Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1177: Tỉnh lại (2)




- Trong cơ thể của hắn có một loại lực lượng thần bí cường đại bảo hộ lấy, trừ khi là hắn nguyện ý cởi mở, hoặc là ta không để ý thân thể của hắn cường hoành tiến nhập, nếu không coi như là lực lượng của vi phụ cũng không thể tiến nhập trong đó.

Mộ Chấn thu tay về, sau đó lắc đầu nói ra.

- Vậy hắn... sẽ chết sao?

Lúc này Mộ Thanh Thanh mấp máy môi hỏi.

- Như thế nào? Ngươi quan tâm Tiểu sư thúc lắm sao?

Mộ Chấn nhìn về phía nữ nhi của mình, trong miệng lộ ra một vòng vui vẻ cười nói.

- Nói như thế nào hắn cũng là bởi vì cứu con mới thành như vậy, cho dù không phải sư thúc, ta cũng sẽ áy náy." M

Mộ Thanh Thanh lắc đầu, trong miệng trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường nói. Nàng tự nhiên biết rõ Mộ Chấn nói là trước đây nàng cảm thấy Tần Phàm còn chưa đủ tư cách, không muốn nhận thức Tần Phàm là sư thúc sự tình.

- Ha ha, yên tâm đi, cái tiểu sư đệ này của ta ah, khí lực thập phần cường đại, năng lực khôi phục càng là nghịch thiên, hắn chết hẳn là chết không được.

Lúc này ánh mắt của Mộ Chấn lại nhìn tới nam tử trên giường, sau đó trong miệng chậm rãi nói ra:

- Nếu là nhất kiếp Bán Thần bình thường, thậm chí coi như là ngũ kiếp Bán Thần liên tục bị thụ lưỡng kích của lục kiếp Bán Thần như vậy, cũng sớm đã bị chết không thể chết lại rồi. Bất quá ngươi xem thương thế trên người hắn, vừa mới bắt đầu xem ra là thập phần nghiêm trọng, bây giờ miệng vết thương đã khép lại toàn bộ rồi, hơn nữa ta đã kiểm tra qua gân cốt, cũng đang không ngừng khôi phục trọng sinh, tuy ta kiểm tra không được sinh cơ trong cơ thể của hắn, nhưng ta tin tưởng tình huống cũng rất lạc quan đấy, chỉ là không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại mà thôi.

Lúc này Mộ Thanh Thanh nhìn xem nam tử trên giường có khi ẩn ẩn hiện ra vẻ thống khổ, liền không nói thêm gì nữa.

Người nằm trên giường, dĩ nhiên là Tần Phàm.

Trước khi Mộ Thanh Thanh còn chưa có tới, hắn là cứng rắn bị thụ một chưởng của Hạ Trung, thương thế trên người còn không có khôi phục, về sau lại giúp Mộ Thanh Thanh ngăn cản một kích của Hạ Trung, hôm nay trạng thái tự nhiên là thập phần nghiêm trọng.

Lúc này ngoại thương của hắn đích thật là khỏi được thất thất bát bát rồi, nhưng thương thế bên trong, lục phủ ngũ tạng ở dưới lực lượng của lục kiếp Bán Thần trùng kích, đã trở nên một đống bừa bộn, thậm chí khí quan là hoàn toàn vặn vẹo héo rút, nhiều kinh mạch không ở vị trí nguyên lai rồi.

Nếu như không phải khí lực của hắn trải qua Ma chủng cải tạo mấy lần, thương thế như vậy đầy đủ để hắn, một nhất kiếp Bán Thần chết mười lần rồi!

Nhưng tuy khí lực của hắn cường đại như vậy, sau khi bị thụ thương thế như vậy, muốn khôi phục như lúc ban đầu cũng thập phần không dễ dàng. Nếu như không phải có Thanh Long chi tâm một mực cung cấp sinh cơ không ngừng, nói không chừng hắn cũng ủng hộ không nổi nữa.

Hiện tại ý thức của Tần Phàm thập phần mơ hồ, chỉ là theo bản năng kích phát lực lượng Ma chủng đi trị liệu thương thế bên trong cơ thể. Hỏa chủng trừ độc, Thổ nguyên phòng hộ, Mộc nguyên sinh tánh mạng, Thủy nguyên nhuận thể, còn mơ hồ có Kim nguyên chém giết những dư uy còn lưu lại trong cơ thể hắn.

Nếu có người có thể chứng kiến hình ảnh lúc này trong cơ thể hắn, tất nhiên sẽ lộ ra hết sức kinh ngạc, bởi vì khí quan trong cơ thể hắn phảng phất giống như là có được năng lực di động vậy, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, như là máy móc thúc đẩy, chậm rãi hướng về chỗ cũ hợp lại.

Thời gian chậm rãi đi qua, hắn đang không ngừng khôi phục thân thể.

