Dân Mão

Chương 18:




CHƯƠNG 18:
“Hô… Mùa hè tại sao còn chưa tới.” Khải Văn có chút mất kiên nhẫn mà kéo kéo cổ áo, tuy rằng mặt trời chiều đã ngả về Tây, nhưng làn hơi nóng vẫn cuồn cuộn bao phủ lấy Khải Văn, khiến cậu cảm thấy nóng không chịu nổi.

“Khải Văn tiên sinh, ngài đã trở về.” Khải Văn nóng đến mồ hôi đầy đầu vừa đi vào cửa trang viên đã gặp phải Ogden trước mặt.
“Vâng.” Khải Văn dừng lại động tác lau mồ hôi cười gật đầu, “Ngài muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừ, phải ra ngoài làm một chuyện.” Ogden đáp, “Đúng rồi, bữa cơm đã chuẩn bị xong, mời ngài nhanh chóng đi dùng.”
“Ách, vâng.” Nghe Ogden nói như vậy Khải Văn sửng sốt một chút, lập tức dùng biểu tình kỳ quái mà gật đầu rồi chào tạm biệt Ogden, “Vậy không quấy rầy ngài nữa, ta đi vào trước.”
Ogden một lòng lo đi công chuyện cũng không chú ý tới vẻ mặt Khải Văn thay đổi, chỉ là gật đầu rồi nhằm về phương hướng tương phản với hướng Khải Văn đi đến.
.
“Ta biết ngay là cái này mà…” Khải Văn từng bước đi đến nhà ăn, thấy thịt quay đầy dầu mỡ thì không muốn ăn rồi, nhưng lại ngại vì sự nhiệt tình và chân thành của người hầu bên cạnh, Khải Văn vẫn phải qua loa uống vài ngụm canh ăn vài miếng thịt rồi mượn cớ đã ăn ở tàng thư thất, vội chạy về phòng đi tắm.
.
“Ngày hôm nay Khải Văn vẫn không ăn gì sao?” Khi Khải Văn vội vàng đi tắm, người hầu với biểu tình ân cần kia đã tới thư phòng Arthur báo công tác.
“Đúng vậy chủ nhân, Khải Văn hiện tại chỉ uống vài ngụm canh ăn vài miếng thịt, còn có một ít trái cây đã thôi không dùng cơm.” Người hầu nọ cung kính đáp.
Nghe được người hầu nọ đáp lời, đôi mày Arthur cau lại, “Thân thể hắn khó chịu chỗ nào sao?”
“Không có.” Người hầu khom lưng đáp, “Khải Văn tiên sinh nói là khi ở tàng thư thất đã ăn rồi nên không thấy đói, thế nhưng thị vệ thủ ở tàng thư thất báo cáo Khải Văn tiên sinh ngoại trừ uống nước cũng không ăn gì cả.”
Buổi nói chuyện này khiến đôi mày Arthur cau lại càng chặt, hắn trầm ngâm một hồi rồi phất phất tay, “Ta đã biết, ngươi lui xuống đi.”
Người hầu vừa khom lưng định rời đi, nhưng đi tới phân nửa lại bị Arthur gọi lại, “Đi chuẩn bị một ít hoa quả, nhiều loại một chút, cắt thành khối nhỏ mang đến.”
“Dạ, chủ nhân.” Người hầu hành lễ rồi đi.
.
Đốc đốc đốc! Khải Văn vừa tắm xong đi ra liền nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
“Vị nào?” Khải Văn vừa xoa tóc vừa đi đến cửa.
“Là ta, Arthur.” Ngoài cửa vang lên tiếng Arthur.
“Tới ngay.” Nghe được là Arthur, Khải Văn cũng không giật mình, mau chóng đi mở cửa, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Rảnh rỗi cho nên đến thăm ngươi.” Arthur nhìn Khải Văn vừa mở cửa mà sửng sốt một chút, sau đó biểu tình như thường đáp.
“Nga, mời vào.” Từ khi đâm thủng tầng cửa sổ giấy, thái độ của Khải Văn đối với Arthur đã tùy ý hơn rất nhiều.
Arthur không lên tiếng theo Khải Văn vào cửa, mà đợi khi Arthur tiến vào Khải Văn lúc này mới phát hiện trên tay Arthur bưng một khay hoa quả.
“Hoa quả ở đâu tới mà nhiều vậy a?” Khải Văn thuận lợi tiếp nhận khay nhỏ trong tay Arthur đặt lên bàn.
“Hm, là thế này…” Arthur cấp tốc thu lại ánh mắt đang đăm đăm nhìn Khải Văn của mình, giải thích, “Nghe nói tối hôm nay ngươi không ăn gì, cho nên mang chút hoa quả đến cho ngươi, đói bụng thì rất khó chịu.”
