Dân Mão

Chương 22:




CHƯƠNG 22:
“Chỉ có hai người chúng ta đi suối nước nóng thôi sao?” Khải Văn sánh vai bên Arthur đi trên con đường nhỏ, Arthur sau khi tiến vào rừng còn chưa biến thành bạch hổ, nhỏ giọng hỏi.

“Chỉ có ta đi theo không tốt sao?” Arthur xách theo đồ vật hỏi ngược lại.
“Đương nhiên không phải.” Khải Văn vội lắc đầu phủ nhận, “Ta chỉ hỏi một chút.”
“Bọn họ còn có việc phải làm, cuối năm rồi, nhiều chuyện vụn vặt.” Arthur giải thích.
“Vậy ngươi là lãnh đạo mà còn ra ngoài chơi?” Khải Văn nói đùa, giả vờ dùng ánh mắt thất vọng nhìn Arthur, “Úc, Ogden tiên sinh, Abu tiên sinh và Clare tiên sinh bọn họ sẽ đau lòng.”
“Vậy cũng hết cách rồi.” Arthur vẫn một bộ không liên quan gì tới ta mà nhún nhún vai, “Ta nghĩ mặc kệ bận rộn thế nào, thỉnh thoảng cũng cần một thời gian nghỉ ngơi để cùng người ta thích đi ngâm suối nước nóng.”
Arthur thốt ra lời này, Khải Văn liền im thin thít, cúi đầu chạy đi không thèm tranh cãi với Arthur, chỉ có điều gương mặt phiếm hồng đã làm bại lộ tâm tình của cậu, Arthur thấy thế cũng chỉ cười cười không nói thêm gì nữa.
Khi Arthur dẫn Khải Văn vào rừng cũng không phải rất sớm, cho nên lúc hai người đi tới hang núi quen thuộc kia thì trời đã sắp tối, Khải Văn nghĩ hay là hôm nay qua đêm ở đây luôn, cho nên vừa đến hang núi thì Khải Văn đã định sắp xếp những thứ trong bao mà mình mang theo.
Nhưng Khải Văn vừa mở bao ra thì đã bị Arthur ngăn lại, “Lát nữa làm sau.”
“Không sao, bây giờ cũng không có gì làm, ta dọn xong thì tới suối nước nóng, rồi trở về vừa lúc có thể ngủ một giấc.” Khải Văn xua tay nói.
“Không phải, giờ trời tối rồi, ta muốn ra ngoài tìm vài con mồi về làm cơm, bằng không trời tối hẳn sẽ không tiện lắm. Ngươi chuẩn bị đồ nấu nướng trước đi, nghỉ ngơi một chút rồi dọn cũng chưa muộn.” Arthur giải thích.
“Vậy được.” Khải Văn gật đầu, “Ta biết rồi, ngươi đi đi, trên đường cẩn thận an toàn a, ta sẽ thu dọn nơi này cho tốt.”
“Ừ.” Arthur cười tiến đến thơm nhẹ lên trán Khải Văn, “Ta rất nhanh trở về, đừng lo.”
Arthur nói rất nhanh thì quả thật là rất nhanh, khi Khải Văn vừa châm lửa lên, rửa sạch hoa quả và chuẩn bị các loại gia vị một hồi, Arthur đã mang theo một con mồi đã được làm sạch về.
“Woa, nhanh quá a.” Đã từng chứng kiến tốc độ săn mồi của bạch hổ lúc vào đông, Khải Văn cảm thán tiến lên nhận mồi, nhanh nhẹn dùng cành cây xiên qua, thoa gia vị nguyên liệu lên rồi đem nướng, “Mùa đông không phải khó bắt mồi lắm sao?”
