Đàn Chỉ Thần Công

Chương 14: Mến tài cao toan bài hợp tác




Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Lúc này tuy Đại trang chúa ưng thuận nhưng khi đến việc biết đâu không giở quẻ. Dù Đại trang chúa không có lòng muốn giết tại hạ rồi bấy giờ mới nảy ra ý kiến đó thì sao?
Thẩm Mộc Phong mỉm cười đáp :
- Chúng ta kết bạn hoàn toàn trông vào hai chữ chính nghĩa. Vũ Văn huynh mà không tin Thẩm mỗ thì khó nói quá. Nếu quả đúng như lời Vũ Văn huynh thì Thẩm mỗ không nghĩ ra được Vũ Văn huynh dùng cách gì để đề phòng?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Có chứ, nhưng không hiểu Đại trang chúa có ưng thuận chăng?
Thẩm Mộc Phong giục :
- Vũ Văn huynh thử nói nghe.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tiểu đệ đã có một thứ kỳ vật, chỉ cần Đại trang chúa nuốt vào...
Thẩm Mộc Phong biến sắc ngắt lời :
- Vũ Văn huynh bảo Thẩm mỗ uống thuốc độc chăng?
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Cái này không phải là thuốc độc. Những người dùng độc trong thiên hạ chẳng ai bằng Độc Thủ Dược Vương. Đại trang chúa lại có môi thâm giao với Độc Thủ Dược Vương mà tại hạ cho Thẩm đại trang chúa uống thuốc độc thì có khác gì múa rìu qua mắt thợ.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi :
- Không phải độc dược thì là vật gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Đây chỉ là một trái cây tên gọi vô tâm quả sinh trưởng ở trong hang thẳm núi Thiên Sơn.
Thẩm Mộc Phong đặng hắng một tiếng rồi hỏi :
- Vô tâm quả có diệu dụng gì?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Uống trái cây này vào rồi dần dần quên hết những chuyện quá khứ vị lai.
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
- Nếu vậy thì còn tàn ác hơn là thuốc độc chết người.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Nhưng nó không làm chết người.
Thẩm Mộc Phong mặt lạnh như tiền, nhưng chỉ trong chớp mắt lại khôi phục lại vẻ tươi cười hỏi :
- Có cách nào giải cứu được không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Mọi vật trên thế gian đều có khắc tinh. Dĩ nhiên là có cách giải cứu. Tiểu đệ đã cất dấu một thứ trái cây kỳ lạ, uống vào tự nhiên sau hai mươi bốn giờ là tự nhiên khôi phục lại thần trí.
Thẩm Mộc Phong thủng thẳng hỏi :
- Sau khi tại hạ ăn vô tâm quả rồi sẽ biến thành người ngớ ngẩn, để mặc cho Vũ Văn huynh xử lí mọi sự vật trong cấm cung hay sao?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Không phải thế. Vô tâm quả tính chất rất chậm chạp. Uống rồi bảy ngày hiệu lực mới bắt đầu phát tác. Khi đó tại hạ đã dời khỏi cung cấm rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nghe cuộc đối thoại giữa hai người bụng bảo dạ :
- Nếu là dược vật do nhân công điều chế có thể làm cho người ta mất hết ký ức, quên cả việc quá khứ vị lai thì còn có lý. Trái cây do trời sinh mà có diệu dụng như vậy thì thật kỳ lạ.
Thẩm Mộc Phong ngẩng mặt lên cười ha hả nói :
- Trên thế gian sao lại có kỳ vật thên nhiên này? Thật khó tin quá...
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi :
- Vô tâm quả đó hiện giờ ở đâu?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Hiện tại hạ để ở trong mình.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh cho tại hạ coi trước một chút được chăng?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Xin Đai trang chúa hãy nghĩ kỹ trước đi. Nếu Đai trang chúa ưng thuận thì tại hạ sẽ lấy ra, bằng không bất tất phải coi làm chi.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Giả tỷ rằng tại hạ không ưng chịu e rằng Vũ Văn huynh cũng khó lòng sống sót mà dời khỏi hang núi này.
