Không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Đình tỉnh lại chỉ thấy đầu óc choáng váng, tay chân bủn rủn, ý thức như đình trệ. Nằm trên giường một buổi, anh cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cố gắng đứng dậy muốn tìm nước uống mới nhận ra chỗ này không phải phòng của mình.
Anh sửng sốt một lúc, vơ lấy mắt kính trên tủ đầu giường đeo lên, cẩn thận quan sát, phát hiện mình đang ở trong căn nhà lộn ngược kia.
Không lẽ là do tối qua uống say nên đi nhầm?
Ký ức vụn vặt đêm qua hiện lên, hình như là Hàn Vũ đưa mình tới...
Anh nhu nhu huyệt thái dương đang trướng đau, bước tới kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào mắt anh đến phát đau, phải nhắm lại một hồi mới nhìn rõ. Bên ngoài rất yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót líu lo, khắp nơi xanh mướt.
Anh hít sâu một hơi, tuy thân thể rất khó chịu nhưng tâm tình không tệ. Anh quay về giường nằm xuống, lại nghĩ tới gì đó nên mò tìm điện thoại di động trong túi muốn xem giờ giấc một chút, vậy mà chẳng mò thấy gì, điện thoại di động không biết đã lạc nơi nào rồi.
Mặt trời treo trên cao, nhất định là muộn rồi.
Anh tưởng tượng cảnh bị quản lý quở trách, tự cười nhạo mình.
Thôi bỏ đi, mặc kệ ổng.
Trên giường quá thoải mái, anh nằm một lúc lại mơ màng thiếp đi, không hay biết trong lúc đó Hàn Vũ tiến vào, đặt bữa sáng lên bàn, giúp anh tháo kính, đứng ở bên giường nhìn anh một hồi lâu.
Vẻ mặt của hắn trầm tĩnh, ánh mắt phức tạp, không ai biết được hắn đang nghĩ gì, nửa buổi sau hắn đi ra khỏi phòng, khóa cửa ngoài như cũ.
"Ông chủ, những người kia nên xử lý thế nào?" Một người to con mặc đồ đen bước tới hỏi, Hàn Vũ nói: "Đã đưa những người khác đi rồi à?"
Người to con gật đầu, Hàn Vũ không nói nữa, đi về phía căn nhà gỗ lớn nhất.
Căn nhà này có cấu trúc hai tầng hình tròn, lớn gấp đôi những căn khác, có thể chứa hơn mười người, chỉ có một cửa ra vào, lúc này đang có mấy người đàn ông mặc đồ đen canh giữ ở cửa.
Hàn Vũ đi tới, những người đàn ông kia tự động mở cửa, thẳng một cước đá một cậu nam sinh muốn trốn ra văng trở lại.
Việc này làm đám người vốn đang căng thẳng bất an càng thêm kinh hoảng, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên. Mấy nữ sinh sợ hãi núp vào một góc, chỉ biết la hét theo bản năng, mấy nam sinh nâng cái cậu vừa bị đá dậy, nhìn Hàn Vũ đứng ở cửa kinh ngạc không thôi.
Bọn họ đều là những người trẻ tuổi còn đang học đại học, so với những người đàn ông mặc đồ đen không rõ lai lịch và Hàn Vũ tâm tình bất định có vẻ chênh lệch quá lớn, giống như đám cừu non bị bầy sói vây quanh.
"Anh... anh đây là ý gì?" Dương Văn Văn vẻ mặt khó tin, Hàn Vũ lúc này xa lạ như vậy khiến cô cảm thấy căng thẳng từng hồi.
"Không có ý gì, chỉ muốn mời các vị ở lại thêm một buổi." Hàn Vũ cười, trên mặt lại không có một chút ý cười, "Nhìn mọi người như vậy, là không hài lòng với tiếp đãi của tôi sao?"
"Làm gì có ai đãi khách như anh?" Dương Vũ cả giận nói, "Tôi thấy anh đúng là điên rồi!"
"Văn Văn, bạn mày rốt cuộc là bị sao vậy, giam giữ không cho tụi mình ra ngoài, bây giờ còn đánh người nữa..." Mấy nữ sinh vây quanh cô truy hỏi, thực ra Dương Văn Văn mới là người sụp đổ nhất, bước tới lôi kéo Hàn Vũ nói: "Hàn Vũ, anh đừng đùa nữa, những người này đều là bạn học của em, anh tại sao..."
"Tại sao?" Hàn Vũ cười lạnh, không chút lưu tình đánh rớt tay cô, "Mấy người thật sự không biết tại sao tôi giữ mấy người lại à?"
Chín người bị giữ lại nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc.
Hàn Vũ hoàn toàn thu lại ý cười lạnh lẽo, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ: "Rất tốt, vậy để tôi giúp mấy người nhớ lại một chút."
Hắn ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, anh ta gật đầu đi ra ngoài, không bao lâu liền mang theo một nữ sinh quay lại. Nữ sinh này cúi đầu rụt cổ, nhìn qua rất bất an.
Đám Dương Văn Văn đều nhận ra cô nữ sinh này, là người không có cảm giác tồn tại nhất trong lớp trước kia, tướng mạo bình thường, tính cách hướng nội, ngay cả cặp kính quê mùa kia cũng không thay đổi, Dương Văn Văn thậm chí còn không biết là cô nàng cũng có đến họp mặt.
"Cô lặp lại lần nữa, có phải là mấy người này không?" Hàn Vũ vỗ vai nữ sinh, chậm rãi đẩy cô đến mấy người trước mặt.
Nữ sinh nhanh chóng liếc nhìn bọn họ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đúng... đúng vậy."
"Diệp Hiểu, cậu đang nói cái gì đó?" Dương Văn Văn mở to hai mắt, "Hai người quen biết nhau?"
Diệp Hiểu lùi lại vài bước, đụng vào Hàn Vũ, lại vội vàng lùi ra: "Tôi có thể về chưa?"
"Cô căng thẳng cái gì?" Hàn Vũ nói, "Cô là người bạn duy nhất của em ấy, tôi sẽ không làm khó cô."
