[Đam Mỹ] Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 92:




Tình sự vốn nên là thuận lý thành chương, lại bị trì hoãn hồi lâu, đến lúc lại phá lệ kịch liệt.
Tính khí như lửa nóng mỗi một lần đều hung hăng đâm cả căn vào nơi sâu nhất liền lập tức rút ra, đại khai đại hợp thao lộng như vậy thật sự khiến người chịu không nổi, Ôn Tử Nhiên khóc lợi hại, nhưng bên trong vách ruột thực tủy tri vị, gắt gao mút chặt không chịu đế cho vật cứng nóng bỏng kia thuận lợi rút ra.
Nhiếp Huyễn khẽ cười một tiếng, cố ý rút ra, vừa liếm nước mắt trên mặt Ôn Tử Nhiên, vừa sờ soạng khắp mông giữa hai chân hắn châm lửa, lại không cắm vào.
Ôn Tử Nhiên bị thao làm đến đoạn tình nhiệt, sao có thể chịu được hư không như vậy, ai ai khóc nghẹn ngào, đôi chân kẹp bên thắt lưng càng siết chặt hối thúc, vừa thút thít vừa nói: "Bệ...bệ hạ... sao lại..."
Ngón tay Nhiếp Huyễn đang thưởng thức thịt non mềm mại bên trong bắp đùi dần dần sờ soạng lên trên, lướt qua hội âm ướt át, mò lên đến cửa huyệt ướt đẫm.
"Nơi này, cái miệng nhỏ nhắn này, muốn ăn vào long căn của trẫm sao."
Lời nói phóng đãng đến tận xương, Ôn Tử Nhiên vừa khóc vừa lắc đầu, huyệt động bị giày vò bởi cảm giác trống rỗng khi tình dục không được thỏa mãn lại đi ngược lại với sự kiên trì của hắn mà phun ra dịch ruột non, mềm mềm ngậm lên đầu ngón tay của hoàng đế muốn mút vào bên trong.
Nhiếp Huyễn lại cười, đầu ngón tay thoáng đẩy đẩy, bên trong lại càng thêm đáp lại nhiệt tình.
Ôn Tử Nhiên xấu hổ hận không thể ngất luôn đi, gắt gao ôm chặt hoàng đế, lừa mình dối người chủ động dâng lên đôi môi hé mở.
Hoàng đế lại chỉ nhẹ nhàng như gần như xa liếm lên giữa khóe môi, không để ý đến môi lưỡi ướt mềm, thản nhiên cười nói: "Còn nói không muốn ăn, ngón tay cũng bị mút vào sâu như vậy... Tử Nhiên, nơi này của ngươi ướt đến lợi hại, trẫm không có cho ngươi dùng nhiều hương cao đến thế đâu."
Ôn Tử Nhiên nghe được ý trêu đùa trong lời hoàng đế, lắc lắc đầu, càng khóc nhiều, lập tức nhỏ giọng gọi: "Bệ hạ, bệ hạ..."
Nhiếp Huyễn nheo mắt, chậm rãi rút ngón tay bị kẹp chặt kia ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn trẫm làm gì? Nói đi."
Mắt thấy đầu ngón tay trơn trượt ướt đẫm sắp sửa rút ra, huyệt động tham lam càng thêm ân cần níu kéo, Nhiếp Huyễn chỉ để lại một khớp ngón tay ở bên trong, mặc cho hắn đong đưa eo lưng vô thanh khát cầu, vừa ôn nhu vừa tàn nhẫn lặp lại yêu cầu: "Nói ra, sẽ lập tức cho ngươi hết."
Ngón tay Ôn Tử Nhiên đặt trên vai hoàng đế vô ý thức mà vuốt ve cơ bắp căng đầy săn chắc của nam nhân trẻ tuổi, run giọng van xin: "Cầu bệ hạ khai ân..."
Ngón tay Nhiếp Huyễn mạnh mẽ cắm sâu, vào tận nơi sâu nhất, hung hăng cạo cạo lên nơi non mềm tiêu hồn thực cốt ở nơi không thể chạm tới sâu trong huyệt động.
