dưới lắm, chẳng qua … y thực sự muốn khiến Cố Kiến Thâm tin y.
Dường như chỉ có thế thì lòng y mới an ổn được.
Hai người về Vạn Tú sơn tắm rửa, xong xuôi Cố Kiến Thâm bắt đầu căn dặn y: “Ngươi nhớ cẩn thận, vì có thần thức của nghĩa phụ ta trong đó nên có thể sẽ không dễ chịu.”
Thực ra huyễn cảnh tâm ma của hắn rất phức tạp, không đơn giản chỉ là chấp niệm của hắn, còn có phong ấn của nghĩa phụ hắn nữa, cho nên muốn cởi bỏ sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi yên tâm, ta biết cân nhắc.”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Phải đặt an toàn bản thân lên trên hết, thấy không ổn thì nhanh chóng thoát ra.”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu nói: “Ta hiểu.”
Cố Kiến Thâm vẫn không tài nào yên tâm, tiếp tục dặn: “Nhất định phải nhớ kỹ, đây là ảo cảnh do ta tạo ra, có chân thật cỡ nào cũng là giả, đừng sa vào sâu quá.”
Thẩm Thanh Huyền hơi kinh ngạc: “Ta biết rõ là tâm ma, sao có thể tưởng là thật?”
Cố Kiến Thâm nói: “Ta tinh thông ảo thuật, cho nên giỏi nắm giữ ký ức, ảo cảnh có thể làm giả.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn rất tự tin: “Không sao đâu, lòng ta nắm chắc.”
Những gì có thể nói đều đã nói, Cố Kiến Thâm chỉ có thể hôn y rồi bảo: “Ta chờ ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra chân tướng vì ngươi.”
Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền tiến vào huyễn cảnh tâm ma của Cố Kiến Thâm, y mới hiểu vì sao Cố Kiến Thâm dặn dò y nhiều như vậy.
Dùng giả đánh tráo …
Nơi này làm gì có vết tích làm giả?
Vạn Pháp tông biến mất mấy ngàn năm trước gần ngay trước mắt, sư phụ đã sớm phi thăng của y, các sư huynh tĩnh tọa, tất cả đều ở nơi đây …
Cứ như không phải y đi vào tâm ma của Cố Kiến Thâm, mà là trở lại vạn năm trước, về thời niên thiếu xa xôi tưởng chừng như đã quên mất.
_____
Tác giả có lời muốn nói: Ai mà chẳng có thời trẻ trâu? Thẩm Thanh Huyền không hề quen biết bản thân vạn năm trước 【mặt chó 】