Diệp Hiểu rụt người, lần thứ hai cúi đầu.
"Hai người rốt cuộc là đang nói gì?" Dương Văn Văn không hiểu đầu đuôi, bỗng nhiên giật mình.
Người bạn duy nhất?
Diệp Hiểu là người bạn duy nhất của ai?
Thời điểm cô ta nhận ra được sự tình, những người khác cũng lờ mờ nhớ ra gì đó, hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là lo lắng và hoảng loạn.
Khi Thẩm Đình tỉnh lại lần nữa, cảm thấy đầu không còn choáng, có ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên mặt anh, anh cũng không biết đã là lúc nào rồi.
Đeo kính, anh nhìn thấy trên bàn có cháo và một quả trứng, thấy hơi đói nên cầm lên ăn luôn, tuy đã nguội mất nhưng anh vẫn ăn hết sạch.
Ăn no lấy lại sức, anh sửa lại đầu tóc và quần áo, tính mở cửa đi ra ngoài nhưng cửa lại bị khóa chặt, hoàn toàn mở không ra.
Anh dùng thêm chút lực, cửa có hơi buông lỏng nhưng vẫn như cũ không mở ra, lúc này anh mới phát hiện là cửa bị khóa từ bên ngoài.
Thẩm Đình nhíu mày, không biết đây là có người cố ý hay vô tình. Điện thoại di động không ở bên người, không có cách nào liên lạc với bên ngoài. Anh đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, muốn nhìn xem xác suất thành công khi nhảy ra cửa sổ có bao nhiêu, kết quả là bị doạ run chân. Từ đây nhìn xuống hoàn toàn không nhìn thấy mặt đất, mà nhảy xuống thì xác định là không chết cũng mất nửa cái mạng.
Anh bỏ đi suy nghĩ này, thuyết phục bản thân việc này chỉ là ngoài ý muốn, Hàn Vũ sẽ nhanh mở cửa thôi.
Anh ngồi một hồi, cảm thấy có chút buồn chán, một lần nữa đánh giá căn nhà này. Tầm mắt lia tới tủ đầu giường bên cạnh, mở ngăn kéo muốn tìm xem có sách vở, tạp chí gì không, cuối cùng chỉ tìm thấy một cái hộp. Giống hộp quà, trên nắp hộp màu xanh dương nhạt có vẽ một nhân vật hoạt hình, đường nét đơn giản, vẽ ra bảy tám phần giống anh.
Anh ngẩn người, lấy hộp ra.
Anh từng thấy qua hình chibi này, là một bạn học sinh trong lớp trước đây thường vẽ cho anh.
Bạn học sinh kia...
Cả người anh như rơi vào trầm tư, ngẩn ngơ một hồi lâu mới chậm rãi mở hộp.
Trong hộp có một quyển sổ ghi chép và một xấp thư, trên từng bì thư đều vẽ một hình chibi, mỗi động tác đều không giống nhau, ngây thơ có, đáng yêu có, sinh động cũng có.
Thẩm Đình lật xem từng tờ, trong đầu hiện ra dáng vẻ cô gái kia.
Cô gái kia, tên là Hàn Y Y.
Một mình Hàn Vũ lúc này đem ghế ngồi ngay cửa, mấy người đàn ông áo đen đều bị kêu ra ngoài, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn chín người trẻ tuổi vừa lên đại học này, đem mọi lo lắng, chột da của bọn họ thu vào trong mắt.
Mới vừa rồi, chín người này cùng nhau làm một việc mà người ta thường làm mỗi khi họp lớp, là hồi tưởng.
Bọn họ nhớ ra, người bạn duy nhất của Diệp Hiểu vào lúc ấy, là một cô gái mong manh tĩnh lặng, cô ấy tên Hàn Y Y.
Đó là một cô gái có tướng mạo xuất chúng, lẽ ra nên được người người hoan nghênh, nhưng tính cách cô nàng lại hướng nội, chưa từng lớn tiếng trước mặt mọi người, như một con đà điểu nhút nhát chỉ muốn đem mình giấu đi.
Bởi vì không hợp đám, cô nàng ở trong lớp dần dần bị cô lập, sự hiếu kỳ của các bạn học đối với cô cũng thay đổi thành nghi kỵ và không tín nhiệm, thậm chí còn có người cho rằng cô nàng là thanh cao tự kiêu, xem thường bọn họ, những lời đồn đãi nổi lên khắp nơi, cuối cùng biến thành bạo lực học đường vô hình.
Vào lúc ấy bọn họ đều đang trong thời kỳ trưởng thành, tự cho là đúng, đại đa số đều giỏi đố kị người khác, thường lấy việc tuổi nhỏ không hiểu chuyện làm cớ mà làm ra những hành động hoặc cố ý hoặc vô tình gây tổn thương người khác.
"Anh là... là gì của Hàn Y Y?" Sắc mặt Dương Văn Văn trắng bệch, từ khuôn mặt người đàn ông trước mặt này nhìn thấy được một chút bóng dáng thuộc về cô gái kia. Cô ta cũng nhớ lại cái thời có chút trẻ trâu, cũng có chút phản nghịch tùy ý, những chuyện hoang đường mà mình từng làm ra.
"Con bé là em tôi." Giọng Hàn Vũ trầm thấp, nghe rất bình tĩnh, sắc mặt lại như trời kéo mưa bão, kìm nén đến nghẹt thở.
Thấy đám người lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, Hàn Vũ đứng lên đi tới: "Mấy người đang sợ cái gì? Cuối cùng cũng nhớ ra bản thân từng làm ra những chuyện rách nát kia sao?"
Đám người kinh hãi nhìn nhau, không khỏi lùi về sau, Hàn Vũ mang cho bọn họ cảm giác áp bức quá mãnh liệt, sợ hãi và hoảng loạn giao tạp, khiến bọn họ nhất thời không có cách nào phản ứng.