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ tin rằng Đại trang chúa nhất định ưng chịu.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Tại sao Vũ Văn huynh lại khẳng định như vậy?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Vì Đại trang chúa cần phải vào được cung cấm.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Thẩm mỗ nghĩ không ra tại sao Vũ Văn huynh lại có ý tưởng kỳ dị như vậy?
Vũ Văn Hàn Đào liếc mắt nhìn Chu Triệu Long đáp :
- Cái đó chỉ trách Chu nhị trang chúa thiếu bình tĩnh để tại hạ nhìn thấy chỗ sơ hở mới biết Thẩm đại trang chúa có ý muốn giết tại hạ...
Chu Triệu Long giật mình kinh hãi ngắt lời :
- Vũ Văn huynh không nên ngậm máu phun người. Chu mỗ sao lại không trầm tĩnh? Làm gì có chỗ sơ hở?
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :
- Vừa rồi tại hạ nghĩ được cách mở cung cấm, vui mừng quá đỗi nổi lên tràng cười. Chu huynh nghĩ là tại hạ đã nảy dị tâm, đưa bàn tay chụp vào tâm mạch tại hạ. Nếu tại hạ không bình tĩnh thì đã chết về tay Chu huynh rồi.
Chu Triệu Long vội cãi :
- Vũ Văn huynh hiểu lầm rồi. Tiểu đệ thấy Vũ Văn huynh nổi lên trận cười thất thường, nghĩ ngay đến Vũ Văn huynh có thể bị luồng chân khí chạy trái đường, nên ra tay tương trợ. Không ngờ lại rước lấy sự hiểu lầm của Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào lạnh lùng đáp :
- Sao khi tại hạ đã dừng tiếng cười, bàn tay Chu huynh vẫn để lên huyệt mệnh môn tại hạ?
Lão đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói tiếp :
- Nếu không phải là Đại trang chúa đã có mật lệnh thì chắc Nhị trang chúa chẳng khi nào dám lớn mật như vậy.
Cặp mắt Thẩm Mộc Phong chiếu ra những tia hàn quang hết nhìn Chu Triệu Long lại ngó Vũ Văn Hàn Đào. Tuy hắn chưa hỏi câu gì nhưng Tiêu Lĩnh Vu đã nhìn thấy Chu Triệu Long toàn thân run bần bật hiển nhiên trong lòng cực kỳ khiếp sợ.
Vũ Văn Hàn Đào nói tiếp :
- Nếu tại hạ không mở được cấm cung thì mối giận trong lòng Đại trang chúa không nơi phát tiết sẽ trút lên đầu tại hạ, có thể giết tại hạ không chừng. Bằng mở được cung cấm tại hạ cũng chẳng lợi dụng được chút gì, mà Đại trang chúa lại chẳng chịu buông tha. Tại hạ đã suy đi nghĩ lại đằng nào cũng chết. Nếu mở cung cấm rồi mới để Đại trang chúa hạ sát thì sao bằng nhân lúc này tính toán với Đại trang chúa trước đi?
Thẩm Mộc Phong cười lạt nói :
- Vũ Văn huynh đừng quên rằng hiện giờ Thẩm mỗ có thể bắt sống Vũ Văn huynh và dùng những thủ đoạn cực kỳ thảm khốc trên thế gian để trừng trị Vũ Văn huynh.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Hiện tại hạ đã ngậm trong miệng một viên thuốc kỳ độc, chỉ cần nhai nát ra nuốt xuống là lập tức chất độc phát tác làm cho chết ngay. Nhưng Đại trang chúa mất cơ hội tiến vào cung cấm, hay ít ra cũng chậm mất lại mấy năm.
Thẩm Mộc Phong đột nhiên cười khanh khách nói :
- Vũ Văn huynh thật khéo đa nghi. Thẩm mỗ không muốn phí lời giải thích. Xin Vũ Văn huynh lấy vô tâm quả ra.
Tiêu Lĩnh Vu tại nghe mắt thấy cuộc tranh chấp giữa hai người không khỏi nghĩ thầm trong bụng :
- Thẩm Mộc Phong là nhân vật ghê gớm, há chịu để Vũ Văn Hàn Đào uy hiếp? Xem chừng cục diện bữa nay khó lòng tránh khỏi cuộc đấu sinh tử.
