"Theo thống kê, một người cả đời phải cùng 32762 người gặp thoáng qua, mà ở trong những người cả ánh mắt cũng không dừng lại một khắc này, có lẽ thì có người yêu kiếp trước của bạn"
"Lão sư, thật sự có kiếp trước sao?"
"Có chuyện như vậy: Một bé gái bốn tuần tuổi, một ngày nào đó cùng ba nàng cùng nhìn bản đồ. Đột nhiên, bé gái chỉ vào một chỗ trên bản đồ nói: 'Ta vốn ở nơi này, ta rất muốn trở lại nhìn' mà ba ba nàng chưa bao giờ đề cập với nàng từng tới nơi này, bé gái cũng không thể đi qua"
"Vậy nếu thật sự tồn tại kiếp trước, tại sao chúng ta không nhớ rõ?"
"Thời điểm mọi người sinh ra có lẽ đều mang theo trí nhớ của kiếp trước, chỉ là vì không tạo thành hỗn loạn, ở trong quá trình chúng ta từ từ lớn lên, lựa chọn lãng quên"
Tiệc linh đình, cụng chén cạn ly. Trưởng khoa Tiếu khoa marketing vừa rót rượu cho tổng giám đốc vừa giới thiệu: "Tổng giám đốc, vị này chính là công tử của tập đoàn Trung Vân, lão tổng Trung Vân giao phó rồi, nói là đến công ty chúng ta rèn luyện một chút, tiểu tử không có chỗ gì khác tốt chính là hiểu chuyện! Vị này đây, gia gia nàng là cục trưởng cục XX của chúng ta, người ta là tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, cũng là năm nay mới vừa vào công ty chúng ta"
Tổng giám đốc bưng lên ly rượu mới vừa rót đầy uống một hơi cạn sạch, hài lòng gật gật đầu
Sau đó, trưởng khoa Tiếu vừa chỉ chỉ cô nương bên cạnh cúi đầu ăn đến ra sức hỏi: "Này, vị tiểu cô nương này là theo ai tới?"
Cô nương kia sững sờ, thả xuống chân gà muốn gặm, nhìn nụ cười của trưởng khoa Tiếu đầy mặt nếp nhăn, cảm thụ lấy ánh mắt chờ đợi từ tống giám đốc, khóe miệng cùng với người khác tựa như cười mà không phải cười, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt lấp lánh, nói năng có khí phách: "Ta ai của ai cũng không phải, ta tên Tô Tiêu Hi!"
Một góc Không xa phía sau nàng ngồi một đám người, một người trong đó bắt đầu từ thời khắc nàng vào cửa đó, ánh mắt luôn đuổi theo nàng. Sau khi nghe được nàng đại nghĩa lẫm liệt như vậy tự giới thiệu, trực tiếp một ngụm rượu phun ra ngoài
Người bên cạnh của người kia vỗ vỗ phía sau lưng cô hỏi: "Lý Nhàn Trạch, ngươi không sao chứ?"
Lý Nhàn Trạch hắng giọng một cái, vẻ mặt hồi phục bình thường như ngày xưa, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì"
Cuối cùng sau bữa tiệc lần đó, Tô Tiêu Hi bị cô lập rồi?!
