CHƯƠNG 8:
Thành Lộ Đan vào mùa đông quả nhiên vô cùng náo nhiệt như Arthur đã nói, người trên đường tấp nập, tiếng la hét chào hàng, biểu diễn ảo thuật, tạp kỹ, quan sát dọc đường, Khải Văn nghĩ mình chỉ có hai con mắt hình như không đủ để dùng nữa rồi.
Dùng tay không đập nát chồng gạch đặt trên ngực thì ngươi đã từng thấy, nhưng dùng đuôi đập nát một tảng đá lớn – tảng đá mà nếu dùng tay không phải đập cả hơn chục lần thì ngươi đã từng thấy chưa? Dù sao thì Khải Văn cũng chưa từng thấy, chỉ thấy thú nhân nọ vung đuôi một cái, nửa giây sau tảng đá khổng lồ đó giống như một tảng đậu hủ non gọn gàng vỡ thành hai nửa, sau khi thành công thú nhân đó lại vung một tay chém xuống một chồng gạch mà mặt không hề nhăn lấy một cái, chồng gạch dưới tay thú nhân rốp một cái nát vụn. Sau khi xong xuôi, thú nhân lại lắc lắc đuôi, vẫy vẫy bụi trên tay, giống như vừa làm một chuyện không đáng gì, mắt Khải Văn đã muốn lọt khỏi tròng rồi.
Arthur thấy Khải Văn trợn mắt há mồm như vậy thì nhịn không được mà bật cười ra tiếng, “Trước đây chưa từng thấy sao?”
Khải Văn thấy thú nhân nọ không có ý tiếp tục biểu diễn mới quay đầu lại thành thật gật đầu, “Trước đây từng thấy, nhưng chưa thấy ai dùng đuôi để đập.” Nói rồi lại thật hiếu kỳ mà hỏi thăm, “Tảng đá lớn như vậy hắn dùng đuôi đánh không đau sao? Bàn tay lại trực tiếp chém vào chồng gạch thực sự không thành vấn đề sao?”
“Chỉ là một ít ngón bịp mà thôi, lực cũng không đủ mạnh, nói chung đây chỉ là chút tài mọn.” Arthur thấy trong mắt Khải Văn không nén nổi kinh thán, thản nhiên đáp.
“Nga…” Khải Văn nghe Arthur trả lời thì gật đầu, suy tư quan sát Arthur vài lần, sau đó hỏi, “Vậy ngươi cũng có thể dùng đuôi đập nát tảng đá lớn như vậy sao?”
“Đương…” Chữ nhiên còn chưa ra khỏi miệng, Arthur đã phản ứng kịp, liếc Khải Văn một cái, “Ta sẽ không làm những chuyện nhàm chán này!” Nói rồi dẫn Khải Văn ra khỏi đoàn người đang vây xem, “Ra ngoài cũng đã lâu rồi, chúng ta ăn chút gì đi.”
Không có được câu trả lời, Khải Văn thành thành thật thật theo sát Arthur rời khỏi đoàn người, nhưng vẫn nhịn không được mà nói thầm, “Cái này có gì mà nhàm chán chứ, đập vỡ tảng đá lớn như vậy oai biết chừng nào, nếu ta mà làm vậy khẳng định sẽ khóc vật vã!”
Thính lực của Arthur rất tốt, nghe rõ mồn một câu lẩm bẩm của Khải Văn, vùng giữa đôi mày của hắn vô thức nhíu lại một cái, thân là tộc trưởng của chủng tộc có quyền thế nhất chủ thành, vì sao hắn lại phải đi đập đá để làm mất mặt quý tộc chứ? Lẽ nào lực lượng của hắn là vì cần để đi diễn tạp kỹ sao?! Arthur nhịn xuống, vẫn không thốt lời này ra miệng, hắn nghĩ, cái nhìn của bản thân đối lập với tên nhóc đi ở đằng sau tại vài phương diện.
.
Arthur dẫn Khải Văn dạo tới một quán cơm thoạt nhìn có vẻ khá sang trọng, hai thú nhân đứng ngoài cửa đón khách vừa thấy Arthur xuất hiện, mắt sáng lên, trên mặt lập tức tràn đầy ý cười, đồng loạt tiến lên ân cần thăm hỏi, “Arthur đại nhân, ngài đã lâu không tới nơi này rồi.”
“Gần đây khá bận rộn.” Arthur gật đầu đáp lại một câu, sau đó quen thuộc trực tiếp dẫn theo Khải Văn đi vào trong.
“Đại nhân vật như ngài đây đương nhiên là bận nhiều sự vụ.” Một người trong đó cúi đầu khom lưng theo sát phía sau Arthur mà nịnh nót, “Chúng ta thực sự là nhờ có đại nhân như ngài ngày đêm mất ăn mất ngủ xử lý chính vụ mới có thể hạnh phúc yên vui được như vậy!”
