[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 119:




Áo lót được cởi bỏ, để lộ da thịt trắng mịn mượt mà như ngọc của Thành vương điện hạ.
Nhiếp Huyễn cúi đầu hôn lên bả vai hoàng thúc, thì thầm: "Hoàng thúc thật đẹp quá."
Nhiếp Kỳ trầm trầm cười một tiếng: "Cũng đã ba mươi rồi."
Nhiếp Huyễn lại nghĩ, ba mươi thì có sao, nếu nhớ không lầm, tuổi của Nhiếp Kỳ nếu so với ba người kia, thì chính là người trẻ nhất.
Huống chi tiểu thúc của y đẹp cực, lại còn mang dòng dõi đế vương cao quý, từ khi sinh ra đã quen sống an nhàn sung sướng, bảo dưỡng vô cùng tốt, năm tháng chỉ lắng đọng lại một phần phong trí động nhân, chưa từng lưu lại được nửa vết phong sương, ngay cả một thân ngả ngớn cũng được tẩy sạch, chỉ còn lại phong lưu.
Quả thật vô cùng đẹp.
Vì vậy y chỉ cười cười, vừa liếm láp xương quai xanh của Nhiếp Kỳ vừa cười nói: "Tam thập nhi lập, chính là độ tuổi đẹp nhất."
Nói xong liền nhẹ nhàng đẩy hoàng thúc ra sau.
Nhiếp Kỳ đang đứng quay lưng về phía giường, bị đẩy như vậy, sau đầu gối liền đụng phải mép giường, có chút đứng không vững, ỡm ờ ngồi xuống bên giường.
Nhiếp Huyễn nắm cằm hắn hôn xuống, đôi môi nóng bỏng, đầu lưỡi trơn mềm, công thành chiếm đất thế như chẻ tre, Nhiếp Kỳ đơn giản há miệng mặc cho y xâm lược, nước bọt không kịp nuốt tràn ra khóe môi, chảy xuống thành một sợi chỉ bạc óng ánh.
Nhiếp Kỳ vươn tay, không nhanh không chậm kéo mở vạt áo hoàng đế.
Nhiếp Huyễn đang liếm mút đầu lưỡi hắn, cảm nhận được động tác của hắn, liền hàm hồ cười một tiếng, nói: "Tiểu hoàng thúc thật sự nhiệt tình nha..."
Nhiếp Kỳ liếm lại môi lưỡi y, ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút.
Khi trước bị hoàng đế giam trong cung, tiểu tử thối này lần nào cũng lột hắn trần truồng như nhộng, còn y thì bao giờ cũng là dáng vẻ y quan chỉnh tề, nhớ tới thôi đã thấy giận.
Nghĩ như vậy, răng liền cắn xuống.
Đầu lưỡi non mịn mẩn cảm, sao chịu đựng được. Nhiếp Huyễn đau kêu lên một tiếng, kết thúc nụ hôn sâu đậm triền miên này, ủy ủy khuất khuất nói: "Sao lại..."
Hơi thở Nhiếp Kỳ đã trở nên gấp gáp, trái lại thần sắc vẫn cứ bình tĩnh, ánh mắt trong veo, ngẩng đầu nheo mắt nhìn y, nói: "Thừa tướng cắn được rất nhiều, bổn vương chỉ một ngụm cũng không cho sao?"
Nhiếp Huyễn bật cười, ôm hắn lăn lên giường, xin tha: "Hoàng thúc tốt, ngươi so với ai mà không được? Lại cứ phải so với Chu Hi..."
Nói xong liền cúi đầu, ngậm lấy một bên đầu v* của hắn nhẹ nhàng mút liếm.
Nhiếp Kỳ thở dài rên rỉ một tiếng, bên tai lan ra ba phần hồng thấu, theo bản năng ưỡn ngực, im lặng thúc giục.
đầu v* và vòng eo Nhiếp Kỳ cực kì mẫn cảm, không chịu được bị người liếm láp như thế; nơi mẫn cảm của Dung Hàm Chi lại là ở vành tai, thích được liếm cắn vành tai; Ôn Tử Nhiên và Chu Hi đều là toàn thân trên dưới đều không thể trêu chọc, Ôn Tử Nhiên nếu bị chạm vào liền khóc thành một hồ nước xuân; Chu Hi nếm bị động đến thì liền muốn xù lông đánh người.
Nhiếp Huyễn hồi thần, bàn tay mò vào bên trong vạt áo rộng mở của tiểu hoàng thúc, vuốt ve sau lưng, nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo, đầu ngón tay miêu tả vết lõm mê người kia, bắt đầu nhẹ nhàng cào lên.
Nhiếp Kỳ quả nhiên càng thêm động tình, khóe mắt đã đỏ hồng một mảnh, thở hổn hển gấp gáp nâng tay gỡ phát quan của hoàng đế.
Phát quan hoàng đế bằng vàng, chạm khắc một viên minh châu nằm giữa năm móng rồng vàng, Nhiếp Kỳ mò mẫm rút trâm ra, cởi kim quan xuống, có một lọn tóc vướng vào trên long trảo, bị kéo mạnh, làm cho hoàng đế đau đến hít khí.
Nhiếp Kỳ tiện tay ném kim quan kia qua một bên, trêu đùa: "Làm đau ngươi sao?"
Nhiếp Huyễn không trả lời, hung tợn dùng môi răng gặm cắn đầu v* hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.