Không ngờ sự tình biến hóa ra ngoài sự tiên liệu của chàng, Thẩm Mộc Phong cam tâm nuốt trái độc.
Vũ Văn Hàn Đào mở tráp lấy cái hộp đồng cạy nắp ra. Quả nhiên trong hộp có một vật lớn bằng hạt đào màu vàng khô quắt lại.
Thẩm Mộc Phong kẹp vô tâm quả vào hai ngón tay giơ lên hỏi :
- Có phải vật này không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chính nó đấy. mùi vị thơm ngon mà không có hột. Chỉ vì để lâu ngày quá thành ra khô đét.
Thẩm Mộc Phong cười mát hỏi :
- Vũ Văn huynh đã ăn bao giờ chưa?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Chưa.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh chưa bao giờ ăn mà sao biết mùi vị thơm ngon?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Năm trước tiểu đệ lấy được trái này, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra xa mấy ngàn trượng nên biết chắc nó thơm ngon.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vũ Văn huynh! Ngoài cách này chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác nữa ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trước khi tiểu đệ chưa đưa ra biện pháp này thì có thể biến cải, nhưng bây giờ một lời nói ra miệng thì không thể thay đổi được nữa.
Thẩm Mộc Phong mỉm cười nói :
- Hay lắm! Một đời Thẩm mỗ chưa từng để người khác uy hiếp mà hôm nay phải làm cho Vũ Văn huynh thỏa mãn tâm nguyện.
Vũ Văn Hàn Đào ngắt lời :
- Không nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Đại trang chúa đã mưu đồ bá chủ võ lâm mà phải chịu một chút khuất tất này đã ăn thua gì!
Thẩm Mộc Phong cười khanh khách đáp :
- Vũ Văn huynh nói hay quá!
Đoạn lão cầm trái độc bỏ vào miệng.
Chu Triệu Long giật mình kinh hãi hô :
- Đại trang chúa!
Thẩm Mộc Phong tức giận quát :
- Chỉ tại ngươi làm hư việc.
Đột nhiên lão tiến lên một bước nắm lấy huyệt mạch Chu Triệu Long.
Chu Triệu Long kinh hãi hô :
- Đại trang chúa.
Thẩm Mộc Phong đưa tay mặt lên điểm vào trước ngực Chu Triệu Long nhưng gần tới nơi, hắn đột nhiên xoay tay điểm ra phía sau. Một luồng chỉ phong đánh vào huyệt Du Phủ của Vũ Văn Hàn Đào.
Hai người cách nhau có mấy thước, Vũ Văn Hàn Đào tuy là tay xảo quyệt, cũng không ngờ Thẩm Mộc Phong điểm về phía Chu Triệu Long lại đột nhiên xoay tay đột kích lão. Lão muốn né tránh cũng không kịp nữa, liền bị luồng chỉ phong điểm trúng huyệt Du Phủ.
Thẩm Mộc Phong động tác mau lẹ dị thường. Chỉ phong ở tay mặt hắn điểm trúng Vũ Văn Hàn Đào. Tay trái buông Chu Triệu Long ra xoay lại một chút đã nắm được tay trái Vũ Văn Hàn Đào và điểm huyệt Nghinh Nhân của lão. Hắn cười lạt nói :
- Vũ Văn huynh! Vũ Văn huynh không uống rượu mời lại đòi uống rượu phạt thì tại hạ chẳng biết làm thế nào được..
Hắn đưa mắt nhìn Chu Triệu Long nói :
- Móc viên thuốc trong miệng y ra.
Chu Triệu Long thò tay vào cậy hai hàm răng Vũ Văn Hàn Đào quả nhiên lấy ra được một viện thuốc màu đen.
Thẩm Mộc Phong nhìn viên thuốc nói :
- Lão này xảo quyệt và thâm trầm ghê gớm, phải cẩn thận mới được. Nhị đệ tìm lại trong miệng y xem còn có thuốc độc nữa hay không?
Chu Triệu Long dạ một tiếng tìm kỹ lại quả thấy dưới gầm lưỡi còn một viên thuốc độc màu đen.