"Đám tụi bây, sau lưng thì khua môi múa mép, bịa đặt nói em ấy bị bao dưỡng. Mày, tỏ tình bị từ chối, kêu đồng bọn lén lút chụp hình của em, phát tán khắp nơi." Hàn Vũ nhìn chằm chằm Dương Văn Văn, ánh mắt lạnh như băng, "Còn có mày, bởi vì bài văn của em ấy được chọn làm bài phát biểu của trường thay mày, mày ôm lòng căm ghét, rủ rê cả lớp cô lập em ấy."
"Không phải... Tôi không có..."
Dương Văn Văn hoảng loạn giải thích, Hàn Vũ lạnh lùng nói, "Mày cho rằng mày là lớp trưởng, tất cả mọi người đều phải vây quanh mày, bất kể con bé có khiêm tốn tới cỡ nào thì mày vẫn xem nó là đối thủ, luôn luôn đối nghịch với nó."
"Tôi không có..."
Hàn Vũ đi tới trước mặt cô ta, ánh mắt như dao kiếm lăng trì trên mặt cô ta: "Mày cho rằng tao tiếp cận mày là vì yêu thích mày à?"
Dương Văn Văn co quắp ngồi dưới đất, mấy người còn lại cũng thấp thỏm lo âu, không dám lên tiếng.
"Phú hào bao nuôi em ấy trong miệng tụi bây, thực ra chỉ là ba dượng của em ấy. Tụi bây nói em ấy mỗi ngày mỗi đổi bạn trai, em ấy vốn dĩ không muốn cùng mấy đứa con trai nói nhiều thêm mấy câu." Hàn Vũ đe dọa nhìn bọn họ, âm thanh trầm thấp mà áp bức, "Tụi bây có biết mấy câu nói đơn đơn giản giản, nhưng lại tạo thành thương tổn rất lớn đối với người khác không? Ờ đúng rồi, có lẽ tụi bây cũng không nhớ được hôm nay là ngày giỗ của em ấy đâu ha?"
Đám người đồng thời run lên, mắt thấy Hàn Vũ lấy ra một khung ảnh, nhẹ nhàng xoa xoa, treo lên bức tường trước mặt bọn họ.
Cô gái trong hình thần sắc u buồn, trong màu sắc trắng đen đơn điệu lẳng lặng nhìn bọn họ.
"Em ấy tự sát, không để lại di thư, cũng không chỉ trích người nào." Hàn Vũ lần thứ hai đảo mắt qua vài người, cười lạnh nói, "Đương nhiên, cho dù em ấy có nói ra thì cũng sẽ không có kết quả gì, tụi bây còn nhỏ, tụi bây không hiểu chuyện, cùng lắm là dạy dỗ trách mắng vài câu vô nghĩa, nên như thế nào vẫn là như thế nấy. Mày xem, em ấy chết rồi, tụi bây không phải vẫn đang sống tốt sao, thi lên đại học, tiền đồ rộng mở -- nhưng con bé thì!"
Âm lượng của hắn đột nhiên tăng cao, dọa mấy nữ sinh dùng sức rụt người trốn ra sau mấy nam sinh, mặt mày bốn cậu nam sinh cũng trắng bệch.
"Em ấy cắt cổ tay tử, thời điểm ngày thứ hai được phát hiện máu đều đã chảy khô, trên đất toàn là máu -- những chuyện này tụi bây có nghĩ tới à?" Hàn Vũ nện một quyền lên tường, dùng đau đớn trong nháy mắt ép buộc chính mình tỉnh táo lại, "Tụi bây... có từng có một giây phút nào, cảm thấy hổ thẹn chưa?"
"Xin... xin lỗi..." Dương Văn Văn nước mắt giàn giụa, che miệng không để cho mình khóc nấc lên.
"Xin lỗi?" Hàn Vũ quay đầu lại, nụ cười căm phẫn hiện ra đầy dữ tợn, "Hai chữ này, tại sao tụi bây không sớm nói với em ấy?"
Uông Đình mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không phải, bọn tôi có xin lỗi, cô ấy cũng tha thứ rồi... Bọn tôi thật không hề nghĩ rằng cô ấy sẽ tự sát..." Cô ta bỗng nhìn về phía Diệp Hiểu đang rút trong góc kêu lên, "Là mày, nhất định là mày đang nói bậy!"
Diệp Hiểu bị doạ run, luống cuống nói: "Lời tôi nói là thật, khi đó mấy người vẫn luôn nhằm vào chúng tôi..."
"Mày..." Uông Đình có chút chột dạ, nói sang chuyện khác, "Mày cho rằng mày là người tốt lành gì sao, người nhốt cổ trong nhà vệ sinh chính là mày!"
"Đó... đó là do mấy người ép tôi!" Diệp Hiểu vội vàng giải thích, sợ bị kéo xuống nước.
"Diệp Hiểu, mày đừng giả ngu." Từ Bình nói, "Mày làm bạn với cô ấy, cùng lắm là muốn mượn sự chật vật của cổ để tô điểm hư vinh của bản thân thôi, mày lén lút đem hình cổ vẽ đăng lên mạng còn nói là tự mình vẽ, đừng tưởng là tụi tao không biết."
"Tôi... Tôi chỉ muốn giúp cổ tuyên truyền, tôi không có..."
"Được rồi!" Hàn Vũ quát một tiếng, ngăn trò hề trở mặt nhau của đám nữ sinh. Hắn bực dọc gỡ mấy khuy nút áo, lệ khí quanh thân muốn bạo phát, nhưng hắn nhịn lại, lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn những người trước mắt: "Tụi bây cũng thấy, khu nghỉ dưỡng này là của tao, người chỗ này đều là người của tao, tụi bây muốn rời đi, trừ phi mọc cánh bay ra ngoài. Đương nhiên, bây giờ là xã hội pháp trị, tao sẽ không giết người, nhưng tạo sự cố như rơi xuống vách núi hay hỏa hoạn thì vẫn có thể."
Hắn hời hợt nói, đám sinh viên đại học đều bị dọa cho cả người mồ hôi lạnh. Bọn họ không biết người đàn ông hung ác này có thể sẽ thật sự giết mình không, nhưng trước mắt bị vây ở chỗ này, nếu như không phản kháng thì chỉ có chờ bị làm thịt.