Khoái cảm kịch liệt bỗng nhiên ập đến khiến cho Ôn Tử Nhiên rên rỉ thành tiếng, âm cuối vút cao chót vót, tựa như không thể chịu đựng được vậy.
Thân thể càng thêm thực tủy tri vị mà kẹp chặt lấy ngón tay kia, cơ hồ sắp bắn ra.
Nhiếp Huyễn lại cường ngạnh rút ngón tay ra, ngược lại lại dùng tay kia cầm lấy tính khí cương cứng giữa hai chân hắn, ngón cái đè lên trêu lỗ tiểu, hỏi hắn: "Mới như vậy thôi đã thỏa mãn rồi sao?"
Những lời này tựa như khơi gợi lên ý niệm gì đó, cảm giác trống rỗng bên trong tràng nội càng thêm sâu sắc rõ ràng, cấp bách chờ đợi được vật cứng nóng bỏng hung hăng nghiền qua, dồi dào nhồi đầy.
Ôn Tử Nhiên khóc lóc: "Đừng mà....Tiến vào, xin ngươi tiến vào đi."
Đầu ngón tay lại đút vào sâu bên trong, Nhiếp Huyễn cắn lên vành tai mảnh của hắn, dùng giọng gió thì thầm: "Như vậy sao?"
Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, thân thể lại tham luyến cắn chặt ngón tay của hoàng đế cắn đến gắt gao, vách ruột trơn ướt mềm mại ma sát lên vết chai trên đầu ngón tay, sảng khoái đến mức run rẩy cả người, lại thấy không đủ.
Run giọng van xin: "Xin bệ hạ...Xin bệ hạ..."
Nhiếp Huyễn hôn lên bờ môi hắn, cười cười hỏi lại: "Cuối cùng là muốn cái gì, nói ra đi."
Ôn Tử Nhiên xấu hổ và giận dữ đến không thể chịu nổi, đều trút hết lên trên vành tai hoàng đế, lại không giám dùng lực, mà chỉ như là ngậm lấy.
Qua một hồi, thật sự giày vò không xong, mới yếu ớt như muỗi kêu, kề bên tai y nói: "Muốn bệ hạ... cắm vào trong."
Nhiếp Huyễn vẫn không muốn cứ như vậy tha cho hắn, tiếp tục ép hỏi: "Cắm cái gì vào?"
Ôn Tử Nhiên căm giận dùng răng cắn lên vành tai hoàng đế, giọng nói nhẹ tựa như không.
"Chính là...cái kia."
Chương 109
Ngày hôm sau lâm triều, vết bị cắn đỏ hồng trên vành tai hoàng đế vẫn chưa tan hết.
Thị lực Dung Hàm Chi cực tốt, nhìn thấy rõ ràng, thập phần nghiền ngẫm mà cười cười.
Thứ tự đứng chầu trên Kim điện không giống như khi ngồi trong Thùy Củng điện, Chu Hi với tư cách thủ tướng chi tôn đứng đầu tiên, ngay trước mặt hắn, hắn chăm chú nhìn hồng ngân trên vành tai hoàng đế một lát, lại nhìn xuống vòng eo thẳng tắp của Chu Hi, nhịn cười từng trận.
Một chút cũng không có ý nghĩ gì dính đến Hộ bộ thượng thư nghỉ phép hôm nay.
Đến khi tan triều lại cố tình đi chậm hai bước, thoáng đợi ngay cửa điện, Chu Hi trước sau vẫn luôn là người rời điện trễ nhất, đang trầm mặc nhìn hốt bản bạch ngọc trong tay. (cái hốt bản này là cái thẻ chầu mà mấy vị quan hay cầm trên tay đó, xem phim hay thấy, làm bằng bạch ngọc.)
Dung Hàm Chi bỗng nhiên bật cười, khẩu khí thập phần chế nhạo: "Trước đây chỉ biết rằng miệng lưỡi Chu tướng vô cùng lợi hại, không nghĩ tới răng nanh cũng sắc nhọn như vậy."
Chu Hi đang chìm trong suy tư, bất ngờ vì Dung Hàm Chi lại nói chuyện với mình, cũng không thể nào hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, nhẹ giọng "Hừm?" một tiếng.
