Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1091: Thực lực của Cổ Mặc?




- Như thế nào, ngươi còn muốn nói cho ta biết Minh gia kia của các ngươi mạnh mẽ bao nhiêu sao?

Nhìn đến như vậy, Cổ Mặc lại bắt đầu cười quái đản, phảng phất như nghiền ngẫm giật giật ngón tay, phía trên tựa hồ có ánh lửa di động.

Đối với Cổ Mặc cường thế, ngoại trừ Minh Hiển lúc này nhịn đau thầm hừ, những người khác không ai dám lên tiếng nữa. Tất cả mọi người ở đây đều biết, Hắc Hỏa lão quái trước mắt này không phải là người hiền lành gì, cho dù là đệ tử dòng chính của Bạch Mông thành Minh gia cũng dám quyết đoán chặt một tay như thế, huống chi là bọn hắn? Bọn họ cũng sợ bị rơi vào kết quả như vậy.

Càng là không có ai dám uy hiếp nói chuyện báo thù lần nữa, chỉ là lặng yên chờ đợi chỉ thị của Minh Hiển.

- Chúng ta đi.

Qua một lát sau, Minh Hiển bị cắt đứt một tay cắn răng một cái, rốt cục quyết định nói, trong tâm của hắn cực độ oán hận, nhưng hắn hiểu được hắn cùng với đối phương ở giữa có chênh lệch khổng lồ, thậm chí là một câu tràng diện cũng không dám lưu lại.

Sau đó trên một trăm bán Thần cấp cường giả đến từ Bạch Mông thành Minh gia này, đều là hóa thành lưu quang bay đi.

Đối với đối thủ quá mức cường đại, cũng không phải số lượng nhiều liền có thể bù đắp.

Nhất là một ít hỏa tuyến cuối cùng nhìn như bình thản kia của Cổ Mặc, cắt phòng ngự của Ngũ Kiếp bán Thần dễ dàng như là cắt đậu hủ, thực lực như vậy cũng đủ chấn nhiếp những người ở đây.

- Uy vũ! Lão đầu này thật sự quá uy vũ! Ngươi chính là sư phụ của lão đại sao? Ta gọi là Tần Chiến! Ngươi đã là sư phụ của lão đại, vậy chính là sư phụ của Tiểu Chiến ta rồi, sư phụ, xin nhận Tiểu Chiến ta cúi đầu.

Sau khi nhìn thấy người Bạch Mông thành Minh gia rốt cục cũng thối lui, lúc này Tiểu Chiến không khỏi kích động từ trong lòng ngực Tần Phàm nhảy ra, ở giữa không trung hướng về Cổ Mặc hưng phấn mà xá một cái nói.

- Ngươi tên tiểu tử này cũng có chút ý tứ.

Cổ Mặc quay đầu cười cười một chút nói, sau đó ánh mắt của hắn chậm rãi từ trên người đầu Tiểu Chiến Trư này chuyển qua trên người đệ tử mà hắn cách biệt đã lâu kia, trên mặt lộ ra một chút tiếu ý, ngữ khí lỗ mảng như dĩ vãng tiếp tục nói:

- Hắc, tiểu tử, thật lâu không thấy.

- Lão đầu...

Mà nhìn đến Cổ Mặc, bao nhiêu ký ức tình cảm như sóng biển tràn vào trong óc Tần Phàm, vào lúc này Tần Phàm tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nói ra chua xót, chịu qua ủy khuất của những năm gần đây, nhưng cuối cùng hắn chỉ là đỏ tròng mắt, lời nói như nghẹn ở cổ họng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

Ở những năm gần đây, hắn không biết có bao nhiêu lần gặp phải thời điểm khó khăn, trong lòng rất muốn để cho người kia an ủi, đưa ra ý kiến cho mình, nhưng lại phát hiện người này đã không ở bên cạnh, cái loại mất mác này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

Vừa là thầy, lại vừa là cha, nếu như không phải Cổ Mặc, hắn không có thành tựu thực lực như hiện tại, đây là điều chắc chắn.

Cho đến khi phát hiện đối phương biến mất trên Vũ Thiên đại lục, lúc ấy Tần Phàm cũng vì chuyện này mà bi thống rất lâu, mà hắn cũng đi tìm rất nhiều địa phương, muốn tìm được tăm hơi đối phương, lão đầu này, phân lượng ở trong mắt hắn so với Tần Li cũng kém không bao nhiêu.

Hiện giờ, bọn họ rốt cục gặp mặt nhau rồi.

- Hắc hắc, tiểu tử, một khoảng thời gian không thấy mà thôi, như thế nào trở nên bi lụy như vậy.

Nhìn bộ dáng này của Tần Phàm, trong lòng Cổ Mặc cũng rất xúc động, hắn cũng biết một phần tình cảm giữa bọn họ này thập phần khó được, nhưng trên miệng lại như bất cần đời cười nói.