Bốn nam sinh nhìn nhau, ngầm hiểu ý, rất nhanh do Dương Vũ dẫn đầu, vung nắm đấm vọt tới.
Hàn Vũ ngồi trên ghế, lúc Dương Vũ xông lên, hắn nhấc một cước đá vào bụng khiến cậu ta ngã lăn quay.
Cùng lúc đó ba người còn lại cũng vọt đến, Hàn Vũ giơ tay đỡ một quyền, thuận thế vặn lấy cánh tay người kia, mượn thân người kia chống trụ, lần thứ hai phi cước đá vào ngực một nam sinh khác.
Nhưng nói cho cùng vẫn là người đông thế mạnh, ngay lúc này một nam sinh khác đã nhào lên ôm lấy eo hắn, đè hắn xuống đất, ép gối lên ngực hắn, nện một quyền lên mặt hắn.
"Nhanh lên, mau đè nó xuống!" Bốn nam sinh trở nên đoàn kết hơn bao giờ hết, đồng loạt nhào lên muốn áp chế hắn. Hung quang trong mắt Hàn Vũ bốc lên, hắn tóm chặt cổ áo nam sinh kia hất sang một bên, một cước đá ngã Dương Vũ đang nhào đến. Thế cuộc lần thứ hai đảo ngược.
So với Hàn Vũ thường xuyên rèn luyện lại có chuẩn bị mà đến, bốn cậu sinh viên sống trong tháp ngà chỉ biết ăn gà làm vương giả vinh diệu* tất nhiên không phải là đối thủ của hắn. Không lâu sau cả bốn đều nằm rạp trên đất, đau đến rên hừ hừ.
*Tháp ngà: ký túc xá; ăn gà: pubg; vương giả vinh diệu: game.
"Cũng được, coi như có chút máu liều." Hàn Vũ liếm liếm răng cấm, phun ra một ngụm bọt máu, "Đáng tiếc, bốn đứa tụi bây ngay cả một mình tao còn đánh không lại, làm sao đủ bản lĩnh đối kháng với mấy người bên ngoài đây?"
Bốn cậu nam sinh đã triệt để suy sụp, năm cô nữ sinh tay trói gà không chặt thì càng khỏi nói, ngoại trừ rúc vào một chỗ khóc lóc cũng không có nửa điểm tác dụng.
Hàn Vũ nhu nhu hai má bị đánh sưng, ung dung nói: "Tụi bây cũng không cần quá sợ sệt, đó là khi chúng ta đều không sẵn lòng đi tới bước cuối cùng, tao chỉ muốn tụi bây phối hợp, đàng hoàng trả lời câu hỏi của tao, tao sẽ không để những bất ngờ ngoài ý muốn kia xảy ra."
"Câu...câu hỏi gỉ?" Từ Bình run giọng hỏi.
Hàn Vũ thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Tao có hỏi qua pháp y nghiệm thi lúc trước, Y Y lúc con bé đi... có thai hai tháng."
Nói ra những câu này giống như dùng hết sức lực, Hàn Vũ vuốt mặt, lần thứ hai thở ra một hơi, đi tới chỗ bốn cậu nam sinh xiêu vẹo ngồi xổm xuống, đôi mắt sáng quắc, "Tao chỉ muốn biết, thằng chó kia là đứa nào?"
"Không phải tôi... không có liên quan đến tôi..." Bốn cậu nam sinh lập tức lắc đầu, tranh nhau rũ sạch quan hệ.
Hàn Vũ không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, áp bức vô thanh khiến bốn người cảm thấy khó chịu như bị lăng trì.
Dương Vũ nói: "Khi đó tôi có làm ra một ít chuyện sai lầm, nhưng tuyệt đối không hề làm ra loại chuyện đó, tôi thật sự thích cổ, làm sao có thể..."
"Thích?" Ánh mắt Hàn Vũ trong nháy mắt lạnh đi, "Mày mà cũng xứng nói thích?"
Dương Vũ cúi đầu, mặt đầy xấu hổ: "Tôi biết, hiện tại tôi nói gì cũng vô dụng, anh có thể nghiêm trị tôi, nhưng mà tôi thật sự không có làm nhục cổ... Nếu nói có người làm vậy, nhất định là bọn họ." Cậu ta đột nhiên chỉ vào Hứa Đào và một nam sinh khác nói, "Khi đó bọn họ qua lại với mấy tên lưu manh ngoài trường, còn nói muốn giới thiệu nữ sinh trong trường cho bọn họ vui đùa một chút..."
"Mày đừng có nói càn!" Hai người lập tức cuống lên, Hứa Đào giơ tay muốn kéo lấy Dương Vũ, bị Hàn Vũ chặn lại, bẻ tay cậu ta ra sau lưng.
"Thành thật mà nói." Hàn Vũ lạnh lùng nói, "Không thì tao bẻ gãy tay mày."
"Tôi nói, tôi nói..." Hứa Đào hoảng loạn nói, "Lúc đó bọn tôi chỉ nói giỡn thôi, sau đó... sau đó bị thầy Thẩm phát hiện, bọn tôi cũng không qua lại với đám lưu manh nữa... Tôi nói thật, chúng tôi thật không có làm hại Hàn Y Y, đều là Dương Vũ, nó nói cho tiền, muốn bọn tôi điều tra cô ấy có phải có đàn ông ở bên ngoài hay không, bọn tôi mới đi theo dõi cổ..."
Lực tay Hàn Vũ tăng thêm một tầng, Hứa Đào lập tức kêu như giết lợn, cũng may Hàn Vũ buông lỏng tay, không có thật sự bẻ gãy cánh tay của cậu ta.
Dương Vũ sợ đến run lẩy bẩy, "Khi đó tôi chỉ là lo cho cô ấy, sợ cổ bị người ta bắt nạt mới muốn điều tra một chút xem..."
Hàn Vũ nói: "Vậy tụi bây điều tra được cái gì?"
Một nam sinh khác nói: "Chúng tôi thấy cô ấy thường ở cùng một người đàn ông trung niên, có lúc còn đi khách sạn, cho nên mới cho là cô ấy bị bao dưỡng... Chúng tôi thật sự không biết người kia là ba kế của cổ..."