Trong mấy ngày kế tiếp, nàng bị ác ý an bài rất nhiều công việc bên trong bên ngoài
"Tiêu Hi a, ta đi về trước, ngươi giúp nhìn một chút, cực khổ rồi ha" Khẩu khí vẫn uyển chuyển khách khí như thế, để Tô Tiêu Hi ngay cả cự tuyệt đều nói không ra lời
Tô Tiêu Hi bên này đang rủ xuống đầu cầm lấy chồng tư liệu trên bàn làm việc của đồng sự kia, trường khoa Tiếu bên kia vỗ vỗ bờ vai của nàng nói: "Tiêu Hi, đêm nay có một tiệc rượu ngươi theo một chút. Nhưng mà quan trọng khách hàng, ăn mặc đẹp đẽ chút"
Trưởng khoa Tiếu vừa nói vừa nhíu mày, ánh mắt không kiêng kị mà từ đầu của Tô Tiêu Hi nhìn đến chân của nàng, cũng ở một số bộ phận quan trọng dừng lại mấy phần
Tô Tiêu Hi không khỏi mà nắm thật chặt cổ áo, yếu ớt phản kháng nói: "Trưởng phòng, ta đêm nay có chuyện"
"Chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện của công ty?" trưởng phòng Tiếu có chút bất mãn hơi nhíu lông mày, lời làm người khác khó chịu đến mức đặc biệt tùy ý nói: "Chuyện trong nhà trước tiên đẩy một chút, lấy công việc làm trọng. Huống hồ, ta đây là có ý định đang bồi dưỡng ngươi. Cho ngươi bồi tiệc rượu thì ra sức khước từ, đây giống người nói sao?"
"Nhưng mà"
"Tô Tiêu Hi" trưởng phòng Tiếu thấy nàng vẫn là một bộ dáng vẻ khó chơi, ngữ khí có chút nghiêm túc nói: "Tiền thưởng của tháng này không muốn có phải không?"
"Căn cứ điều 32 luật lao động quy định, thời gian công việc bình thường của công nhân là 8 tiếng, vượt qua 8 tiếng, theo tình huống của mỗi công ty chi trả tiền phụ cấp tương ứng" Hai người nghe tiếng quay đầu, thấy được một người vóc người cao gầy, vẻ mặt hờ hững, vừa đi vừa nói: "Huống hồ, thời gian tăng ca của mỗi tháng không được vượt qua 120 giờ. Cho nên, ngươi chẳng những không có quyền lợi khấu trừ tiền thưởng của em ấy, trái lại nên dành cho tiền tăng ta tương ứng cho em ấy"
Trưởng phòng Tiếu bị nghẹn á khẩu không trả lời được, nhìn cô một lát mới thốt ra vài chữ: "Nha đầu cô đây, là ai?"
Đối diện cô nương kia cũng không giận, chỉ là nhìn hắn cười nhạt một tiếng nói: "Lý Nhàn Trạch, hôm nay ngày thứ nhất đến báo danh"
"Ngày thứ nhất đi làm thì dám lớn lối như vậy?"
"Căn cứ điều 16 luật lao động quy định, mỗi một công nhân hưởng thụ đãi ngộ bình đẳng, không nên bởi vì tuổi nghề dài ngắn mà có điều khác biệt"
"Không phải, ngươi làm sao nhiều lời như thế chứ?" trưởng phòng Tiếu tức giận đến mũi bốc khói nói: "Ngươi của bộ ngành nào?"
"Bộ ngành nào cũng cũng không phải"
"Vậy là ngươi làm cái gì a?"
"Tại hạ bất tài, làm chức tổng giám đốc"
Trưởng phòng Tiếu trừng hai mắt ba ba nhìn Lý Nhàn Trạch một lát, cuối cùng cầu sinh muốn kích thích năng lực ứng biến của hắn, hắn lập tức nặn ra một mặt nụ cười, hơi cong người giải thích: "Nga, thì ra là Lý tổng a. Hiểu lầm, hiểu lầm" Sau đó quay đầu nhìn Tô Tiêu Hi nói: "Tiêu Hi a, nếu cô tối nay đã có chuyện, tiệc rượu kia cũng không cần cô bồi. Sớm một chút về nhà nghỉ ngơi đi"
Tô Tiêu Hi bên này còn khiếp sợ với kỹ xảo thu thả của trưởng phòngTiếu, Lý Nhàn Trạch bên kia lại kéo qua tay của nàng, mang theo nàng đi ra công ty
"Lý tổng, cám ơn ngài. Nếu không phải ngài ta còn thực sự không biết nên làm gì"
"Đừng khách sáo"
"Nga, đúng rồi. Lý tổng từng học pháp luật?"
"Không có"
"Vậy người vừa rồi đây là..."
