Vào đêm đó Bùi Dã ở bên ngoài thư phòng, bên trong đình đêm lạnh như nước, bóng cây mai đổ xuống đất. Hắn động tác khẽ khàng mà nhanh chóng, như chim dữ bổ nhào tới, tránh khỏi võ sĩ ở ngoài thư phòng, mà đến cửa thư phòng lại đi qua đi lại. Đứng cạnh một gốc cây mai, chẳng khác nào như một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi, phiền não rằng vừa vào thư phòng sẽ bị ca ca hắn phạt chép sách.
Võ sĩ canh giữ ở bên người Dung Chương ngậm miệng chỉ chỉ ngoài cửa sổ, Dung Chương nở nụ cười, làm dấu tay để gã rời đi.
Bùi Dã lặng yên không gây một tiếng động, chỉ là vừa mới đạp lên một cái cành khô, cành khô bị bẻ gẫy, để người nghe thấy tiếng rất nhỏ.
Võ sĩ mới vừa đi, Bùi Dã liền từ lầu hai trước cửa sổ phiên vào. Dung Chương giả bộ giáo huấn, “Có cửa không đi, nhất định phải đi đường cửa sổ?”
Bùi Dã trực tiếp nói, “Đêm nay đặc biệt lạnh, ca, cẩn thận cảm lạnh.”
Hắn cầm cái lò sưởi, không nói lời nào nhét trong tay Dung Chương. Vốn Bùi Dã mùa đông sẽ không sợ lạnh, chỉ mặc áo đơn, vận động nhiều, nên còn ngại sẽ nóng. Tay chạm qua lò sưởi, càng thêm ấm áp, lòng bàn tay có vết chai khi cầm kiếm, tiện tay nắm thử tay Dung Chương một chút, tranh cãi, “Ca, ca chỉ biết quản đệ, chính bản thân mình thì chăm sóc không chu đáo.”
Dung Chương bị hắn trách móc, ngược lại không nhịn được mà mỉm cười. Bùi Dã thấy trong mắt y mang theo ý cười, nói thầm câu, nắm chặt không buông.
“Ca, đệ ổn, ca cũng nên về phòng. Đâu thể ngủ thư phòng mãi.”
Dung Chương nhìn hắn, cặp mắt kia phảng phất có thể thấy rõ tất cả, “Đệ muốn đi sao?”
Đệ sợ nhìn ca lâu, đệ sẽ không nỡ rời đi. Có lẽ vì sâu độc, tâm trí Bùi Dã mơ hồ cảm thấy đau, trên mặt lại dửng dưng như không, cười nói, “Ca, ca cứ như không nỡ xa đệ vậy?”
Nhịp tim đập của hắn động như đánh trống, va vào lồng ngực, muốn nghe đáp án.
Dung Chương mím môi, âm thanh bình bình trước sau như một, “Ca lo lắng cho đệ.”
“Lo lắng cái gì?” Bùi Dã truy hỏi.
“Chỉ còn một năm, đệ vẫn không có cô nương mà mình đặt trong lòng.”
Bùi Dã chỉ cảm thấy một trái tim mình rớt xuống, miễn cưỡng ha một tiếng, “Không có thì không có. Ca, ca cũng không thể vì chuyện này mà ép buộc đệ.”
Y làm sao có thể bức hắn, Dung Chương nói, “Cô nương thế nào mới làm đệ động tâm?”
Bùi Dã bỗng nhiên nhìn về phía y, con ngươi phát sáng như thiêu đốt, “Vậy đệ yêu thích một cô nương như ca thì ca sẽ thay đệ tìm người đó à.”
Dung Chương cau mày, “Đệ…”
“Giống như ca thông minh, ưa nhìn, đối tốt với đệ. Ca hỏi đệ sẽ động tâm với dạng cô nương nào, đệ thích như vậy. Gặp được cô nương ấy, nàng dám gả cho đệ, đệ dám cưới!”
“Bùi Hành Chi!” Dung Chương thuyết phục chính mình, hắn không phải nghĩ như vậy, hắn làm sao sẽ đối với ngươi… Đệ ấy chỉ là chặn miệng của ngươi. Lòng rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn đó tâm loạn như ma, chỉ nói một câu, “Hồ đồ!”
Bùi Dã đứng tại chỗ, đèn đuốc ánh nến chiếu lên người của hắn, ngọn lửa nhảy nhót, ánh sáng xao động, gió thổi ngoài cửa, cành mai rung động, càng ngày càng lấn tới làm cho hắn không hiểu, như sắt đá nặng trình trịch như vậy.
Nửa ngày hắn mới nói, “Ca, xin lỗi.”
