Đàn Ghi-ta Của Thời Niên Thiếu

Chương 1:




Tống Tử Du, người thuộc giới giải trí mà ai ai cũng biết. Cậu ra mắt vào 6 năm trước nhờ vào gương mặt baby và giọng hát tốt nên đã nhanh chóng thu hút được lượng lớn fans hâm mộ trong đó đa phần là fan bạn gái [1] và fan mẹ ruột [2].
[1] Fan bạn gái: Xem idol là bạn trai, YY (ảo tưởng) mình là bạn gái của idol, từ chối tất cả các thuyền CP và scandal tình ái. – Nguồn tham khảo từ Weibo Việt Nam; Bản edit được cập nhật trên wattpad Meow_team.
[2] Fan mẹ ruột: Tình cảm với idol như con cái của mình, dùng tiền ủng hộ idol, giữ gìn tinh thần, thể xác và mọi phương diện phát triển của idol.)
Năm nay là năm mà Tống Tử Du thi đại học, với thành tích xuất sắc cậu đã thi đỗ vào trường mình mong muốn.
Hôm nay, Quý Vân Nại dẫn chị em tốt của mình tới sân bóng rổ xem các nam sinh chơi bóng.
"Chị Vân, chị đây là đang muốn tìm người để dễ dàng xuống tay đấy à?" Sở Lộ nhìn Quý Vân Nại đang ngậm kẹo mút bên cạnh.
"Cũng không hẳn, chị nghĩ con trai chị chắc không ở sân bóng rổ đâu." Quý Vân Nại không kìm được bật cười. Tống Tử Du, thế mà cô lại thích cậu ta những 6 năm rồi.
Sở Lộ đen mặt lại: "Không phải chị chỉ lớn hơn cậu ta hai tuổi thôi sao? Xưng mẹ làm gì?"
Quý Vân Nại dở khóc dở cười: "Mấy fan bạn gái của cậu ấy rất là đáng sợ, thật sự không thể dây vào. Hơn nữa, làm fan mẹ ruột rất tốt mà? Dù sao thì cũng đều là hâm mộ cả, nghe nói làm fan bạn gái rất đáng thương vì nếu như có một ngày cậu ta công bố có bạn gái thật thì fan bạn gái không phải sẽ khóc cạn nước mắt sao?"
"Xin lỗi, em không hiểu chị đang nghĩ gì." Sở Lộ đỡ trán, rõ ràng là làm fan bạn gái khá hơn một chút mà.
"Đổng tiểu thư, em chưa từng quên nụ cười của mình. Cho dù em và tôi đều giống nhau, khát vọng được già đi. Đổng tiểu thư [3]..."
[3] Bài hát Đổng tiểu thư - Tống Đông Dã | 董小姐, đây là một bài hát được sáng tác dựa trên hoàn cảnh có thật.
Từ xa truyền đến tiếng đàn ghi-ta, chính là âm thanh mà Quý Vân Nại vô cùng quen thuộc.
Quý Vân Nại đặt ngón trỏ lên môi ý bảo Sở Lộ im lặng, sau đó kéo Sở Lộ đi đến nơi phát ra tiếng ghi-ta.
Tống Tử Du mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò màu đen đang ngồi trên đường chạy của sân vận động, đầu cúi xuống nhìn đàn ghi-ta trước ngực, nhẹ nhàng hát theo giai điệu của bài hát xưa "Đổng tiểu thư".
Quý Vân Nại và Sở Lộ đứng cách cậu 5 mét, lặng lẽ nghe cậu đàn hát.
Tiếng hát lành lạnh của chàng trai cùng với tiếng ghi ta không hiểu sao mang lại cho người nghe cảm giác cô đơn.
Không biết đã trôi qua bao lâu, bài hát kết thúc. Tống Tử Du cất đàn ghi-ta vào túi sau đó đứng lên. Khi quay đầu lại thì nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng nhìn mình.
Tống Tử Du nhíu mày, fan cuồng sao?
Quý Vân Nại thấy cậu đứng lên, cười cười rồi đi về phía cậu: "Ban nãy em hát bài "Đổng tiểu thư" nghe rất hay." Cô hoàn toàn đã vứt Sở Lộ sang một bên.
Sở Lộ liếc mắt: Vì trai quên bạn!
"Chị cũng nghe bài này rồi ạ?" Tống Tử Du chớp mắt hỏi.