Đinh…

Cũng không biết đi qua bao lâu, Tần Phàm tựa hồ bỗng nhiên cảm thấy trong đầu của mình vang lên một phiến thanh minh, sau đó hắn chính là vào lúc đó đột nhiên cảm giác mình đã có ý thức, hắn có thể cảm giác được tất cả khí quan trong cơ thể mình dĩ kinh là một lần nữa toả sáng sinh cơ.

Hắn có thể động.

Căn cơ cốt nhục một lần nữa sinh sôi, mỗi một tế bào đều tràn đầy lực lượng.

Mà những năng lượng Ma chủng trị liệu thân thể của hắn kia, cuối cùng chậm rãi đưa vào hắn Vũ Điền bên trong Nguyên Giới, hơn nữa làm cho lực lượng Nguyên Giới của hắn trở nên càng thêm tinh thuần cùng cường đại lên.

Nháy mắt sau đó, hắn nắm đấm nắm chặt, mãnh liệt mở mắt.

- Ngươi đã tỉnh... Sư thúc.

Lúc này Mộ Thanh Thanh yểu điệu đứng ở bên giường, chứng kiến Tần Phàm tỉnh lại, thần sắc nàng khẽ động, sau một lát do dự, trong miệng phảng phất điềm nhiên như không có việc gì, tự nhiên bình tĩnh kêu lên.

Mở hai mắt ra, chứng kiến đập vào mi mắt chính là bóng hình xinh đẹp kia, Tần Phàm nao nao, cho đến nghe một câu "Sư thúc", tuy trong nội tâm cũng có một ít suy đoán, nhưng hắn vẫn là nhịn không được thất thần một lát.

- Mộ tiểu thư là đang gọi ta sao?

Sau đó hắn cười khổ lắc đầu hỏi, coi như là hắn và Mộ Thanh Thanh tầm đó thật sự quan hệ như hắn tưởng tượng, nhưng một câu sư thúc này hắn thật là có chút chịu không nỗi.

Một mặt là bởi vì tuổi thực tế hắn còn nhỏ hơn Mộ Thanh Thanh hai tuổi, đương nhiên, ở trên võ đạo luôn luôn là cường giả vi tôn, người giỏi làm thầy, cái tuổi này cũng không cần so đo. Nhưng một phương diện khác, thực lực của hắn cũng là xa không bằng đối phương.

Như vậy để cho một nữ tử tuổi lớn hơn mình, thực lực so với mình mạnh hơn gọi mình sư thúc, thật sự là quá không được tự nhiên rồi.

- Vâng.

Mộ Thanh Thanh chỉ là nhàn nhạt nói.

- Lệnh tôn cũng là đồ đệ cảu gia sư?

Tần Phàm lại hỏi, phải biết rằng Cổ Mặc cho tới bây giờ đều không có cùng hắn nhắc qua cái này, bất quá hắn hoàn toàn chính xác còn có rất nhiều chuyện không có nói rõ ràng cùng gạt hắn.

- Ha ha, không sai, chúng ta đều là đệ tử của Cổ Mặc lão sư.

Cũng đúng vào lúc này, một thanh âm cởi mở ở bên ngoài truyền đến, sau đó liền chứng kiến một trung niên nam tử nho nhã ở bên ngoài đi đến.

Hắn người mặc một chiếc áo bào trắng, tóc đen ngọc diện, khí chất phi phàm. Hắn một đôi mắt mang theo ý cười ôn hòa nhìn xem Tần Phàm, cho người cảm giác thập phần thân thiết, nhưng lại không dám chậm trễ chút nào.

- Các hạ là...

Tần Phàm chứng kiến ánh mắt người này sáng ngời, liền biết là người thực lực cường đại, thậm chí còn muốn ở trên Hạ Trung. xem tại TrumTruyen.vn

- Sư huynh ta tên là Mộ Chấn, hiện tại là Hoàng Hôn Thành thành chủ.

Lúc này người tới nhẹ vuốt râu dài, trên miệng khẽ cười nói:

- Tần Phàm sư đệ, sư phụ có lẽ còn không có hướng ngươi nhắc qua ta, nhưng ta đã biết rõ ngươi rồi.

- Nguyên lai là Mộ thành chủ.

Tần Phàm chắp tay thi lễ.

- Ta gọi ngươi là Tần Phàm sư đệ, Thanh Thanh nàng cũng đã gọi sư thúc, ngươi làm gì còn khách khí như vậy.

Mộ Chấn tiếp tục mỉm cười nói ra:

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta lừa ngươi?

- Ách... Tần Phàm bái kiến sư huynh.

Tần Phàm do dự một chút liền mở lời kêu lên. Trên thực tế Mộ gia mạo hiểm trở mặt cùng Hạ gia báo hộ mình, phần nhân tình này hẳn là giả không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.