Sắc mặt Hàn Vũ càng thêm âm trầm, trong mắt loé ra mấy phần khó đoán, cuối cùng im lặng đi ra ngoài, bảo người khóa cửa lại.
Đám người sống sót sau đại nạn thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh lại bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.
"Bốn người mấy người ai làm thì nhanh thừa nhận đi, đừng có liên lụy tụi này!"
"Đúng vậy, đại nam nhân ai làm nấy chịu, tính bắt tụi tôi chịu tội thay sao?"
"Tụi mày con mẹ nó đừng có uy hiếp!" Hứa Đào hung ác nói, "Lúc đó tụi mày bắt nạt người ta so với tụi tao còn dữ dội hơn, cả đám người ở đây đừng ai nói ai hết."
Mấy nữ sinh nhất thời im lặng, Uông Đình căm phẫn đẩy Diệp Hiểu một cái: "Đều tại mày bán rẻ tụi tao!"
Diệp Hiểu lùi về sau vài bước, hoảng loạn nâng mắt kính: "Lời tôi nói đều là sự thật..."
"Mọi người đừng cãi nữa!" Dương Văn Văn trầm mặc hồi lâu đột nhiên hô to một tiếng, lung tung lau nước mắt trên mặt, "Vào lúc này cứ trách tới trách lui thì có ích lợi gì? Hứa Đào nói không sai, mấy người chúng ta, ai cũng không có tư cách nói người khác."
Mấy câu cô ta nói làm mọi người rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau, Dương Văn Văn nói: "Mấy cậu thật không có làm?"
Bốn cậu nam sinh xoa xoa vết thương trên người, lắc đầu không nói, bọn họ đã không còn khí lực tiếp tục giải thích dư thừa. Dương Văn Văn bình tĩnh phân tích: "Vừa nãy anh ta cũng nói, chỉ muốn biết người kia là ai, chúng ta cùng nghĩ thật kỹ, vào lúc ấy Hàn Y Y có hành động gì khác thường hay không, đã cùng tiếp xúc với người nào, nếu như có thể tìm ra người kia, nói không chừng anh ta sẽ thả chúng ta ra."
Cả đám đều cảm thấy có lý, suy nghĩ một lúc. Hứa Đào nói: "Thật ra, tao vẫn cảm thấy người đàn ông kia... Ờm, là ba kế của cổ, không giống bình thường. Tụi bây nghĩ thử, làm gì có ai dẫn con gái mình đi khách sạn?"
Diệp Hiểu cũng nói: "Tôi cũng nhớ lúc trước Y Y đặc biệt sợ người đó tới đón cổ."
Mấy nữ sinh tỉ mỉ suy nghĩ, đều cảm thấy có chút hoảng sợ.
"Trời ạ, chẳng lẽ là ba kế của cổ..."
"Ba kế, cũng không phải ba ruột, sẽ làm ra chuyện như vậy cũng rất bình thường."
"Y Y cổ thật đáng thương..."
"Hiện tại mới biết đáng thương?" Diệp Hiểu nâng kính, "Trước đây lúc bắt nạt cô ấy sao không cảm thấy đáng thương?"
"Mày ít giả vờ làm người tốt đi." Uông Đình tức giận, "Đã nói là, tụi tao đều đã đi xin lỗi cổ, cổ cũng đồng ý tha thứ cho tụi tao rồi."
Trương Á nói: "Đúng rồi, lúc đó cô ấy rõ ràng còn tốt, ai biết sau đó cổ sẽ tự sát đâu."
"Đừng cãi nhau." Dương Văn Văn ngắt lời các cô gái, đăm chiêu nói, "Có lẽ, cô ấy tự sát cũng không phải là vì chúng ta, mà là vì..."
Tuy cô vẫn chưa nói xong nhưng những người còn lại lại đều hiểu được vì sao, mọi người nhất thời đều trầm mặc không nói.
Vào lúc này đây, đám người trẻ tuổi này mới chính thức lĩnh hội được sự bất đắc dĩ và tăm tối của sinh mạng, lĩnh hội được nỗi thống khổ và bất lực của cô gái kia. Nếu như thời gian có thể quay lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình làm ra những chuyện điên rồ kia.
Đáng tiếc, tất cả đều đã không còn cách nào cứu vãn.
- -----------------------
Người là ngày tháng tư của nhân gian.*
Một hàng chữ được viết bên cạnh bức ảnh, người con trai trong ảnh đang ôm vài cuốn sách trong ngực mà đứng ngoài ô cửa sổ, tướng mạo nho nhã lịch sự, đôi kính gọng đen càng làm nổi bật khí chất trí thức của cậu trai ấy, trông như người mẫu trong tạp chí Tiểu Thanh Tân.
Đây là dáng vẻ của Thẩm Đình mấy năm trước, anh đã sắp quên mất mình từng có vẻ ngoài như vậy.
Bức ảnh được kẹp bên trong một quyển nhật ký, quyển nhật ký, là của Hàn Y Y.
Thẩm Đình không hề biết Hàn Y Y thích mình, cô bé chưa từng biểu lộ. Vào lúc ấy, nữ sinh ở trường thích anh có thể xếp thành một hàng dài, nhưng Thẩm Đình đều xem các cô giống như trẻ nhỏ, chưa từng ngăn cản, cũng chưa từng hồi đáp.
Hàn Y Y là một cô học sinh đặc biệt, biết vẽ, biết sáng tác, rất có tài, nhưng lại chỉ muốn giấu bản thân vào một góc, một khi có ánh sáng chiếu đến cô bé liền muốn lùi ra.
Cô bé đóng kín trái tim mình, chưa từng mở lòng với ai.
Nhìn đồ vật trong chiếc hộp này có liên quan đến mình, lồng ngực Thẩm Đình trĩu nặng như bị tảng đá lớn đè lên.
Xấp thư kia Thẩm Đình vẫn chưa mở ra, lật qua loa vài trang nhật ký, những gì được viết đều là liên quan tới mình.