- Lão đầu, ta có rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi.

Tần Phàm hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó nhìn Cổ Mặc nói. Đúng vậy, cảm tình có lẽ không nói ra ngoài miệng, nhưng trong tâm của hắn xác thật có rất nhiều nghi vấn chờ đợi đối phương giải đáp.

- Hắc hắc, lão đầu ta tự nhiên biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi ta, trong khoảng thời gian này rất khó chịu đi?

Sắc mặt của Cổ Mặc vẫn là mang theo tùy ý bất cần đời nói, giống như thời điểm lúc trước hắn và Tần Phàm quen biết, tiếp theo hắn thoáng cảm ứng, rồi lại nói:

- Bất quá tiểu tử ngươi thật là một nhân vật biết gây chuyện, phỏng chừng bây giờ có không ít người còn nhìn chằm chằm ngươi a, hiện tại ở đây cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện, chúng ta rời đi trước nói sau.

Nói xong, ống tay áo của hắn vung lên, liền có một cổ lực lượng cường đại bí mật mang theo Tần Phàm cùng Tiểu Chiến, dịch chuyển tức thời một đoạn khoảng cách lớn, đáp xuống trong một cái sơn động bí mật nơi xa. Sau đó ngón tay của hắn lăng không hư điểm vài cái, thật giống như có một thiên địa khí tràng cường đại xuất hiện, đem cái sơn động này đóng lại, sẽ không còn có một tia khí tức tiết lộ ra ngoài.

Hắn tự tin, cho dù là có người đi tới trước cửa vào sơn động này, cũng sẽ không phát hiện cái sơn động này cùng người ở bên trong.

Nhìn thấy Cổ Mặc lộ ra chiêu thức ấy, trong lòng Tần Phàm hơi hơi khiếp sợ, rất rõ ràng thực lực của Cổ Mặc tiếp tục nằm ngoài dự liệu của hắn. Dịch chuyển tức thời đoạn khoảng cách lớn như vậy, còn mang theo một người một thú, trình độ khó khăn kia không phải Thất Kiếp bán Thần bình thường liền có thể làm được.

Mà thủ đoạn phong tỏa khí tức này cũng thập phần cao minh, trách không được vừa rồi dù là Ngũ Kiếp bán Thần Minh Hiển cũng không có một chút phát hiện.

Vừa rồi mặc dù Tần Phàm có thể cảm ứng được Cổ Mặc đang ở phụ cận, chính là dựa vào linh hồn cảm ứng của hắn và đối phương mà thôi, nếu không lấy lực cảm ứng bây giờ của hắn, đồng dạng cũng là không phát hiện được sự tồn tại của đối phương.

- Lão đầu, ngươi bây giờ đến tột cùng là thực lực gì.

Nhìn Cổ Mặc làm xong tất cả chuyện này, Tần Phàm rốt cục nhịn không được mở lời hỏi.

- Đúng vậy a, lão đầu, ngươi cũng thật là lợi hại, khi nào thì ta cũng biến thành lợi hại như ngươi vậy thì tốt rồi.

Lúc này Tiểu Chiến cũng ngẩng đầu lên, mang theo sùng bái nhìn Cổ Mặc nói.

- Hắc, lão đầu ta có thực lực gì...

Nghe được Tần Phàm hỏi, Cổ Mặc ngừng lại, cười quái dị nói:

- Thực lực này của ta chỉ dọa được năm sáu kiếp bán Thần mà thôi, mạnh hơn nữa liền có chút khó khăn.

- Ngươi bây giờ là Thất Kiếp bán thần?

Nghe được Cổ Mặc tựa hồ nói không tỉ mỉ, Tần Phàm hỏi.

- Ngô... cũng không kém bao nhiêu đâu.

Cổ Mặc lại có vẻ thần bí cười nói.

- Nhưng lúc trước ngươi vì cái gì gạt ta, ngươi nói ngươi nguyên lai chỉ là một Vũ Thánh mà thôi, liền tính ta giúp ngươi trọng tố thân thể, ngươi cũng không có khả năng ở trong thời gian ngắn như vậy tu luyện tới cảnh giới hiện tại a.

Ngừng lại một chút, Tần Phàm nhướng mày, sau đó hỏi lần nữa.

- Hắc hắc, cái này sao... ta thật sự đã từng là bán Thần cường giả, bất quá thời điểm ngươi biết ta chỉ là một Vũ Đồ nho nhỏ, Vũ Thánh đối với ngươi mà nói đã là vô cùng xa xôi, nói cho ngươi biết bán Thần cường giả ngươi cũng không biết là cái gì, hơn nữa sớm như vậy biết được quá nhiều, đối của ngươi phát triển cũng không có ưu đãi gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.