“Ừ.” Arthur dùng chậu nước Khải Văn đã chuẩn bị sẵn cho mình để rửa tay, gật đầu nói, “Là tương đối khó, nhưng ta nghĩ con mồi này hẳn là đói tới choáng váng, bị ta đuổi theo một lát đã hoảng loạn chạy không nhìn đường, cuối cùng chạy vào góc chết.”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
“Woa, vận khí siêu cấp tốt nha.” Khải Văn liên tục xoay con mồi trên lửa, “Ta tưởng ngươi sẽ đi một hồi lâu, vốn đang định chỉnh lý một chút hành lý.”
“Không vội.” Arthur tiếp nhận cành cây trong tay Khải Văn, ý bảo cậu đi xắt hoa quả, “Chúng ta còn nhiều thời gian.”
“Ừ.” Thấy dáng vẻ của Arthur Khải Văn liền biết hắn đã an bài toàn bộ, cười gật đầu.
“Mặc dù từng trở lại một lần, nhưng qua đêm ở đây vẫn là lần thứ hai.” Khải Văn cắn thịt nướng Arthur đưa cho cậu, nhìn quanh bốn phía hang núi, cảm khái nói, “Năm ngoái ta cũng cùng ngươi ăn thịt nướng ở chỗ này, mệt mỏi thì cùng tựa vào nhau mà ngủ, khi đó ta còn cảm thấy rất may mắn khi được gặp ngươi, nếu không ta khẳng định đã mất mạng ngay ngày đầu tiên rồi, thời gian trôi qua nhanh quá, đảo mắt mà đã sắp một năm.”
“Đúng.” Arthur gật đầu, tiếp nhận khối hoa quả Khải Văn đưa qua, “Ta cũng không ngờ một lần đi nghỉ ngơi lại gặp được ngươi, có điều mặc kệ thế nào, ta vẫn rất cảm kích thiên thần đã cho chúng ta gặp nhau.”
“Ha…” Khải Văn nghĩ ngày hôm nay Arthur nói chuyện có chút là lạ, mặc dù bình thường Arthur cũng sẽ nói vài lời tâm tình khi lơ đãng, nhưng ngày hôm nay lại rất là kỳ lạ, điều này làm cho Khải Văn có chút mất tự nhiên, “Hảo hảo ăn đi, đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy.”
“Rất buồn nôn sao? Ta thấy hay mà.” Arthur thì lại một bộ thản nhiên, “Trước đây không cảm thấy, nhưng hiện tại sẽ nghĩ kỳ thực cuộc đời đặc biệt ngắn, đương nhiên phải nắm bắt thời gian nói ra hết những gì mình muốn nói cho người nào đó nghe.”
“…” Khải Văn triệt để bị những lời tâm tình buồn nôn trau chuốt như nước của Arthur hôm nay đánh bại, đút một miếng thịt nướng vào miệng Arthur, “Biết rồi, quê hương của ta có nguyên tắc không được nói chuyện trong khi ăn, ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì đi tắm suối nước nóng.”
Thấy Khải Văn rõ ràng là xấu hổ, Arthur nhíu mày, nuốt miếng thịt xuống ngoan ngoãn nghe lời Khải Văn mà cúi đầu ăn không nói gì nữa.
Hai người đơn giản ăn xong bữa tối rồi thu dọn mọi thứ, cùng nhau đi tới suối nước nóng.
.
Trước đó Arthur đã phái người quét dọn, cho nên hang núi có suối nước nóng phá lệ sạch sẽ, dưới ánh đuốc, từng làn khói nóng bốc lên, toàn bộ hang núi vì sương trắng lan tràn mà có chút cảm giác mờ mờ ảo ảo, hơi nước ướt át xua tan cảm giác khô ráo của ngày lập đông, Khải Văn nhìn cảnh tượng trước mắt nhịn không được mà thở ra một hơi thật dài, “Đúng là hưởng thụ xa xỉ.”
“Ngươi thích thì sau này chúng ta tới thường xuyên cũng được.” Arthur thấy Khải Văn bùi ngùi nhịn không được cười ra tiếng.