Dáng vẻ lên lớp của mình, lời mình đã nói, dù chỉ là một lời phê bình mình lưu lại trên sách bài tập của cô bé, đều được ghi lại trong nhật ký. Dường trong cuộc sống của cô bé, chỉ có một mình Thẩm Đình.
Thẩm Đình không dám đọc nhiều, trực tiếp lật tới mấy trang cuối cùng.
Em dơ bẩn như vậy, dựa vào cái gì mà xuất hiện bên cạnh anh? Dựa vào cái gì mà làm ô nhiễm bầu không khí của anh? Dựa vào cái gì...
Mà có thể nhìn anh.
Nhật ký vĩnh viễn dừng lại vào ngày đó, xuyên qua dòng thác thời gian mà nặng nề chồng chất lên một ngày của nhiều năm sau đó.
Thẩm Đình nhớ lại, sau ngày kia cô bé cũng không có quay lại trường học.
Đôi mắt chua xót, tầm mắt cũng có chút mơ hồ, Thẩm Đình khép quyển nhật ký lại, cầm kính dụi mắt, trong một thoáng mơ hồ, hình như anh lại thấy được cô gái yên tĩnh hướng nội kia.
Hàn Y Y, rốt cuộc tại sao em lại muốn tự sát vậy?
Đây là nghi hoặc vẫn luôn đọng lại trong lòng Thẩm Đình, đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng suy giảm.
Anh hiểu câu hỏi mà Hàn Vũ đã hỏi kia. Đúng, anh chưa từng quên, cho dù cô bé đã biến mất, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện lại, anh cũng không quên.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng vang, không bao lâu cửa được mở ra, có người bước vào. Thẩm Đình đeo mắt kính, thế giới một lần nữa trở nên rõ ràng, Hàn Vũ đứng ở cửa, má trái sưng tấy trông có vẻ hơi buồn cười, áo sơ mi hay tóc tai đều rối loạn.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Đình muốn nói gì đó, nhưng cổ họng có chút nghẹn ngào khiến anh nhất thời không có cách nào lên tiếng nên đành phải cúi đầu chỉnh sửa hộp, đem nắp hộp đậy lại.
"Sao lại đậy lại?" Hàn Vũ đi tới, nhìn qua trông rất bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt lại nhen nhóm ánh lửa, "Cứ việc xem đi, dù sao cũng đều là gửi cho anh."
Tay Thẩm Đình dừng một chút, trầm mặc một thoáng, anh nói: "Cậu là gì của Hàn Y Y?"
Hàn Vũ vuốt mớ tóc lộn xộn trên trán ra sau đầu: "Tôi là anh của nó." Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Lúc chúng tôi lên cấp hai, ba mẹ ly hôn, tôi theo ba, con bé theo mẹ, chúng tôi rất ít khi gặp nhau, chỉ có thỉnh thoảng gọi điện. Sau đó tôi ra nước ngoài... Đợi sau khi tôi về nước tìm nó, lại nghe nói nó tự sát, cái gì tôi cũng chưa nhìn được, chỉ nhìn được bia mộ của nó..."
Hắn không nói tiếp, một lát sau, hắn ngẩng đầu mang vành mắt đỏ hoe nhìn Thẩm Đình, "Thầy, con bé thích anh như vậy, tại sao anh, không giúp nó một chút?"
Tim Thẩm Đình như bị bóp chặt, trong phút chốc gần như không thở nổi. Anh há miệng nhưng lại không nói nên lời, cũng không dám nhìn tới đôi mắt ửng hồng kia.
"Con bé trải qua khổ cực như vậy, chỉ có anh là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của con bé." Hàn Vũ chậm rãi đi tới, đe dọa nhìn Thẩm Đình không cho anh cơ hội trốn thoát, "Tại sao anh không giúp con bé? Không phải anh là giáo viên sao?"
"Tôi... xin lỗi..."
"Tại sao các người đều chỉ biết nói xin lỗi?" Hàn Vũ cười lạnh, "Con bé cũng đã mất rồi, nói cho ai nghe đây?"
Mặt Thẩm Đình đỏ lên, trong mắt là hổ thẹn sâu sắc.
Ngoại trừ xin lỗi, anh không còn lời nào để nói.
Hàn Vũ chán nản ngồi lên giường, cúi đầu, hai tay nắm lại, gân xanh trên mu bàn tay như ẩn như hiện, tỏ rõ tâm tình bất định của hắn lúc này. Sự trầm mặc tích tụ dày đặc trong gian nhà gỗ nho nhỏ này, khó mà xua tan.
"Tôi đã hứa sẽ mang con bé đi du lịch khắp thế giới, đi đến hết thảy những nơi nó muốn đến. Thật vất vả học xong trở về, tôi cho là tôi có thể làm tròn lời hứa, nhưng mà... đến cuối cùng tôi cũng không gặp được nó..." Hàn Vũ hít sâu một hơi, dùng sức trừng mắt nhìn, đem nước mắt bức trở lại, "Con nhỏ này thật khờ, thích anh mà không nói, trải qua khổ cực như vậy cũng không nói... Đáng tiếc, người nó thích, cũng chỉ là một kẻ nhu nhược mà thôi."
Hàn Vũ đứng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thẩm Đình, "Anh lấy tư cách gì mà làm thầy giáo?"
Thẩm Đình không có gì để nói, câu hỏi này anh cũng từng hỏi bản thân, nhưng vì không có cách nào trả lời nên anh từ chức.
Đi ra khỏi nhà gỗ, Hàn Vũ đứng trên bậc thang treo lơ lửng, mặc cho gió núi thanh lãnh bạt vào người, một hồi lâu sau lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, châm lửa rồi ngậm vào miệng, từng bước từng bước tiếp tục rời đi.
Hắn ngồi trên ghế mây ngoài trời ở cách đó không xa, im lặng hút một hơi thuốc, lấy điện thoại ra bấm số.
"Mẹ, hôm nay mẹ có rảnh không? Đã lâu không cùng ăn bữa cơm... Được, buổi chiều con đến đón mẹ."