Bây giờ Vũ Văn Hàn Đào đã bị điểm hai chỗ huyệt đạo không nói và không cử động được, đành để Chu Triệu Long muốn làm gì thì làm.
Tiêu Lĩnh Vu được mắt thấy cuộc đấu trí để tàn hại lẫn nhau giữa Thẩm Mộc Phong và Vũ Văn Hàn Đào, bất giác ngấm ngầm thở dài tự nghĩ :
- Những cuộc đấu trí hiểm ác trên chốn giang hồ thật không biết đâu mà lường được.
Thẩm Mộc Phong giải khai huyệt đạo cho Vũ Văn Hàn Đào rồi mỉm cười hỏi :
- Vũ Văn huynh! Bây giờ còn biện pháp nào khiến cho Thẩm mỗ phải khuất phục được nữa hay không?
Vũ Văn Hàn Đào thở phào một cái đáp :
- Đại trang chúa có thể chặt tại hạ ra làm muôn đoạn nhưng chẳng có cách gì bức bách tại hạ phải mở cung cấm.
Thẩm Mộc Phong lạnh lùng nói :
- Đã đến thế này mà Vũ Văn huynh còn mạnh miệng được ư?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Tại hạ đã tính bề nào cũng chết nên không còn ý niệm cầu sinh.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Vũ Văn huynh chỉ cách tại hạ có mấy thước, tại hạ tự tin rằng Vũ Văn huynh không có cơ hội nào để tự tử.
Vũ Văn Hàn Đào cười khanh khách đáp :
- Chém một đao cũng chết mà chém môt trăm ngàn đao cũng chết, chẳng có gì khác nhau.
Thẩm Mộc Phong lắc đầu nói :
- Vũ Văn huynh đừng tưởng sẽ làm được như ý muốn. Nếu Vũ Văn huynh không chịu hợp tác với Thẩm mỗ thì Thẩm mỗ sẽ có thủ đoạn bức bách Vũ Văn huynh phải khuất phục...
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nhưng Thẩm mỗ không muốn thế.
Vũ Văn Hàn Đào vì tình thế bức bách đã cam tâm chịu chết, nhưng thấy tình thế có cơ biến chuyển, lại nảy ra ý niệm cầu sinh, lão liền hỏi :
- Nếu tại hạ chịu mở cung cấm thì Đại trang chúa đối đãi với tại hạ bằng cách nào?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Vũ Văn huynh học rộng tài cao. Thẩm mỗ còn mong trông cậy vào năng lực của Vũ Văn huynh thì giết đi không bằng thu dụng. Trường hợp mà Vũ Văn huynh không muốn bắt tay hợp tác với Thẩm mỗ, chắc cũng chưa đến nỗi đối nghịch Thẩm mỗ, Thẩm mỗ chỉ yêu cầu Vũ Văn huynh rút lui khỏi giang hồ đừng giúp Tiêu Lĩnh Vu chống đối Thẩm mỗ. Vũ Văn huynh trở về Toàn Cơ thư lâu, đọc sách mua vui, an hưởng tuổi già, chẳng hay lắm ru?
Vũ Văn Hàn Đào trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Đại trang chúa nói vậy là phải nhưng tiểu đệ khó tin lắm.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Thẩm mỗ phải làm gì Vũ Văn huynh mới tin lời?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trừ khi Trang chúa lập lời trọng thệ.
Thẩm Mộc Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi phát thệ :
- Vũ Văn Hàn Đào thực lòng mở cung cấm cho Thẩm Mộc Phong này để Thẩm mỗ lấy hết mọi vật, mà Thẩm mỗ còn sát hại Vũ Văn huynh thì sẽ gặp tai nạn bất đắc kỳ tử chứ chẳng được chết yên lành.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Được rồi! Tại hạ tạm tin lời Thẩm đại trang chúa một phen.
Thẩm Mộc Phong cười mát nói :
- Thực tình Thẩm mỗ đối với Vũ Văn huynh tuyệt không có ác ý. Chỉ vì Vũ Văn huynh quá đa nghi mà sinh chuyện hiểu lầm.
Hắn trầm ngâm một chút rồi hỏi :
- Vũ Văn huynh định đến bao giờ sẽ mở cung cấm?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Lâu thì bảy ngày, chóng thì bốn ngày.