Dung Hàm Chi niết niết lên vành tai của mình tỏ ý: "Uầy, một ngụm kia cắn thực sự lợi hại nha, hiện tại trên vành tai bệ hạ cũng vẫn còn đỏ."
Chu Hi ngẩn người, dần dần hiểu ra, lập tức lạnh mặt.
Lúc chầu cũng nhìn thấy hồng ngân trên vành tai hoàng đế, hôm qua mình thật sự quá thất thố, sau khi qua đi lại cảm thấy mất mặt không muốn gặp người, tất nhiên là cũng không để ý đến hoàng đế, khi đôi mắt hết sưng, cơ hồ lại chạy trối chết ra khỏi cung.
Hôm nay nhìn thấy còn tưởng rằng là do Dung Hàm Chi đã cắn từ trước, không ngờ rằng tên kia lại còn đổ vấy lên đầu mình.
Lại không nghĩ tới chuyện hoàng đế có phải còn trộn lẫn với thần tử nào khác nữa hay không, chỉ nhớ rằng hôm trước bắt nạt mình, tên này cũng có phần, nhìn hắn một dáng vẻ mắt nhỏ môi mỏng cười đến cong cong trêu tức, đầu ngón tay đang cầm hốt bản bạch ngọc cũng vô thức siết chặt, hận không thể nện lên gương mặt kia của Dung Hàm Chi, mạnh mẽ đè xuống nỗi xúc động này, lạnh giọng cười nói: "Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới."
"Vì sao ta lại không dám nhắc tới?" Dung Hàm Chi càng thêm tươi cười đắc ý: "Kẻ khóc đến không nâng nổi đầu cũng đâu phải là ta."
Dừng một chút lại nói: "Thật khó cho Chu tướng hôm nay không đỏ mắt mà vào triều. Đúng rồi, nghe nói hôm qua bệ hạ đã khai ân thả Trương Tông Lượng về phủ, chỉ ra lệnh cưỡng chế hắn đóng cửa đợi điều tra, không biết hôm qua trong Noãn các, Chu tướng đã... đền đáp bệ hạ thế nào?"
Chu Hi dường như nhớ ra điều gì, nhất thời sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hung tợn trừng mắt liếc hắn, cắn răng căm hận nói: "Ngươi... ngươi cho rằng bổn tướng là ngươi hay sao!"
Dung Hàm Chi không có thói quen đấu võ mồm với người khác, ngày xưa những lúc tranh cãi với Chu hi, bị Chu Hi thần sắc bất động không đổi châm chọc khiêu khích một chút thì đã xắn tay áo muốn động thủ; hôm nay bắt được thóp của Chu Hi, lại thập phần vui sướng khua môi múa mép: "Đang êm đẹp, lôi ta ra làm gì, ta cũng đâu có khóc."
Nhận thấy Dung Hàm Chi đúng là bám riết không buông, Chu Hi mím môi không muốn tiếp tục tranh chấp với hắn, lạnh mặt phất tay áo muốn bỏ đi, lại có một giọng nói sắc nhọn gọi hắn quay lại: "Chu tướng dừng bước!"
Giọng nói sắc nhọn như vậy, chỉ có thể là hoạn quan bên người hoàng đế, Chu Hi quay đầu nhìn lại, liền thấy thái giám kia vui vẻ chạy tới, đầy mặt tươi cười chắp tay với hắn và Dung Hàm Chi: "Chu tướng, Dung tướng, bệ hạ triệu kiến."
Dung Hàm Chi bật cười thành tiếng, hỏi: "Chỉ triệu kiến hai người bọn ta thôi sao? Vẫn là ở Noãn các?"
Vừa nói vừa liếc nhìn Chu Hi, liền thấy sắc mặt địch thủ lâu năm lập tức trở nên khó coi y như dự đoán của mình.
Thái giám kia lại nói: "Là ở Thùy Củng điện, còn triệu kiến các vị đại nhân khác nữa, nhị vị tướng gia, xin đến nhanh một chút, bệ hạ còn đang chờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.