Cúp điện thoại, hắn gọi một cú điện toại, ngữ khí trầm xuống, "Giúp tôi điều tra một người, phó tổng tập đoàn xx, Triệu Vĩnh Bân."
Khu nghỉ dưỡng yên tĩnh lại, tiếng chim thỉnh thoảng vang lên càng làm nổi bật thêm nét thanh u*. Thời gian an tĩnh trôi đi, bất tri bất giác sắc trời đã lặn về phía tây, đám người trẻ tuổi đứng ngồi không yên, vỗ cửa nói muốn gặp Hàn Vũ. Bọn họ từ sáng sớm đã không ăn gì, vốn định chờ Hàn Vũ quay lại, cùng hắn giải thích hiềm nghi về ba dượng của Hàn Y, kết quả người vẫn không hề tới, thấy trời sắp tối, bọn họ cũng không muốn tiếp tục đội nồi*, lại ở lại một đêm ở đây.
*Thanh u: thanh tịnh và đẹp đẽ.
*Đội nồi: chịu trận thay, chịu lỗi sai của người khác.
"Đừng ồn ào nữa, ông chủ không có ở đây, đàng hoàng mà ở đó đi!"
Người canh cửa rống lên một tiếng, cả bọn không dám la lối nữa, im lặng lui lại.
"Không lẽ thằng chả muốn bỏ đói tụi mình?" Dương Vũ xoa xoa vệt máu ứ đọng trên mặt, đau đến nhe răng.
"Xui quá đi, sao lại gặp phải loại chuyện này chứ?" Uông Đình liếc Dương Văn Văn một cái, "Tao nói sao mày lại gặp phải người như vậy chứ, hại chúng ta thảm như vầy."
Dương Văn Văn ôm đầu gối ngồi trong góc, không để ý đến lời của cô ta, trong đầu từng hồi từng hồi một nhớ lại lần đầu nhìn thấy Hàn Vũ. Khi đó hắn anh tuấn soái khí, phong độ nhanh nhẹn, sau mấy lần khi nóng khi lạnh tiếp cận, đã làm trái tim cô rung động. Vốn tưởng rằng đây là bạch mã hoàng tử mà số mệnh an bài, kết quả mình đối với hắn mà nói bất quá chỉ là một công cụ lợi dụng, một kẻ thù mà thôi.
Bầu trời hoàn toàn tối đen, ánh đèn trong nhà gỗ sáng trưng, mười người đã đói đến không còn sức lực, hối hận ngày hôm qua chỉ lo uống rượu vui đùa mà không ăn nhiều một chút.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa, cả đám đều run một cái, nhịn không được mà tụ lại với nhau, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đi tới, đem một túi thức ăn ném xuống đất: "Ăn đi."
Người đàn ông đi ra ngoài, cả đám mới vây tới, chưa bao giờ thấy cơm chiên lại ngon như vậy.
Bên này Thẩm Đình cũng lấy được một phần cơm hộp, có lẽ là đói bụng thời gian dài thành quen, cũng đã một ngày không ăn gì nhưng anh lại không có khẩu vị. Nhìn trời đêm tối om ngoài cửa sổ, nghĩ rất nhiều nhưng lại như cái gì cũng không nghĩ.
Anh không biết Hàn Vũ sẽ làm gì với mình, anh cũng không cảm thấy sợ hãi gì nhiều, áy náy nặng trĩu đè xuống đáy lòng, khiến anh không có thời gian bận tâm đến thứ khác.
Anh không có điện thoại, trong phòng cũng không có đồng hồ, anh không biết hiện tại là mấy giờ, thời gian như dừng lại xung quanh anh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua rừng cây vang lên xào xạt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề mà hỗn loạn, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh, Hàn Vũ gần như là đâm vào, trực tiếp té xuống đất. Thẩm Đình sợ hết hồn, sửng sốt một lát mới bước tới đỡ hắn, ngửi được một thân đầy mùi rượu.
Hàn Vũ cao hơn anh gần nửa cái đầu, dáng người cũng khôi ngô hơn anh, Thẩm Đình tốn rất nhiều sức lực mới đỡ được hắn lên giường. Hàn Vũ say đến nửa tỉnh nửa mê, ý thức vẫn còn chút rõ ràng, nhưng mà tay chân vô lực, hoa mắt chóng mặt. Hắn nhìn Thẩm Đình, bỗng nhiên nở nụ cười: "Anh còn dìu tôi làm gì? Anh nên nhấc cái ghế kia đập lên đầu tôi mạnh một chút, rồi mang theo đám học sinh của anh chạy đi..."
Thẩm Đình nhìn hắn, trầm mặc một hồi nói: "Chuyện này là lỗi của tôi, là tôi không dạy tốt. Bọn họ khi đó còn nhỏ, không hiểu rõ điều sai lẽ phải, hơn nữa họ cũng biết sửa sai rồi, hi vọng cậu có thể cho bọn họ một cơ hội..."
"À, cơ hội?" Hàn Vũ xoa bóp huyệt thái dương, cười lạnh, "Cho bọn họ cơ hội, ai cho em gái tôi cơ hội?"
Thẩm Đình cúi đầu, không nói một lúc lâu. Hàn Vũ cũng không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt lại, trong bóng tối mệt mỏi dồn dập kéo đến, đem hắn bọc đến gió thổi không lọt.
Cùng mẹ lâu ngày không gặp ăn một bữa tối, ăn đến không biết vị, bằng mặt không bằng lòng, tình cảm mẹ con tựa hồ đã bị không thời gian làm hao mòn đến tàn khuyết không đầy đủ, cũng không thể trở về bộ dáng ban đầu. Tuy mỗi người bọn họ đều có người thân mới, cuộc sống mới, nhưng hắn nhìn ra được, mẹ cũng trải qua không vui.
Lúc hỏi về người đàn ông kia, trên mặt bà là nụ cười không tự nhiên, trong miệng lại vẫn cứ nói ông ta rất tốt, đối với bà rất tốt, đối với Y Y cũng rất tốt.
Đúng không?
Hàn Vũ nghiến răng, hắn nhất định sẽ tra ra được.