Trong lòng Quý Vân Nại lập tức gào lên: "A a a con trai mình sao lại đáng yêu như vậy chứ!!!"
Nhưng cố tỏ ra là mình ổn mà nói: "Đúng vậy, hơn nữa chị còn rất thích bài hát này. Chị là Quý Vân Nại, chắc em là em trai quốc dân Tống Tử Du nhỉ?"
"Ha ha ha đúng ạ, không ngờ chị lại biết em. Chị cũng thích bài hát này, vậy chúng ta cùng hát thử xem?" Tống Tử Du hỏi.
"Được thôi!" Nói xong, Quý Vân Nại ngồi ở một bên, co gối chờ Tống Tử Du đệm nhạc.
"Đổng tiểu thư, em chưa từng quên nụ cười của mình. Cho dù em và tôi đều giống nhau, khát vọng được già đi. Đổng tiểu thư..."
Sở Lộ ở bên cạnh lặng lẽ nghe hai người song ca mà không biết rằng chuyện này đã bị người khác chụp lại.
Ngày hôm sau, Quý Vân Nại đã lên hotseach.
# Em trai quốc dân hình như có bạn gái #
# Bạn gái củaTống Tử Du #
"Làm sao bây giờ? Chị không nghĩ tới nó sẽ thành ra như vậy!" Quý Vân Nại hốt hoảng nhìn Sở Lộ, cô thật sự không hề nghĩ đến chuyện này.
Sở Lộ suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay chị đi tìm Tống Tử Du trước đi! Hỏi xem cậu ta có cách gì không."
"Hay lắm." Dứt lời cô liền chạy đi tìm Tống Tử Du.
Vẻ mặt Tống Tử Du rất bình tĩnh, còn Quý Vân Nại thì lại vô cùng lo lắng.
"Xin lỗi, chị không ngờ sẽ xảy ra chuyện này." Quý Vân Nại xấu hổ giải thích.
Tống Tử Du nhìn cô cười, đôi mắt màu hạnh nhân lấp lánh ánh sao: "Không sao đâu đàn chị, chuyện này rất bình thường, chị không cần để ý đâu!"
"Nhưng mà..." Quý Vân Nại do dự.
Tống Tử Du đứng lên, quay mặt về hướng Quý Vân Nại nói: "Đàn chị, cây ngay không sợ chết đứng, chị thật sự không cần lo lắng! Hơn nữa, em còn không sợ thì chị sợ cái gì?"
"Thế thì, được rồi." Nói rồi, cô móc một ít kẹo đủ màu từ trong túi ra đưa cho Tống Tử Du, "Cuộc sống có thể rất khó khăn, nhưng cậu nhất định phải ngọt đó!"
Tống Tử Du bật cười một tiếng, nhận lấy kẹo, "Vâng."
Quý Vân Nại cười vui vẻ: "Tôi về trước đây!" Nói xong, cô chuẩn bị xoay người rời đi.
"Chờ một chút!" Tống Tử Du nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô.
Quý Vân Nại nghi ngờ nhìn cậu, lúc này Tống Tử Du mới phát hiện ra hành động của mình, vội vã buông ngay cổ tay cô ra, "Ừm... cho em xin WeChat của chị đi!"
"À, được thôi!" Nghĩ tới hành động vừa rồi của Tống Tử Du, Quý Vân Nại không nhịn được cười nhếch mép, đột nhiên rất muốn véo má của cậu ấy!
Vì vậy nhân lúc Tống Tử Du đang quét mã, Quý Vân Nại liền đưa tay chạm vào mặt của cậu, ừ, quả nhiên sờ rất thích.
"Chị làm gì thế?" Tống Tử Du như một chú nai con sợ hãi, trợn tròn mắt nhìn Quý Vân Nại.
Cô nhanh chóng rụt tay lại, nhận ra hành động vừa rồi của mình có chút bất lịch sự: "Không có gì, Em xong chưa?"
"Xong rồi ạ!" Tống Tử Du gật đầu.
Quý Vân Nại cầm lại điện thoại di động, ấn chấp nhận, sau đó quay đầu nhìn Tống Tử Du vui vẻ cười: "Quên không nói với cậu, tôi là "mẹ" của cậu!"
Tống Tử Du ngơ ngác nhìn Quý Vân Nại đã chạy ra xa, tại sao vừa rồi tim lại đập nhanh như vậy?
HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.