Dung Chương thở một hơi dài, không biết là than thở hay là cười tự giễu, Bùi Dã nói tiếp, “Không nên là như thế này. Đệ đêm nay, vốn là nghĩ đến cùng ca nói chuyện phiếm, lần này đệ trở về, chúng ta còn không có dịp tán gẫu cùng nhau. Đệ có rất nhiều chuyện muốn nói cho ca nghe…” Trên mặt của hắn cũng hiện lên chút uể oải.
Bùi Dã mười ba tuổi bái Kiếm thần làm sư phụ, khi đó Dung Chương còn tại Bạch Lộc Thư Viện. Mỗi lần Bùi Dã trở về, y đều sẽ xin nghỉ đi đón, đến đình cách ngoài thành mười dặm chờ Bùi Dã.
Bùi Dã sẽ nói cho y biết chuyện một năm qua. Ban đầu y mang chút tâm mà đến, sau đó chuẩn bị đồ nhắm rượu. Bùi Dã kể chuyện tràn đầy phấn khởi sinh động như thật mà nói khá lâu, nói đến không nhớ tới ăn uống, y luôn nhắc hắn phải ăn một ít.
Từ thời điểm bắt đầu, bọn họ sao lại không thổ lộ tình cảm lần nữa?
Từ năm mà y đứng trong tuyết lạnh hai canh giờ.
Tạ Dật Quần chấp chưởng Vân Trung thành lúc ấy cùng quan phủ kết giao, lấy lòng triều đình. Nếu muốn đoạt lại Vân Trung thành, không thể không cùng triều đình đi con đường đó.
Y tinh tế trù tính nhiều chuyện thật tốt, nhưng lại không giết được Tạ Dật Quần như dự định. Giết không được kẻ thù, nhưng mà hai mươi năm, ba mươi năm, đánh đổ kẻ thù cũng coi như báo thù. Lần này kế hoạch làm tốt hơn một chút, là có thể khiến Bùi Dã không quan tâm đến. Mình có thể tiêu tốn hai mươi năm để báo thù rửa hận, lại không thể nhìn Bùi Dã vì báo thù mà hao tổn nửa cuộc đời như vậy.
Không nghĩ tới Bùi Dã tiến vào mộ kiếm. Dung Chương trong hồi ức chưa bao giờ trải qua tâm tình khi thấy Bùi Dã trọng thương. Y lúc đó không có dũng khí nhìn. Bùi Dã máu me khắp người, hơi thở mong manh, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt. Lúc đó ngực y như bị xé rách, gắt gao đè lại lồng ngực, cúi người xuống thở dốc đến đau nhói.
Vì thế y đi cầu Lâm thần y, đợi ở ngoài cửa, noi theo Trình môn lập tuyết [1].
Thân thể dần dần lạnh có người thay hắn che dù, tuyết không ngừng rơi, không lâu lắm tuyết cao đến đầu gối.
Một khắc mà giống như mười năm, đông cứng toàn bộ trong vô tri giác. Trước đó đã bị tổn thương bởi giá rét một lần, ngã xuống nước giữa trời đông lạnh căm. Đại phu nói sau việc đó phải cẩn thận, đứng lâu trong tuyết thành tổn thương khó cứu vãn, mỗi năm mùa đông đều sẽ phát tác, càng lớn tuổi càng phải chịu thiệt.
Nhưng ngày kia tuyết lớn, giá lạnh làm tứ chi đau đến mất cảm giác, ánh nắng chiếu rọi đất tuyết, cơ hồ khiến người mù mắt. Trong lòng y buồn cười: Thần y quả nhiên có đam mê kỳ quái, nếu ta bị thương, cũng không thể để Tiểu Dã như thế mà cầu lão.
Ngay tại một khắc đó, cửa gỗ mở ra, Lâm thần y bị làm phiền đi ra, chớp mắt đó, y nhận ra được y đối Bùi Dã ——
Y phát hiện rồi đồng thời quyết định, không thể.
Có thể vì hắn phí hết tâm huyết, có thể vì hắn chết, có thể vì hắn cầu thần y, có thể vì thương thế của hắn lúc đó mà ôm chặt hắn, tuyệt đối không thể cho hắn biết được. Bằng không hắn có thể chính mình làm bất cứ chuyện gì, dù cho trái lương tâm cũng vì mình mà ra tay.
Y muốn nhìn Bùi Dã cưới vợ sinh con, phu thê hoà thuận, nhi nữ song toàn.
Mang theo tâm sự như vậy, làm sao thổ lộ tình cảm lần nữa.
“Tiểu Dã,” Dung Chương nắm lấy khuỷu tay hắn, rất nhiều năm không nghe thấy y gọi như vậy, Bùi Dã cũng là hơi run.
Trong khoảnh khắc, một luồng khí ấm áp dâng lên toàn thân, Dung Chương nói, “Ca không nên ép buộc đệ. Luôn có phương pháp giải quyết khác.”
[1] Trình môn lập tuyết: diễn tả sự cung kính của trò đối với thầy