Thẩm Mộc Phong đề khí nhả vô tâm quả ra rồi nói :
- Thẩm mỗ chờ đợi kỳ hạn của Vũ Văn huynh, nhưng hết hạn vẫn không mở được cửa cung cấm thì nên thế nào?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Trừ khi cung cấm không ở chốn này mới không mở được.
Thẩm Mộc Phong chậm rãi nói :
- Theo tại hạ biết thì cung cấm đúng là ở đây.
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Khi đó tại hạ để mặc Thẩm đại trang chúa xử trí.
Thẩm Mộc Phong vỗ vai Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười đáp :
- Xin Vũ Văn huynh cứ yên tâm. Dù Vũ Văn huynh không có cách nào mở được cung cấm, tiểu đệ vẫn cảm kích vô cùng, miễn là Vũ Văn huynh hết lòng giúp cho.
Hắn cầm vô tâm quả trả lại Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Trái này là kỳ vật rất hiếm ở thế gian. Vũ Văn huynh nên thu cất đi.
Vũ Văn Hàn Đào đớn lấy trái khô cất vào tráp rồi từ từ nhắm mắt lại ngồi xếp bằng.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn Chu Triệu Long lạnh lùng hô :
- Nhị trang chúa!
Chu Triệu Long tái mặt nghiêng mình hỏi :
- Đại trang chúa có điều chi dạy bảo?
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Vì ngươi xử sự không xứng đáng khiến Vũ Văn huynh hiểu lầm, vậy ngươi tự xét xem nên phải làm thế nào?
Chu Triệu Long đáp :
- Tiểu đệ biết tội rồi. Xin tuỳ Đại trang chúa xử trị.
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một chút rồi bảo :
- Tội này hãy ghi vào sổ để đó. Lần sau còn lầm lỗi sẽ đem thi hành một thể.
Chu Triệu Long nghiêng mình nói :
- Đa tạ Đại trang chúa đã đặc biệt gia ơn.
Thẩm Mộc Phong đảo mắt ngó Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng hỏi :
- Bọn chúng làm gì ở đây?
Chu Triệu Long đáp :
- Cả hai tên này đều là công nhân đã được Vũ Văn huynh lựa chọn để sai khiến.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Bảo chúng thay đổi áo công nhân đi và ở lại đây nghe lệnh Vũ Văn huynh.
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi :
- Căn nhà này để ai trú ngụ?
Phan Long nghiêng mình đáp :
- Đây là chỗ ở của thuộc hạ.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Ngươi nhường lại cho Vũ Văn tiên sinh.
Phan Long đáp :
- Thuộc hạ xin tuân lệnh.
Thẩm Mộc Phong lại đảo mắt nhìn Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Vũ Văn huynh! Tiểu đệ vừa được nghe tin: Ngoại trừ Lam Ngọc Đường giả mạo Tiêu Lĩnh Vu, còn mấy toán người chia các ngả định vào đây. Vậy tại hạ đi điều tra tình thế để bố trí phòng bị.
Vũ Văn Hàn Đào mở bừng mắt ra thủng thẳng đáp :
- Xin Đại trang chúa tùy tiện.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Vũ Văn huynh hãy trân trọng.
Rồi hắn rảo bước đi ra khỏi căn nhà. Bọn Chu Triệu Long theo sau hắn.
Trong nhà đột nhiên trở lại tịch mịch, nghe rõ cả tiếng hơi thở.
Lúc này ở trong thạch thất ngoại trừ Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng chỉ còn Phan Long ở lại.
Bỗng nghe Phan Long hỏi :
- Vũ Văn tiên sinh! Tiên sinh cần tại hạ làm gì nữa không?
Vũ Văn Hàn Đào đáp :
- Không cần nữa...
Hắn đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu và Bách Lý Băng nói :
- Phan huynh đi lấy quần áo mới cho bọn họ thay và bảo rửa mặt mũi cho sạch bụi đất.
Phan Long đáp :
- Được rồi! Tại hạ đưa chúng đi thay đổi.