“Ách…” Không ngờ nhất cử nhất động của mình lại truyền vào tai Arthur nhanh như vậy, Khải Văn có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, giải thích, “Cũng không phải không đói, nhưng trời nóng quá nên không muốn ăn gì cả.”
“Không ăn cái gì làm sao chịu nổi, ngươi vốn là tới mùa hè lại không ăn sao? Như vậy thân thể làm sao chịu nổi? Ta xem ngươi mấy ngày nay đã gầy hơn nhiều lắm.” Arthur thong thả vừa đặt câu hỏi vừa dùng nĩa xiên một khối hoa quả đưa đến miệng Khải Văn, Arthur cũng không khoa trương, mấy ngày nay Khải Văn vì không chịu ăn cho nên gầy một vòng, Arthur rất thẳng thắn thừa nhận khi thấy đối phương dùng tốc độ ánh sáng mà gầy xuống, trong lòng mình có chút đau đau.
“Ăm a, ăm ưng ít a. (Ăn a, ăn nhưng ít a).” Một khối hoa quả bị đưa đến trước mặt, Khải Văn vô thức há mồm tiếp nhận, vừa nhai vừa lóng ngóng nói.
“Là không thích ăn những món đó sao? Có gì đặc biệt muốn ăn không, có thể nói để bọn họ đi nấu, nhưng không ăn cái gì thì không được.” Arthur không ngừng xiên hoa quả đút tới, nhưng lần này Khải Văn đã phản ứng được nên ngăn lại, mặt cậu hơi đỏ tiếp nhận chiếc nĩa trong tay Arthur, tự đưa vào miệng mình, ăn xong rồi mới nói, “Không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ là nóng quá, cho nên không muốn ăn gì cả.” Nói rồi nhìn về phía Arthur mà thỉnh cầu, “Cho nên ngày mai đừng bảo bọn họ làm nhiều món như vậy nữa, lãng phí lắm, chuẩn bị chút hoa quả là được rồi.”
“Rất sợ nóng sao?” Arthur nhìn Khải Văn lúc này lại bắt đầu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hỏi.
“Ừ…” Khải Văn có chút ngại ngùng cười cười, “Ta từ nhỏ đã sợ nóng, có phải ngươi nghĩ ta đặc biệt yếu ớt a?”
“Không có.” Arthur nhìn vào cặp mắt tinh thuần của Khải Văn lắc đầu, vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Khải Văn, “Ta cũng sợ nóng.”
“Vậy sao ngươi còn mặc nhiều như vậy…” Khải Văn quan sát một thân bạch y mà cậu thấy là diêm dúa trên người Arthur, bĩu môi nói thầm.
“Vẫn phải chú ý vấn đề hình tượng.” Chú ý tới trong mắt Khải Văn rõ ràng không tán thành, Arthur có chút dở khóc dở cười, chỉ vào trang phục của Khải Văn nói, “Vậy y phục lộ ra nửa đoạn cánh tay nửa đoạn chân của ngươi là loại trang phục gì?”
“Ta?” Khải Văn đứng lên xoay một vòng, rất vô tư giải thích, “Chỗ chúng ta mùa hè đều mặc như vậy, đâu có giống ngươi hè nắng chang chang còn trường y trường bào không bị cảm nắng mới là lạ.” Nói rồi Khải Văn lại nhíu mày, “Hơn nữa ta thấy giống cái trong thành cũng có người mặc hở ra mà, người ta đâu có lo lắng gì về hình tượng.”
“Đó là bình dân, mà ta là quý tộc.” Arthur kiên trì giải thích.
“Nga, tốt.” Khải Văn nhún nhún vai, lại ăn một khối hoa quả, “Quý tộc đáng thương.”
“Lúc ngươi nói xấu người ta có thể đừng quang minh chính đại như vậy được không?” Arthur hôm nay đã bị thái độ không hề kính nể của Khải Văn đối với mình khiến cho buồn cười, thậm chí, Arthur thích thái độ hoạt bát của mà thả lỏng của tên nhóc kia với mình.
“Không không không, ta không phải đang nói xấu gì ngươi.” Khải Văn rất nghiêm túc mà lắc đầu, “Ta chỉ là tỏ rõ thái độ của ta, ta nghĩ vì cái thứ hình tượng hư vô mà khiến thân thể phải gánh chịu đau khổ là một chuyện được một mất mười.”
“Quả nhiên thời gian ở tàng thư thất quá dài, lời nói ra luôn có đạo lý lớn lao.” Arthur vô cùng thân thiết mà nhéo nhéo cái mũi Khải Văn, “Vậy đi, ngày mai cùng ta vào rừng đi dạo được không?”
