- Trời ạ, đó là cái gì?
- Thứ này muốn đè xuống Nam Phong Thành chúng ta sao?
- Chết chắc rồi, chết chắc rồi…
- Chân Võ Thần đại từ bi, thỉnh cứu các tín đồ trung thành của ngài đi…
- Trốn, nhanh lên trốn ah…
Trong một khắc này thật nhiều người trong Nam Phong Thành chứng kiến đồ vật khổng lồ kia, còn chưa kịp phát hiện đó chính là Trấn Yêu Thành nổi danh trên Vũ Thiên đại lục bao nhiêu năm nay. Mà bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra một tòa thành trì quỷ dị từng bị vây tận sâu trong Yêu Thú Hoang Nguyên hiện tại sắp giáng xuống trên đầu bọn họ.
Nhưng vô luận đó là vật gì, chỉ với diện tích khổng lồ mà hiện tại bọn họ nhìn thấy, cũng biết được nếu đồ vật kia áp xuống chẳng khác nào ngọn núi đổ sụp, hoàn toàn không còn cơ hội sống sót.
Tận thế, đây tựa hồ như là tận thế buông xuống.
Chứng kiến đồ vật kia càng ngày càng gần, như sắp di chuyển tới trên bầu trời Nam Phong Thành, mọi người đều lộ ra thần sắc vô cùng khủng hoảng, một số người liều mạng chạy trốn, một số người ngơ ngác đứng ngây ra tại chỗ, tràn ngập tuyệt vọng, cũng có một chút người muốn công kích tòa đại thành nhưng chỉ vô ích.
Ở trên bầu trời, lúc này Tần Phàm cũng bị rung động, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn hắn có cảm giác như ngây dại.
Cửu cấp yêu thú thực lực thật sự là quá mức mạnh mẽ, vũ kỹ Thanh Long Thăng Thiên uy lực cường đại như vậy chỉ bị hắn dùng một hơi thổi tan, lại chứng kiến Trấn Yêu Thành di chuyển tới gần, lần này hắn đúng là bị kinh sợ!
Đây là tình huống hung hiểm mà hắn chưa từng gặp qua bao giờ!
- Nó làm sao có được loại lực lượng này? Ta có thể đối kháng được hay sao?
Trong lòng Tần Phàm không khỏi tự nhủ, hắn chưa từng rơi vào thời gian thất thố như vậy, cũng chưa từng thử qua phải đối mặt với tâm lý tiêu cực khi có một đối thủ như thế.
Nhưng cửu cấp yêu thú kia thật sự quá mức mạnh mẽ, đã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn!
Nhưng Nam Phong Thành là nơi ở của Nam Phong Tần gia, tộc nhân của hắn, phụ thân, thê tử mới thành thân đều ở tại Nam Phong Thành! Một khi bị Trấn Yêu Thành áp xuống, như vậy bọn họ không thể nào thoát khỏi, cửu tử nhất sinh!
Nhất định không thể để cho Trấn Yêu Thành tiếp tục di chuyển tới!
- Quái vật, dừng tay cho ta!
Ngay sau đó, Tần Phàm rốt cục bất chấp hết thảy, quát lớn một tiếng, Chu Tước Dực vẫy mạnh, liều lĩnh phóng về hướng yêu thú cửu cấp.
Vô luận trả giá đại giới thế nào, hắn nhất định phải ngăn cản Trấn Yêu Thành nện xuống Nam Phong Thành.
Toàn thân bị hỏa diễm bao vây, lúc này tốc độ của Tần Phàm phát huy tới cực hạn, trên bầu trời xẹt qua hồng sắc quang hoa, giống như thiên ngoại lưu tinh, như muốn dùng lửa nóng bản thân chiếu sáng cả không trung.
Khoảng cách gần ngàn thước chỉ nháy mắt liền tới.
Lúc này Tần Phàm dùng tốc độ cực hạn trực tiếp vọt tới trước mặt nam tử yêu dị kia, ngay lập tức kình khí man ngưu nặng mấy ngàn trọng lực ngưng tụ trên nắm tay, khí tức đập vào, trong hư không tầng tầng chấn động.
Nắm tay của Tần Phàm cùng nam tử yêu dị giống như ngăn cách bởi một mặt hồ, nắm tay lướt qua nơi đâu giống như mặt hồ bị đánh vỡ, sóng gợn từng trận, còn mang theo lực ngăn cản âm nhu khiến nắm tay như bị trói buộc, khó thể phá tan.
Thậm chí Tần Phàm có cảm giác thật vớ vẩn, quả đấm của mình đã tách rời khỏi thân thể, giống như tiến nhập vào trong một thế giới khác.
- Vô dụng!