Người kia cũng không cam yếu thế mà nói, “Đúng vậy, nhưng ngài cũng phải chú ý thân thể mới được, mệt mỏi rã rời như vậy sẽ làm những dân chúng như chúng ta đau lòng lắm a…”
Hai tên người hầu kẻ xướng người họa theo sau Arthur và Khải Văn đến một gian sương phòng phía trước, Arthur dừng bước từ trong túi tiền móc ra hai kim tệ cho mỗi người một cái, “Được rồi, dâng thức ăn lên như thường ngày, những lúc khác đừng quấy rầy!”
Hai người vội vã nhận kim tệ lóng lánh, con mắt còn sáng hơn khi nãy, “Ngài đối với những bình dân hèn mọn như chúng ta luôn rộng rãi phóng khoáng như vậy, đây đúng là làm cho người ta thụ sủng nhược kinh a!” “Đúng vậy, thực sự là quá cảm tạ ngài, thỉnh ngài chờ, thức ăn lập tức sẽ dâng lên.”
Hai người vừa nói vừa cúi người lui ra.
Arthur thấy hai người đi khỏi mới quay đầu nhìn về Khải Văn, nhưng động tác của Khải Văn lúc này khiến Arthur nhướng mi, “Ngươi đây là có ý gì?”
“Lạnh, tê…” Khải Văn lần nữa chà chà cánh tay, đô đô miệng nói, “Tuy không nghe hiểu được toàn bộ, nhưng những lời nịnh nót mà bọn hắn nói thực sự làm ta buồn nôn quá.”
Arthur thấy động tác của Khải Văn thì cười cười, “Khách nhân nghe được vui vẻ, bọn họ cũng có thể nhận được phần thưởng, sao lại không làm chứ?”
“Thì ra ngươi thích nhất là được vuốt mông ngựa.” Khải Văn nghe xong nhỏ giọng nói một câu.
Lần thứ hai nghe được Khải Văn lầm bầm, Arthur có chút dở khóc dở cười, “Ta nghĩ, nếu như ngươi muốn nói xấu một người nào đó, không nên để người ta nghe được thì tốt hơn.”
“Đây là nói xấu à?” Thời gian trôi qua khá dài, Khải Văn đối mặt với Arthur cũng không còn mất tự nhiên như xưa, Khải Văn mang theo chút tính tình của trẻ con luôn luôn vô thức mà nói vài câu đâm chọt Arthur, giống như làm vậy thì có thể làm cho những nghẹn khuất của mình đối với Arthur tiêu tan một tí, lần này cũng vậy, “Ta nghĩ ngươi nghe được cũng rất đắc ý.”
Arthur đã sớm nhận ra điểm này cho nên cũng có chút bất đắc dĩ đối với hành vi ấu trĩ này của Khải Văn, nhưng lại vô thức mà dung túng, “Nga, tốt thôi, ta quả thật rất thích nghe nịnh nót, cho nên lần sau ngươi cũng có thể nói vài câu cho ta nghe, để ta cao hứng một chút.”
“Mắc gì chứ?!” Quả nhiên, nghe Arthur nói thế, đôi mắt Khải Văn lại sáng lên, “Ta mới không phải loại tiểu nhân đi a dua vỗ mông ngựa nịnh nọt!”
Nhìn dáng vẻ trừng mắt hất hàm của Khải Văn, ý cười trên mặt Arthur càng đậm, vừa định nói gì đó thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ, thì ra thức ăn đã được dâng lên.
Như vừa nãy, hai người hầu vừa mang thức ăn đặt lên bàn vừa khen lấy khen để thao thao không dứt, Arthur len lén đánh giá vẻ mặt tận lực nhẫn nại của Khải Văn, trong lòng không ngừng cười thầm, cho đến khi biểu tình của Khải Văn dường như đã nhẫn nại đến cực hạn mới phất tay bảo hai người hầu lui xuống, giả vờ không có chuyện gì gắp cho Khải Văn hai viên thịt vào bát, “Thịt viên kỷ oa ở đây rất ngon, ngươi nếm thử.”
Một câu nói, đã dẫn lực chú ý của Khải Văn sang hướng khác, Khải Văn cúi đầu nhìn hai viên thịt tròn tròn trắng trắng, khó hiểu ngẩng đầu hỏi, “Tên này nghe lạ thật, vì sao lại gọi là thịt viên kỷ oa?”
Arthur cũng gắp một viên vào bát mình, cười nói với Khải Văn, “Ngươi ăn thử chẳng phải sẽ biết sao.”