Suy nghĩ quá sâu, hắn gần như quên mất lúc này mình đang ở nơi nào, cảm giác có người tới gần, hắn theo bản năng kéo một cái, xoay người áp chế, trong tiêu cự tầm mắt, hắn nhìn thấy hoảng loạn trên mặt người kia.
Tay Thẩm Đình vẫn đang kéo một góc chăn, bối rối nhìn hắn.
"Tôi... tôi chỉ muốn đắp chăn giúp cậu..." Thẩm Đình muốn ngồi dậy, nhưng sức mạnh áp chế trên người lại không có một chút nào thuyên giảm.
Viền mắt Hàn Vũ lúc này đỏ chót, biểu cảm trên mặt hơi doạ người, như bị kinh sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phát điên.
Trên thực tế Hàn Vũ đúng là rất kinh ngạc, hắn làm ra những chuyện như vậy, nói ra những lời như vậy, người này vậy mà vẫn muốn đắp chăn giúp mình?
Anh ta đến cùng đang suy nghĩ gì?
Anh ta đến cùng, là người thế nào?
Hắn nhớ tới nhật ký của em gái và những lá thư kia, từng câu từng chữ đều là yêu thích và cảm kích dành cho anh ta. Dưới ngòi bút của em ấy, anh ta là người tốt nhất cõi đời này, như gió nhẹ mềm mại, như ánh dương ấm áp.
Dưới ngòi bút của em ấy không có những thống khổ và bất đắc dĩ, chỉ có anh ta.
Vào giờ phút này, trong mắt hắn, dưới thân hắn, người đàn ông này đang nhìn hắn, thần sắc hoảng loạn, ánh mắt lại trong suốt không nhiễm một hạt bụi, tựa như dòng nước suối trong núi, mang theo dáng vẻ thanh thuần vô tội.
Anh rốt cuộc là người như thế nào?
"Hàn Vũ..."
Thẩm Đình thấy hắn nhìn mình không nhúc nhích, không biết hắn đang nghĩ gì, anh thăm dò đẩy đẩy ngực hắn, lại giống như vừa ấn phải công tắc gì đó, người trên thân đột nhiên ép xuống, trực tiếp lấp kín môi anh.
Thẩm Đình bối rối, dù Hàn Vũ đánh mình một quyền cũng còn bình thường hơn so với làm ra hành động này.
Giờ phút này, thực ra Hàn Vũ cũng không biết mình đang làm gì, hắn chỉ cảm nhận được hơi nóng thở ra từ chóp mũi của anh, nghe được nhịp tim dồn dập truyền đến từ khoang ngực anh, nhìn thấy anh hơi mở ra đôi môi màu đỏ nhạt, liền cứ như vậy mà hôn xuống.
Có một lần mỗi ngày hắn đều xem nhật ký của em gái, xem bức ảnh cô vụng trộm giấu trong nhật ký, người trong hình tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến vô thanh vô tức mà khắc sâu vào tâm trí của hắn.
Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy*, Hàn Vũ liền nhớ tới câu nói kia.
*Nguyên văn 本人 (bản nhân), câu gốc "那天第一次看到本人": bản nhân ở đây ý chỉ người thật, người thật ngoài đời trong tấm ảnh mà em gái giấu.
Người là ngày tháng tư của nhân gian.
"Ưm..." Thẩm Đình phản ứng lại, dùng sức đẩy Hàn Vũ ra, trốn tránh chạy đi, che miệng khó tin mà nhìn hắn.
Hàn Vũ cũng cạn lời với bản thân, sao lại đột nhiên hôn anh ấy?
Đúng là điên rồi.
"Nhìn cái gì mà nhìn, tôi uống say." Hàn Vũ trở mình, làm bộ làm trịch.
Uống say thì có thể tùy tiện hôn người ta sao?
Thẩm Đình có chút cạn lời, anh thuyết phục bản thân chỉ là hắn say rồi, mơ hồ, hoặc là nhận nhầm anh thành người nào đó.
Đây chỉ là ngoài ý muốn.
Đúng không sai, chỉ là ngoài ý muốn.
_______________
Chú thích:
Người là ngày tháng tư của nhân gian: là bài thơ Lâm Huy Nhân viết tặng Từ Chí Ma.
Nguyên văn:
你是人间的四月天
我说 你是人间的四月天;
笑响点亮了四面风;
轻灵在春的光艳中交舞着变。
你是四月早天里的云烟,
黄昏吹着风的软,星子在
无意中闪,细雨点洒在花前。
那轻,那娉婷,你是,
鲜妍百花的冠冕你戴着,
你是天真,庄严,
你是夜夜的月圆。
雪化后那片鹅黄,你像;
新鲜初放芽的绿,你是;
柔嫩喜悦,水光浮动着你梦期待中白莲。
你是一树一树的花开,
是燕在梁间呢喃,
- -你是爱,是暖,
是希望,
你是人间的四月天。
Dịch thơ:
Người là ngày tháng tư của nhân gian
Tôi bảo người là ngày tháng Tư của nhân gian;
Cười vang thắp sáng gió bốn phương, linh lợi
Nhảy múa biến hóa giữa ánh rực rỡ trời xuân.
Người là mây khói trong buổi sớm tháng Tư,
Hoàng hôn thổi qua làn gió mềm mại, đốm sao đang
Lấp lánh lúc vô ý, mưa phùn vẩy rắc trước hoa.
Nhẹ nhàng ấy, thướt tha ấy, người là thế; tươi đẹp
Tựa mũ miện trăm hoa mà người đội, người là vậy
Hồn nhiên, trang nghiêm, người là trăng tròn đêm đêm.
Vùng tơ vàng sau khi tuyết tan ấy, người giống thế; tươi tắn
Như màu xanh mới đâm chồi, người là thế; non mềm phơi phới,
Ánh nước dập dềnh sen trắng trong giấc mộng ước của người.
Người là hoa nở từng cây từng cây, là én
Ríu rít giữa xà nhà, - Người là tình yêu, là hơi ấm,
Là hy vọng, người là ngày tháng Tư của nhân gian!
(Dịch thơ: Ely)