Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1101: Hổ Đầu Biên Bức (1)




Ở hắn xem ra, kiến tạo cung điện như vậy, quả thực không phải là sức người có thể làm được. Quan trong hơn nữa là, di chỉ như vậy chỉ là loại nhỏ, không đáng để cường giả chú ý.

Ở bên sơn cốc kia.

- Cái Thượng Cổ di chỉ này rốt cục cũng mở ra! Kiến trúc thật to lớn! Khí thế thật bàng bạc!

Mọi người vào lúc đó rõ ràng cũng bắt đầu lộ ra càng thêm hưng phấn, không ít người thậm chí đã âm thầm chuẩn bị, muốn một hồi dùng tốc độ nhanh nhất xông đi vào.

- Đúng vậy, lúc này đây ta nhất định phải cướp được thứ tốt, ta đã đình trệ ở tam kiếp Bán Thần vài chục năm rồi, có thể đột phá hay không phải xem cơ duyên lúc này đây rồi.

Rất nhiều người đều lòng mang chờ mong.

- Lúc này đây tuy quy mô di chỉ chưa tính là cỡ lớn, nhiều nhất chỉ là cỡ trung, nhưng cho ta cảm giác tựa hồ có khí tức Viễn Cổ rất mênh mông, chưa hẳn không có thứ tốt!

Mà một ít mạo hiểm giả có kinh nghiệm thì là mặt lộ vẻ vui mừng. Phải biết rằng, lúc này đây bởi vì dự đoán kích thước di chỉ không lớn, trình diện mạnh nhất mới chỉ là ngũ kiếp Bán Thần, bọn hắn sẽ có thêm rất nhiều cơ hội.

Tòa cung điện Viễn Cổ này vừa xuất thế, làm cho bầy người ở phía xa triệt để sôi trào. Đặc biệt là một ít người cho tới bây giờ chưa có tiến vào qua di tích Viễn Cổ, chứng kiến cung điện khí thế bàng bạc mà cường đại này xuất hiện, thậm chí vẫn chưa hoàn toàn ổn định đã không thể chờ đợi được nữa hướng về chỗ cửa lớn kia phóng đi.

Kết quả có thể đoán được, một ít người bởi vì quá vội vã tiến vào cung điện, cuối cùng nhất đều không có cơ hội tiến vào trong đó.

Trước khi cung điện ở đằng kia chưa hoàn toàn ổn định, có một màn hào quang bao phủ toàn bộ một mảnh di chỉ khổng lồ kia, những người này chỉ là vừa đụng phải cái quang tráo này, liền nguyên một đám thổ huyết bay xa, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất. Mỗi người đều lộ ra sắc mặt tái nhợt, thậm chí toàn thân cũng di động không được.

Mà những người đã từng có kinh nghiệm tiến vào Viễn Cổ di chỉ kia, lúc này trên mặt lộ ra cười lạnh, bọn hắn tự nhiên là biết rõ những Viễn Cổ di chỉ này đều là có trận pháp thời thượng cổ bảo hộ, trừ khi là đợi đến lúc chúng tự động mở ra, nếu không coi như là Thất Kiếp, Bát Kiếp Bán Thần cũng mơ tưởng tiến vào trong đó.

Càng là Thượng Cổ di chỉ cỡ lớn, trận pháp bảo hộ kia càng cường đại, nghe nói có một ít Thượng Cổ di chỉ siêu cấp, Cửu Kiếp Bán Thần cũng khó có thể rung chuyển nửa phần!

Những bí mật này, Tần Phàm lại là không được biết.

Thính lực của hắn kinh người, tuy lúc này hắn và Tiểu Chiến lẫn ở rất xa. Nhưng hắn có thể nghe được một ít nghị luận của những người ở xa xa kia. Khi hắn nghe cung điện thật lớn này gần kề chỉ là Thượng Cổ di chỉ cỡ trung, trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.

- Xem ra Viễn Cổ thời đại trong Tân Thế Giới này nếu so với Vũ Thiên đại lục thì cường đại hơn rất nhiều.

Trong nội tâm Tần Phàm âm thầm phỏng đoán, hắn ở Vũ Thiên đại lục cũng đi qua một ít di chỉ, thí dụ như Đao Vương Mộ, nhưng lúc này hắn cảm thấy Đao Vương mộ thập phần to lớn kia, so sánh với tòa cung điện trước mắt này, lại lộ ra xa xa không bằng rồi.

Trên thực tế, theo thực lực của hắn tăng lên, hắn cảm giác vị Đao Vương trong Đao Vương mộ kia, tựa hồ cũng không có cường đại như hắn ban đầu cảm thấy như vậy rồi, hắn đoán chừng thực lực người kia có lẽ chỉ là Bán Thần.

Mà người kiến tạo tòa cung điện trước mắt này, hắn tin tưởng Bán Thần cường giả cũng khó có thể kiến tạo ra được.