Khải Văn nghe Arthur nói vậy, nửa tin nửa ngờ gắp một viên lên thổi thổi rồi cẩn thận bỏ vào miệng, ngậm một hồi, không hề có phản ứng gì, rồi lại cắn một cái, sau đó Khải Văn liền kinh ngạc nghe trong miệng mình truyền đến tiếng “kỷ oa”, sau đó nước dùng đậm đà tràn lan đầy trong miệng.
(“kỷ oa”: tiếng nước tràn ra trong thịt =”= không biết nên dùng ngôn ngữ gì để thay thế, món gì nghe lạ quá…)
Khải Văn vẫn duy trì biểu tình kinh ngạc ăn hết viên thịt nọ rồi lại khẩn cấp hỏi Arthur đang tủm tỉm cười nhìn mình ăn, “Woa, thì ra là sẽ phát ra tiếng “kỷ oa” à, thực sự rất thần kỳ, ngươi biết vì sao nó lại phát ra tiếng này không?”
Arthur dùng động tác văn nhã ăn một viên, bởi vì cắn nhẹ cho nên tiếng động không vang như lúc Khải Văn ăn, chậm rãi ăn xong rồi mới lắc đầu, “Ta cũng không biết, đây là công thức bí truyền của ông chủ nơi này, sao lại có thể nói cho ta biết chứ.”
“Cũng phải…” Vẫn cho rằng sẽ nhận được đáp án, Khải Văn hơi thất vọng mà gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua thức ăn bày đầy bàn, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, chỉ gắp một viên thịt mà ăn.
“Chuyện gì vậy, có gì không thích ăn sao?” Biểu tình của Khải Văn không tránh khỏi cặp mắt của Arthur, hắn mở miệng hỏi.
“Không có, rất ngon.” Khải Văn lắc đầu, thấy trên mặt Arthur in hai chữ không tin thì lại thêm một câu, “Chỉ có hai chúng ta ăn, gọi nhiều như vậy ta thấy quá lãng phí.”
Arthur tuy rằng nghĩ nguyên nhân thật sự không phải điều này, nhưng vẫn không tiếp tục truy vấn, chỉ đáp lời có lệ, “Không sao, nếu ăn không hết ta sẽ gọi người đem cho những kẻ lưu lạc ngoài đường ăn.”
“Ừm, vậy cũng tốt.” Khải Văn suy nghĩ một chút, gật đầu.
Bởi vì có câu nói kia của Arthur, khi tiếp tục ăn, Khải Văn gắp ra một lượng thức ăn mà mình thích, còn lại thì vẫn để nguyên chỗ cũ, Arthur hỏi, Khải Văn chỉ nói để người khác ăn mà lại dính nước bọt thì không tốt, đáp án này khiến cho ánh mắt Arthur nhìn Khải Văn lại mang theo chút khác lạ.
.
Sau khi ăn no, Arthur dẫn Khải Văn tiếp tục đi dạo, dù sao cũng là trưởng thành ở chủ thành từ nhỏ, có Arthur dẫn đường, Khải Văn dạo rất tận hứng và hài lòng.
“Thích thì mua hai cái.” Arthur thấy Khải Văn ngắm nghía những hòn đá nhỏ rực rỡ sắc màu dùng làm trang trí, yêu thích không buông tay, mở miệng nói.
“Ừm, không được.” Khải Văn nghe Arthur nói vậy thì cười lắc đầu, “Nhìn là đủ rồi.”
Arthur thấy Khải Văn lưu luyến như vậy bỗng nhiên nhớ tới gì đó, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, nhưng không hề nói gì, theo Khải Văn tiếp tục dạo, chỉ bất quá trước khi rời đi thì đưa tay ra sau lưng làm vài động tác ra hiệu.
Dọc theo đường đi Khải Văn chỉ nhìn chứ không mua gì, tuy rằng khi quay về trên tay vẫn trống không, nhưng Khải Văn vẫn rất hăng hái, khi vào phòng ngủ thì xoay người nói với Arthur đã đi chơi với mình một ngày, “Hôm nay thực sự rất vui, cám ơn ngươi đã theo ta cả ngày.”
“Không sao, ngươi vui vẻ là tốt rồi.” Arthur nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Khải Văn, trong lòng khẽ động, vươn tay quẹt đi mồ hôi đọng trên chóp mũi cậu, “Cũng cám ơn ngươi đã theo ta cả ngày, ta cũng đã rất lâu không được thả lỏng như vậy.”
Động tác vô cùng thân thiết của Arthur khiến Khải Văn sửng sốt một chút, cậu vô thức nhớ lại tình hình lần trước Arthur đã nhéo mũi mình, sau đó mặt càng đỏ hơn, lắp bắp nói, “Vậy, vậy, chúc, ngủ ngon.”