“Thật sao?” Vừa nghe được đề nghị này, Khải Văn ngay cả hoa quả cũng không ăn nữa, bất chấp động tác vô cùng thân mật của Arthur, con mắt sáng lên hỏi thăm, “Ngày mai thật sự vào rừng sao?”
Khải Văn hưng phấn không phải không có lý do, thành Lộ Đan là chủ thành, như vậy cho nên nhân khẩu đặc biệt nhiều, người xưa nói nói đông người thì chỉ cần hơi thở hay đánh rắm cũng sản sinh nhiệt lượng, giữa khí trời nóng bức thế này, thành Lộ Đan càng nóng ác, điều này đối với Khải Văn sợ nóng mà nói không dễ chịu chút nào. Mà Arthur đưa ra đề nghị vào rừng chơi, trong mắt Khải Văn xem ra, màu xanh cây cỏ mát lạnh đối lập với cái nóng nơi này, chỉ vừa nghĩ tới thôi là cả người đã cảm thấy mát rượi.
“Đương nhiên, ta lừa ngươi làm gì.” Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Khải Văn, Arthur tâm tình tốt.
“Ngày mai khi nào chúng ta đi?” Khải Văn quýnh lên kéo kéo tay Arthur hỏi.
“Sáng sớm mai.” Arthur liếc nhìn bàn tay bị Khải Văn lôi kéo, khóe miệng hơi cong lên, “Hôm nay, lúc này, ‘khí trời đúng là nóng tới không thể nào tưởng tượng nổi’.”
“Woa nga, điều này thật sự tốt quá!” Khải Văn tâm tính trẻ con, nghe Arthur nói thế trực tiếp nhảy cẫng lên hoan hô.
Bởi vì ngày mai được đi du lịch mà tâm tình Khải Văn hưng phấn, chuyện trò với Arthur hồi lâu cho đến khi Khải Văn ăn xong hoa quả Arthur mới đứng dậy tạm biệt.
.
“Ngày mai bắt đầu chuẩn bị nhiều hoa quả một chút cho Khải Văn ăn.” Từ trong phòng Khải Văn đi ra Arthur đưa chiếc khay trống không cho người hầu đang chờ bên cạnh, dặn dò một lúc, thấy người hầu gật đầu xác nhận, Arthur suy nghĩ rồi lại nói thêm một câu, “Trên thịt quay cũng phải rưới lên một ít nước hoa quả, khiến cho ngon miệng hơn, không nên đầy mỡ như vậy.”
“Dạ, chủ nhân.” Người hầu đáp.
Arthur lại sai làm thêm một vài món tương đối dễ làm mà lại dễ ăn, cho đến khi người hầu ghi nhớ tất cả mới thỏa mãn gật đầu trở về thư phòng.
.
Mà trong thư phòng, Ogden ra ngoài làm việc đã trở về chờ ở nơi đó.
“Mọi chuyện làm được thế nào rồi?” Arthur tâm tình tốt ngồi lên ghế hỏi.
“Tất cả thuận lợi thưa chủ nhân.” Ogden hành lễ đáp, “Mặc dù có chút mờ ám, nhưng đại thể đều luôn giữ bình tĩnh.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi, nhưng không được thả lỏng cảnh giác, phải tiếp tục theo dõi.” Arthur gật đầu, căn dặn, “Bọn họ luôn luôn không muốn yên ổn bình đạm.”
“Dạ, chủ nhân.” Ogden đáp.
Lại hỏi vài câu rồi Arthur chuyển chủ đề lên Khải Văn, “Ngày mai ta muốn dẫn Khải Văn vào rừng chơi, ngươi chuẩn bị một chút.”
“Được.”
“Nga đúng rồi.” Arthur nghĩ nghĩ rồi lại dặn dò, “Dùng tiêu sa may cho Khải Văn hai bộ quần áo, hắn không chịu được nóng, đừng để hầm ra bệnh.” Nhớ tới cánh tay và cẳng chân trắng nõn nuột nà lộ ra bên ngoài của Khải Văn, vừa nghĩ đến cậu có thể mặc như vậy qua lại trong trang viên, Arthur nghĩ, hắn phải chuẩn bị về vấn đề hình tượng cho Khải Văn.
“Dạ.” Nghe được Arthur căn dặn, Ogden sửng sốt một chút, vẫn cúi đầu đáp.
Căn dặn xong tất cả mọi chuyện, Ogden cũng xoay người rời đi, Arthur ngồi một hồi rồi cũng quay trở về phòng ngủ.
Đêm tối, Khải Văn bởi vì ngày mai được vào rừng chơi mà hưng phấn không ngủ được, Arthur thì bởi vì xúc cảm trắng nõn trơn mịn về ai đó trong mộng mà ngủ cũng không yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.