“Ngươi sẽ không hiểu.” Khải Văn lắc đầu, cậu không thể giải thích cho Arthur hiểu, tại thế giới trước kia, nếu muốn ngâm mình trong một suối nước nóng không bị ô nhiễm thì đúng là khó cực kỳ.
“Ừ ừ, ta không hiểu.” Arthur tốt lành mà đón nhận thái độ của Khải Văn, hắn đặt quần áo của cả hai lên một tảng đá trơn nhẵn bên suối, sau đó quay đầu lại nói với cậu, “Ngươi xuống dưới ngâm trước đi, ta để quên một thứ trong cái hang kia rồi.”
“Hả? Cái gì vậy?” Khải Văn sửng sốt một chút, hỏi.
“Trước khi tới papa và daddy bảo Ogden đưa cho ngươi một khối oánh chi, vừa lúc thích hợp để ngươi dùng khi ngâm suối, thoa oánh chi lên da sau đó ngâm vào nước suối có thể cường thân kiện thể, thể chất của ngươi không bằng chúng ta, vẫn cần có thứ này.” Arthur kiên trì đáp, “Lúc tới đây ta cứ tưởng đã mang theo, giờ mới phát hiện đã để trong túi đặt trong hang, giờ ta đi lấy, ngươi ngâm trước.”
“Nga, được.” Nghe Arthur nói như vậy, Khải Văn không nghi ngờ gì mà gật đầu, “Vậy ngươi đi nhanh về nhanh, bên ngoài trời đã tối rồi, bằng không ngươi mang theo cây đuốc đi.”
“Không cần, mắt ta rất tinh.” Arthur tiến lên xoa xoa tóc Khải Văn, vừa cười vừa nói, “Nhưng ngươi không nên bởi vì ngâm nước nóng quá thoải mái mà ngủ quên đó a.”
“Biết rồi, ta mới không như vậy.” Khải Văn bị Arthur chế nhạo một phen, nghiêng đầu tránh khỏi tay Arthur, tức giận trả lời.
Arthur bị động tác thở phì phò của Khải Văn chọc cho cười rộ lên, bất quá nghĩ nếu còn chọc tiếp thì sẽ làm cho tên nhóc kia xù lông nhím, vì vậy căn dặn hai câu rồi xoay người rời đi.
“Woa nga…” Cảm nhận được dòng nước dịu dàng ấm áp bao lấy mình, Khải Văn tựa vào tảng đá trơn nhẵn được nước suối cọ rửa hàng ngày, nhịn không được mà thoải mái thở dài một hơi, “Thật thư thái…”
Nước suối dập dềnh nhẹ nhàng lướt qua làn da Khải Văn, xúc cảm dịu dàng khiến cậu cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, độc tố trong cơ thể giống như bị nước cuốn đi, loại cảm giác toàn thân thả lỏng nhẹ nhàng khoan khoái này khó có thể dùng từ để diễn tả được.
Khải Văn một bên thoải mái mà ngâm mình một bên chờ Arthur đến, sau đó không biết qua bao lâu, Khải Văn bị hơi nóng từ nước suối toát ra làm cho buồn ngủ, khi Arthur đi vào thì thấy đầu cậu đang từ từ gục xuống. Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh Khải Văn hiện tại giống như đang chồng lên hình ảnh Khải Văn ngâm suối nước nóng của những ngày đầu gặp mặt, cũng là môi hồng răng trắng, cũng là da dẻ nõn nà, cũng là hàng mi run nhẹ, Arthur nhìn đến căng thẳng cả người, nhưng tính tự chủ mạnh mẽ của Arthur lúc này đã phát huy tác dụng, hắn chỉ cười nói, “Sao sớm như vậy mà đã ngủ gà ngủ gật rồi?”