Vũ Văn Hàn Đào lắc đầu đáp :
- Để chúng ở lại. Phiền Phan huynh đi lấy áo cho họ là được rồi.
Phan Long dạ một tiếng, rảo bước đi ra.
Vũ Văn Hàn Đào nhìn bóng sau lưng Phan Long cho đến khi mất hút rồi vẫy tay bọn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Các vị hãy lai đây!
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đứng dậy đi tới.
Vũ Văn Hàn Đào chú ý nhìn hai người rồi chậm rãi hỏi :
- Hai vị làm công ở đây đã lâu chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Lâu lắm rồi.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Hai vị theo tại hạ so với công tác trước có gì khác lạ không?
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Lúc lão bị cô lập, chắc có ý muốn cho mình giúp một tay. Địa vị như lão mà chịu hạ mình kết giao với một tên công nhân vô danh tiểu tốt kể ra cũng đáng bi ai.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, ngoài miệng chàng đáp :
- Theo hầu tiên sinh so với làm công lúc trước thật khác nhau một trời một vực.
Vũ Văn Hàn Đào mỉm cười nói :
- Lúc này ở trong hang núi, hai vị đáng kể là bạn tri kỷ của Vũ Văn Hàn Đào..
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Thực ra nếu hai vị muốn rời khỏi nơi đây thì chỉ có biện pháp duy nhất là theo lệnh và hợp tác cùng tại hạ.
Tiêu Lĩnh Vu nghiêng mình đáp :
- Hoàn toàn trông vào sự dắt dìu của tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào gật đầu nói :
- Hay lắm! Sau khi hai vị đổi y phục rồi sẽ ở bên tại hạ. Chỉ cần hai vị thành thực là tại hạ giúp hai vị rời khỏi hang này.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Đa tạ tiên sinh.
Chàng chắp tay thi lễ rồi lui về góc nhà. Bách Lý Băng không nói câu gì, chỉ việc theo sau Tiêu Lĩnh Vu.
Vũ Văn Hàn Đào trông trời, khẽ buông tiếng thở dài rồi nhắm mắt lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm chú ý đến từng cử động của Vũ Văn Hàn Đào. Chàng thấy lão đầy vẻ đau khổ buồn rầu, chợt động tâm nghĩ thầm :
- Thẩm Mộc Phong dùng thủ đoạn tàn khốc hiển nhiên đã khiến cho lão lo sợ. Nếu lúc này ta nói rõ thân thế không chừng được lão hợp tác, mà chỉ có lão ưng hợp tác, yểm hộ, mới có thể bảo Băng nhi trở lên ngọn núi kêu Trung Châu nhị cổ, xuống giúp đỡ.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng đứng dậy tiến về phía Vũ Văn Hàn Đào.
Vũ Văn Hàn Đào cơ cảnh dị thường. Lão nghe tiếng bước chân liền mở mắt ra nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Có chuyện chi vậy?
Tiêu Lĩnh Vu muốn nói rõ thân thế cùng lão hợp tác nhưng lại thấy khóe mắt lão có khí âm trầm, chàng không khỏi hồi hộp trong lòng tự nghĩ :
- Lão này bản tính thâm hiểm e rằng khó bề hợp tác.
Chàng đột nhiên biến đổi tâm ý, khẽ hắng đặng một tiếng rồi đáp :
- Tại hạ chợt nhớ tới một điều muốn bẩm với tiên sinh.
Vũ Văn Hàn Đào hỏi :
- Điều chi?
Vẻ mặt lão rất hòa hoãn.
Tiêu Lĩnh Vu trong lúc cấp bách phải nói câu này. Bây giờ Vũ Văn Hàn Đào hỏi vặn, chàng đành đánh bạo hỏi lại :
- Tại hạ muốn nói về việc trong hang núi này, chẳng hiểu tiên sinh có muốn nghe không?
Vũ Văn Hàn Đào nói :
- Hay lắm! Ông bạn nói đi! Nói càng nhiều càng tốt.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tại hạ thân phận hèn mọn nên sự hiểu biết chỉ có hạn, nhưng cũng muốn trình bày để tiên sinh rõ.
Chàng vừa đón trước rào sau, vừa dụng tâm suy nghĩ nói cách nào cho xuôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.