"Nga, những thứ kia đều là tôi bịa chuyện" Lý Nhàn Trạch nhàn nhạt nhìn nàng, trên mặt càng không có nửa phần xấu hổ
Tô Tiêu Hi không khỏi mà ở trong lòng đồng tình trưởng phòng Tiếu kia rồi, thầm nói: "Da mặt của Lý tổng này đến cùng dày bao nhiêu a? Cô ấy phúc hắc lên thật sự không phải chiến sĩ bình thường"
Kết quả là, tình yêu văn phòng oanh oanh liệt liệt bắt đầu rồi
Một ngày, bên trong phòng làm việc của Lý Nhàn Trạch, cô nhìn theo Tô Tiêu Hi đứng đối diện chính mình, nhàn nhạt mở miệng nói: "Em còn dự định gọi tôi Lý tổng gọi đến khi nào?"
"Đây là công ty, tôi không gọi ngài Lý tổng gọi ngài cái gì a?"
"Nếu đã như vậy, đi giúp tôi rót ly nước"
Tô Tiêu Hi sau khi liếc cô một cái, cầm ly nước đi vào, mang theo mỉm cười lễ phép, trên tay dùng sức đem chiếc ly đặt ở trên bàn làm việc của cô, nước trong ly bởi vì lay động kịch liệt đều vãi ra ngoài
Mà Lý Nhàn Trạch hiển nhiên bình tĩnh mà "rộng lượng " hơn so với Tô Tiêu Hi rất nhiều, thế là ở trong thời gian không đến nửa tiếng tiếp theo, Tô Tiêu Hi bị Lý Nhàn Trạch kêu mười tám lần, mỗi lần kêu nàng qua đều là những việc nhỏ hời hợt
Một lần cuối cùng, trên mặt Tô Tiêu Hi mang một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn nói: "Lý Nhàn Trạch, chị còn có chuyện gì một lần nói xong"
"Đây là công ty, em nên gọi tôi Lý tổng"
"Được lắm, Lý tổng, như vậy tôi đi ra ngoài chạy nghiệp vụ" Sau đó Tô Tiêu Hi hai tay chống ở trên bàn làm việc của Lý Nhàn Trạch, một nụ cười uy hiếp ở bên môi nàng nở rộ. Nàng đến gần cô nói: "Không biết ngài còn nhớ được chuyện buổi tối phải về nhà hay không? Lý tổng, ra ngoài lăn lộn sớm muộn phải trả"
Nói xong, nghênh ngang rời đi, cả người đều có vẻ tinh thần thoải mái
Mà Lý Nhàn Trạch nhẹ nhàng cười, lắc lắc đầu nói: "Tựa hồ đùa lớn rồi"
Hết chương 34
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn chưa hoàn kết, không ngờ chứ~~~
Lại nói mọi người xem hiều phần cuối của kiếp trước đi. Ta nói vài câu nữa thôi, kiếp thứ nhất là Lý Nhàn Trạch chết ở trong lồng ngực của Tô Tiêu Hi, nước mắt của Tô Tiêu Hi đã biến thành nốt ruồi của Lý Nhàn Trạch kiếp thứ hai, Lý Nhàn Trạch mang theo ký ức cùng Tô Tiêu Hi gặp lại. Kiếp thứ hai, là Tô Tiêu Hi chết ở trong lồng ngực của Lý Nhàn Trạch, sau khi Tô Tiêu Hi hiểu rõ tất cả, hi vọng kiếp sau chính mình nhớ tới những ký ức này, nhưng mà Lý Nhàn Trạch đau lòng nàng, liền đem nước mắt của chính mình trên mặt nàng lau đi, nói cách khác, nốt ruồi nước mắt sẽ không ở kiếp thứ ba xuất hiện, môi giới của họ đứt đoạn rồi, các bạn muốn hỏi như vậy, cuối cùng một kiếp làm sao gặp lại đây? Ta muốn nói, xem mệnh đi~ ~~
Edit: khà khà, tui nói mà mn hong tin