Giọng nói của Arthur khiến Khải Văn đang lơ lửng giữa ranh giới của mơ và thực mở mắt, biểu tình mờ mịt nhìn Arthur đang từ trên cao ngó xuống, trong giọng nói còn mang ý ngủ nồng đậm, “Sao ngươi đi lâu vậy a, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.”
“Hm, nhiều đồ quá, tìm hồi lâu mới thấy.” Arthur khom lưng đặt oánh chi vào trong tay Khải Văn, giải thích, “Ta thuận tiện sắp xếp lại nơi chúng ta nghỉ ngơi một chút, cho nên mất nhiều thời gian hơn.”
“Nga.” Khải Văn gật đầu, lực chú ý đã bị đồ vật trong suốt màu lam giống như xà phòng, tản ra hương thơm dễ chịu hấp dẫn, “Đây là oánh chi sao?”
“Đúng.” Arthur gật đầu.
“Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt nha.” Khải Văn đặt oánh chi trong tay thưởng thức, hiếu kỳ mà hỏi thăm.
“Chỉ nhìn thì không có gì đặc biệt, dùng mới biết được.” Arthur vươn tay lấy oánh chi từ tay Khải Văn, cười nói.
“Ờ, hả?!” Khải Văn đầu tiên là gật đầu, nhưng chờ khi thấy Arthur thì sắc mặt biến đổi, “Ngươi, sao ngươi cũng xuống đây?”
“Ngươi ngâm suối nước nóng thì ta cũng ngâm suối nước nóng a, ở đây cũng không phải không đủ chỗ cho hai người.” Arthur rất là bình tĩnh nha.
“Ngươi, ngươi, cái, cái kia, ta…” Khải Văn giơ tay chỉ vào Arthur đã ngâm nửa người vào trong nước suối lộ ra thân trên tinh tráng, nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ngươi không muốn cùng ta ngâm nước suối?” Arthur bỗng nhiên lộ ra biểu tình thụ thương, đồng thời làm ra động tác xoay người rất là dứt khoát giống như đang chuẩn bị lên bờ, “Thôi thì ta đi lên là được chứ gì.”
“Ý ta không phải vậy…” Khải Văn nhanh tay kéo tay Arthur, lập tức lại giống như bị lửa thiêu mà buông tay ra, tiếng như muỗi kêu mà giải thích, “Ta không có ghét ngươi.”
“Vậy ý ngươi là gì?” Arthur động tác tự nhiên, xoay người đối mặt với Khải Văn.
“Ta…” Khải Văn nghẹn lời, đối mặt với người quân tử vô tư là Arthur, Khải Văn cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình lúc này vô cùng tiểu nhân, một lát sau đành thất thểu cúi đầu nói thầm, “Tắm chung thì tắm chung vậy.”
“Ta đây thoa oánh chi cho ngươi?” Được đối phương cho phép, Arthur được nước lấn tới mà hỏi thăm.
“Ờ.” Khải Văn cúi đầu nên không phát hiện, lúc này trên mặt Arthur lộ ra một nụ cười, chính là cái kiểu cười âm hiểm vì thực hiện được âm mưu.
Kỳ thực nguồn suối nước nóng này cũng không lớn, cự ly của Khải Văn và Arthur hiện tại cũng chỉ cách nhau một khoảng ngắn, hầu như Khải Văn vừa dứt lời, Arthur liền đi tới trước mặt cậu, Khải Văn cúi đầu nên ánh mắt có thể nhìn thấy nửa thân trên cường tráng không có một vết sẹo nào của ai kia, khi Arthur cầm khối oánh chi lành lạnh chạm vào da thịt cậu, Khải Văn bỗng nhiên khẩn trương mà nuốt một ngụm nước bọt.
Buổi tối, hang động, suối nước nóng, hai người yêu nhau trần trụi đối mặt nhau, hơi sương lượn lờ khiến dung mạo của đây đó đều có vẻ như ẩn như hiện, ngay cả hơi thở cũng mang theo một vị đạo ái muội.
Đêm, còn rất dài…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.