Nhìn xem những cây trụ lớn cao vút trong mây kia, trong mơ hồ Tần Phàm tựa hồ chứng kiến có một ít cự nhân, thân cao mấy trăm trượng ngật đứng ở trong đó. Bọn hắn lực đạt ngàn vạn cân, có thể lực phá núi sông, có thể tay nâng cự thạch.

Long long long…

Ngay thời điểm Tần Phàm tinh thần hoảng hốt tầm đó, hai tấm môn hộ ở trước tòa cung điện cự đại kia vào lúc này rốt cục ầm ầm mở ra, màn hào quang Kim Sắc vốn là bảo vệ lấy một tòa đại điện kia cũng bắt đầu thời gian dần qua tán đi.

Đại môn mở ra, một thông đạo tản ra ánh sáng nhạt xuất hiện, thẳng tắp đi thông vào chỗ sâu thẳm. Ở lối đi kia phóng mắt nhìn tới, lại chỉ có thể nhìn thấy sương mù dày đặc che chắn, nhìn không tới bất kỳ vật gì trong đại điện.

- Đại môn đã mở ra rồi! Xông!

Chứng kiến đại môn kia đã mở ra, rốt cục lại có một nhóm lớn người nhịn không được, ngoại trừ người mấy thế lực lớn kia, những mạo hiểm giả khác đã có hơn một nửa vào lúc đó hướng về thông đạo tản ra ánh sáng nhạt kia chen chúc mà đi.

Cái miệng sơn cốc kia vốn là đầy ắp người, chỉ là một lát liền trống ra một mảng lớn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mà Tiểu Chiến ở bên cạnh Tần Phàm, vào lúc này đồng dạng cũng rất kích động, nhưng bị Tần Phàm gắt gao đè lại. hai mắt của Tần Phàm ngưng tụ nhìn về phía cửa sơn cốc kia, mấy thế lực lớn của bọn người Minh Hiển còn không có người nào khởi hành.

Hắn có dự cảm, cái đại điện này sẽ không dễ dàng tiến vào như vậy.

- Ah…

Quả nhiên, đã qua không lâu, tựa hồ giống như là gặp phải sự tình vô cùng hoảng sợ gì đó, từng đợt tiếng kêu thảm thiết thê lương bắt đầu từ trong kiến trúc kia truyền ra, ẩn ẩn có thể chứng kiến trận trận huyết quang phóng lên trời.

Không cần nhìn cũng biết rõ trong đám mạo hiểm giả vừa rồi xông đi vào kia, có không ít người đã chết thảm ở trong đó rồi.

Thẳng đến đã qua hơn nửa khắc, tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra mới dần dần ít đi. Lúc này những người của bốn thế lực lớn kia mới bắt đầu không nhanh không chậm kết đội đi vào cửa đại điện, thoáng qua tầm đó ngoại trừ Tần Phàm cùng Tiểu Chiến, tất cả mọi người đều đã tiến nhập vào trong đó rồi, chỗ miệng sơn cốc đã trống rỗng một mảnh.

Mà theo đám người của tứ đại gia tộc vừa rồi đi vào kia, tiếng kêu thảm thiết trở nên càng ít hơn nữa, ngược lại có thể nghe được trận trận thanh âm ngao ngao kêu thảm của quái thú gầm rú.

- Tiểu Chiến, chúng ta cũng vào đi thôi.

Kiên trì đến lúc này, Tần Phàm mới thả Tiểu Chiến ra, chậm rãi đứng lên nói, lộ ra không chút hoang mang.

- Lão đại, nhanh lên.

Tiểu Chiến thấy Tần Phàm rốt cục cũng thả nó, lúc này gấp không chịu nổi xông về phía trước.

Tần Phàm cũng cười đuổi kịp.

Kỳ thật khu kiến trúc này trọn vẹn kéo dài hơn vài chục dặm, hắn biết rõ bên trong khẳng định cũng là rất lớn. Nếu như không có vận khí, cho dù là đi vào mau hơn nữa cũng không có tác dụng gì, bởi vì cho dù mau hơn nữa cũng không thể nào là tìm hết từng nơi hẻo lánh, ngược lại là giống như những người vừa rồi kia, làm quỷ mở đường không công.

Trái lại chỉ cần vận khí tốt, đi vào cuối cùng, nhưng lại có thể ở một nơi hẻo lánh nào đó tìm được bảo bối.

Tần Phàm đối với vận khí của mình cũng không biết bao nhiêu, nhưng hắn đối với ngũ giác nhạy cảm của mình lại rất có tự tin, dùng Linh Hồn Lực của hắn cho dù là so sánh với ngũ kiếp Bán Thần cũng không chút thua kém, tỷ lệ phát hiện bảo bối nhất định so với những người khác lớn hơn rất nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.