Nghe Khải Văn lắp bắp, khóe miệng Arthur lại cong lên, vươn tay kéo lại cánh tay của Khải Văn vừa xoay người định đi, cũng không biết từ nơi nào biến ra một gói gì đó đưa cho cậu, “Tặng.”
“Đây là cái gì?” Khải Văn thấy Arthur như làm ảo thuật lấy ra thứ này, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Quà năm mới.” Arthur cười cười, “Bắt đầu từ ngày mai sẽ bận rộn nhiều việc, sợ rằng không có thời gian gặp ngươi, cho nên tặng sớm cho ngươi.”
“Hả?” Khải Văn ngẩn người, nhìn nhìn món quà trong tay, cuối cùng biểu tình hơi cứng ngắc nhìn về phía Arthur, “Nhưng mà, ta lại không có chuẩn bị quà cho ngươi a.”
Arthur thấy trong ánh mắt tinh thuần của Khải Văn lộ ra vẻ băn khoăn, nụ cười nơi khóe miệng lại càng mở rộng, vươn tay nắm lấy đầu vai Khải Văn, cúi người thơm nhẹ vào gò má cậu, nhỏ nhẹ thì thầm vào tai cậu, “Không sao, ta đã có được quà năm mới ta thích nhất rồi.” Nói xong đứng thẳng thân người nhìn Khải Văn lúc bấy giờ mặt đã đỏ như tích máu, lại thêm một câu, “Đây là động tác chúc phúc của chúng ta nơi này, đừng hiểu lầm.”
Bị Arthur làm cho thẫn thờ, Khải Văn ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt Arthur, đột nhiên nhón chân cũng nhẹ nhàng huých vào gò má Arthur, giọng nói nhỏ như muỗi nói một câu, “Chúc mừng năm mới” rồi cũng không quay đầu lại, đóng cửa trở về phòng.
Arthur đứng trước cửa vươn tay sờ nhẹ vào gò má nơi Khải Văn vừa chạm, nhớ lại nhiệt độ trên gương mặt nóng rực của đối phương, khẽ cười ra tiếng.
.
Khải Văn mặt đỏ như quả cà chua ngồi trên ghế hơn nửa ngày mới xua tan được nhiệt độ, quay đầu liếc nhìn cánh cửa, lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi kia, có chút không tự nhiên lầm bầm, “Cũng không phải chưa từng cùng người khác chạm vào mặt chào hỏi, sao lần này cảm giác lại kỳ lạ như vậy a?”
Khải Văn mang đầy bụng nghi vấn suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra đáp án, đơn giản không suy nghĩ nữa, hăng hái mở món quà Arthur tặng mình, sau khi mở ra, Khải Văn nhìn món quà trong gói, ngây người —— Bên trong chính là thứ Khải Văn nhìn trúng trên đường nhưng lại không mua ban nãy.
Kỳ thực không phải không muốn mua, chỉ là trên người Khải Văn không có một đồng nào, mỗi ngày ăn không uống không của Arthur đã rất ngại rồi, sao lại có thể mở miệng bảo Arthur mua cho mình cái gì nữa. Nhưng Khải Văn thật không ngờ Arthur lại dụng tâm mua thứ mà mình vô cùng thích, vuốt ve mãi chẳng muốn buông tay này, còn tặng cho mình, điều này khiến cho Khải Văn trong lòng vừa kinh ngạc vừa cảm động —— Chưa từng có người lưu tâm đến mình như vậy.
Khải Văn biết mẹ cũng rất thương mình, rất quan tâm mình, nhưng vì để mình có cuộc sống tốt và bình an mà đem đại đa số thời gian và tâm trí đặt trên công việc, không có cách nào bồi dưỡng tình thương nên mẹ chỉ có thể bồi thường cho mình bằng vật chất, mặc dù thế, nhưng vẫn khó tránh khỏi thiếu sót.
Nhưng bây giờ bỗng nhiên có một người, thầm lặng quan tâm từng cử động nhỏ của mình, chú ý từng việc nhỏ vụn vặt của mình, cuối cùng còn dành cho mình một niềm vui như vậy, nỗi niềm dịu dàng kín đáo này khiến Khải Văn cảm thấy trong lòng ấm áp vô vàn, cảm giác thỏa mãn và vui sướng này không thể dùng ngôn từ để hình dung.
Lấy ra những vật nhỏ đó – những hòn đá tròn tròn bày đầy ra bàn, sờ từng viên từng viên, Khải Văn gác cằm lên mu bàn tay đang đặt trên bàn, trên mặt mang theo ý cười nhẹ giọng nói, “Năm mới vui vẻ nha!”