Nam tử yêu dị khinh thường liếc mắt nhìn Tần Phàm, trong miệng thản nhiên nói, ở khoảng cách gần như vậy ánh mắt hắn thật giống như đầu độc xà làm Tần Phàm cảm thấy tinh thần hốt hoảng.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Quả nhiên kình khí man ngưu bạo phát, cách nam tử yêu dị chừng ba xích không gian chẳng khác gì có thật nhiều hòn đá bị ném vào trong mặt hồ tạo nên gợn sóng không ngừng, nhưng không bị đánh vỡ, chỉ thoáng rung động rồi biến mất, sau đó liền rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Trong lòng Tần Phàm trầm xuống, mắt thấy Trấn Yêu Thành đã sắp áp chế Nam Phong Thành, hắn nhất định phải nhanh chóng ngăn cản động tác của nam tử yêu dị kia.
- Ta cũng không tin phá không được phòng ngự của tên quái vật như ngươi!
Tần Phàm hiểu được không gian như mặt hồ kia nhất định là thủ đoạn phòng ngự của cửu cấp yêu thú, có thể cũng giống như quy tắc tiểu thế giới, nhưng còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, ngay cả quy tắc lực mang theo lực lượng ma chủng của hắn cũng không cách nào xâm lấn đi vào.
Lực phòng ngự của cửu cấp yêu thú vượt xa lực phòng ngự của cửu cấp võ thánh thật lớn.
- Chu Thiên Tinh La Quyền!
Thoáng lui lại mấy bước, hai mắt Tần Phàm ngưng tụ lại, thái dương bổn tinh trong não vực xoay chuyển với tốc độ cực nhanh, hắn cố gắng làm cho bổn tinh tiếp xúc càng nhiều những tinh tú khác. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Ước chừng chín trăm chín mươi chín hành tinh!
Đây là biết bao lâu tới nay Tần Phàm có khả năng tiếp xúc được nhiều tinh tú như vậy, nhưng bởi vì là hắn miễn cưỡng sa vào, đầu của hắn đau đớn như bị xé rách, nhưng hiện tại hắn đã bất chấp tất cả.
Tinh thần lực lượng xa xa lắng xuống trên người của hắn, mà bởi vì hắn cố gắng hấp dẫn tới cực hạn, bầu trời nguyên bản không trăng sao hiện tại chỉ nháy mắt đã sáng ngời rực rỡ.
Cảnh tượng hoa lệ mà đồ sộ như thế làm mọi người vốn đang bị vây trong tuyệt vọng cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, còn tưởng rằng do Chân Võ Thần nghe được lời cầu nguyện của họ mà buông xuống thần tích cứu vớt bọn họ.
- Di?
Lúc này cửu cấp yêu thú cũng không nhịn được hơi ngẩng đầu lên nhìn thấy một màn trước mặt, trong lòng có chút kinh dị, thực lực của Tần Phàm hiện tại tuy rằng không cao, nhưng trước đó hắn thi triển vũ kỹ Thanh Long Thăng Thiên cùng Chu Thiên Tinh La Quyền hiện tại thoạt nhìn đều là vũ kỹ thập phần cao thâm, thậm chí đã siêu thoát phạm trù vũ kỹ bình thường của nhân loại, điều này làm cho hắn âm thầm động tâm.
Sau khi yêu thú đạt tới trình độ biến hóa hình người, tựa nhiên cũng có thể tu luyện vũ kỹ như nhân loại bình thường.
Về phần công kích hiện tại của Tần Phàm, nam tử yêu dị không hề để ý, bởi vì hắn biết mình đối với những nhân loại tại đây mà nói chính là thần! Là khác hẳn với nhân loại bình thường, một nhân loại võ thánh trừ phi có được chỗ dựa đặc thù hoặc là có được trình độ như Kim Dương võ thãnh, nếu không muốn gây thương tổn cho hắn thật không khả năng.
Một chiêu Chu Thiên Tinh La Quyền của Tần Phàm hiện tại đích thật là thanh thế lớn, nhưng chưa hẳn đã đủ sức tổn thương được hắn.
- Phá cho ta!
Tinh quang không ngừng ngưng tụ trên nắm tay, chiếu sáng chẳng khác gì vầng thái dương. Lúc này trong miệng Tần Phàm gầm lên giận dữ, nhẫn nhịn nỗi đau đớn thống khổ như bị xé rách, hắn nghiến răng đánh về phía trước.
Quang trụ chói mắt giống như lưu tinh thiên ngoại dùng tốc độ cực nhanh vượt qua một đoạn khoảng cách, sau đó trực tiếp xuyên tới phiến không gian phòng ngự của cửu cấp yêu thú!
Mảnh không gian kia chính là chỗ cản trở công kích của Tần Phàm vừa rồi, lần này cũng bị cản trở, quang trụ như rơi vào trong hồ nước lớn, khó có thể đi tới.