Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1204: Sự tình phát triển




Bởi vì nơi này vẫn là nội thành, trong nội thành có văn bản rõ ràng quy định cấm đánh nhau, nếu không hắn đã sớm ra tay cường đoạt rồi. Hơn nữa hắn cũng không muốn nhanh như vậy đem chuyện này nháo đại, dù sao hắn là muốn đích thân đạt được Đoạt Thần Quyền Sáo nịnh nọt Hoàng Động, nếu không sự tình nháo đại bị tâm phúc khác của Hoàng Động nhanh chân đến trước, hắn sẽ không được đến ân huệ rồi.

Lúc này Tần Phàm bỗng nhiên ngừng lại, bất quá đang lúc Hoàng Quế cho rằng hắn đã đáp ứng giao ra Đoạt Thần Quyền Sáo, muốn lộ ra biểu lộ mừng rỡ, trong miệng Tần Phàm lại nhàn nhạt nói ra: 

- Ta khuyên ngươi vẫn là không cần tiếp tục đi theo ta thì tốt hơn.

- Ta ra 30 vạn thần tinh! Ta nhìn thấy vừa rồi ngươi chỉ cho Dịch đại sư hai mươi vạn thần tinh, ngươi có thể lợi nhuận mười vạn thần tinh rồi.

Bị bỏ qua như thế, lúc này Hoàng Quế nổi giận đã muốn bộc phát ra, hắn cắn răng một cái cuối cùng ra giá.

- 30 vạn thần tinh? 300 vạn cũng không có khả năng. 

Tần Phàm không khỏi lộ ra một vòng vui vẻ trêu tức, Đoạt Thần Quyền Sáo này của hắn chỉ là tài liệu đã tốn hao gấp mấy lần số này rồi, tăng thêm hắn cũng hao phí không ít khí lực cùng Dịch Viêm chung một chỗ luyện chế ra, cái giá mà đối phương cho rằng đã rất cao này có thể nói chính là một chuyện cười.

- Tốt, tiểu tử, xem ra ngươi là có chủ tâm muốn cùng Hoàng Nham Thành Hoàng gia chúng ta đối nghịch, ta đã nói với ngươi, cùng Hoàng gia chúng ta đối nghịch không có kết cục tốt.

Đến lúc này, Hoàng Quế ở đâu còn nhịn được, trên mặt liền lộ ra một vẻ dữ tợn, trong miệng âm độc mở miệng nói.

Cũng đúng vào lúc này, trên người hắn có một loại khí tức âm hàn tán phát ra, đem cả người Tần Phàm đều bao phủ ở bên trong. Đó là khí thế cường đại thuộc về ngũ kiếp Bán Thần, hơn nữa là dùng Nguyên Giới lĩnh vực phong tỏa đường đi của đối phương.

- Ý định cường đoạt rồi hả? Nơi này chính là Hoàng Nham Thành, chẳng lẽ ngươi muốn phá hư quy định do Hoàng gia các ngươi ban ra sao?

Lúc này thần sắc của Tần Phàm vẫn thập phần bình tĩnh, hờ hững liếc nhìn đối phương, trong miệng thản nhiên nói.

- Ngươi cũng biết nơi này là Hoàng Nham Thành, ngươi cũng biết đây là quy định do Hoàng gia chúng ta chế định, ngươi không nên quên ta cũng là Hoàng gia chi nhân! Hiện tại ta hoài nghi ngươi đối với Hoàng gia chúng ta có uy hiếp, ta bây giờ là muốn chấp hành điều lệ bảo an của Hoàng gia, bóp chết nguy hiểm.

Nghe vậy, lúc này trên mặt Hoàng Quế kia lộ ra một vòng trêu tức nói ra: 

- Đừng thật sự cho rằng ở trong Hoàng Nham Thành ta cũng không dám ra tay đối với ngươi, ta cho ngươi biết, hôm nay không giao Đoạt Thần Quyền Sáo ra, vậy thì giao tánh mạng!

Lúc này Tần Phàm khẽ nắm lại nắm đấm, trên mặt lộ ra một vòng mỉm cười, không nói gì.

- Hỏi lại ngươi một lần, có giao Đoạt Thần Quyền Sáo ra hay không?

Lúc này Hoàng Quế thấy bộ dáng Tần Phàm vậy mà còn trấn định như thế, trong lòng không khỏi có chút cảm giác dị thường, lại một lần nữa mở miệng hỏi.

Tần Phàm mỉm cười lắc đầu.

- Muốn chết!

Chứng kiến câu trả lời này, hai mắt của Hoàng Quế rốt cục bắn ra sát cơ, tuy hắn cảm giác khác thường, bất quá hắn thân là ngũ kiếp Bán Thần, lại ở trong địa bàn Hoàng Nham Thành nhà mình, ở đâu có thể sẽ sợ hãi một nhị cấp Bán Thần.

Tiếp theo trong nháy mắt, hắn lập tức đạp lên mặt đất, hướng về Tần Phàm kích bắn đi.

Bồng!

Tốc độ của Hoàng Quế Cái kia cực nhanh, hơn nữa ở trong Nguyên Giới lĩnh vực của mình giống như cá trong nước, trong nháy mắt liền đi đến trước mặt Tần Phàm, sau đó một quyền oanh ra.

Bất quá một quyền này của hắn lại vồ hụt, dưới chân Tần Phàm nhẹ nhẹ một chút, rút lui khoảng cách hơn mười trượng.

- Trách không được kiêu ngạo như vậy, nguyên lai là có chút thực lực. 

Trông thấy Tần Phàm vậy mà ở trong Nguyên Giới lĩnh vực của mình cũng nhẹ nhàng liền tránh được công kích của mình như vậy, cái này tuy còn không phải toàn lực của hắn, nhưng mà trong nội tâm hắn không khỏi kinh ngạc, sau đó trong miệng cười lạnh một tiếng nói.

Lúc này bởi vì ở bên trong Cự Nham phố phồn hoa, hai người bọn họ tranh đấu tự nhiên đưa tới không ít người vây xem.

- Người trẻ tuổi này, một nhị kiếp Bán Thần nho nhỏ, vậy mà thật sự dám ở bên trong Hoàng Nham Thành này cùng người Hoàng gia đối nghịch?

Thấy một màn như vậy, người vây xem đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Mà sau một khắc, chuyện này càng làm cho tất cả mọi người lộ ra chấn kinh rồi.

- Ta hung hăng càn quấy?

Nghe vậy, Tần Phàm cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, hắn chính là người bị đoạt, nhưng lại để cho người nói thành khoa trương, hắn lạnh lùng dứt lời, lập tức trực tiếp là dưới chân đạp mạnh, thân hình kích xạ mà ra.

Đến lúc này, hắn cũng không cần nhịn nữa rồi.

Ở đối diện, chứng kiến đối phương vậy mà đột nhiên đánh úp lại, hơn nữa vẫn là dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi như thế, Hoàng Quế lập tức kinh hãi, liền tập kết một tầng Nguyên Giới phòng ngự chắn trước người.

- Ngươi đã muốn Đoạt Thần Quyền Sáo như vậy, vậy trước tiên cho ngươi thử xem uy lực của nó!

Tiếp theo trong nháy mắt, bao tay sáng chói giống như minh tinh lập tức xuất hiện ở chỗ nắm đấm của Tần Phàm, không gian có chút chấn động, một công kích cường hoành như là đạn pháo, hung hăng oanh vào phía trên Nguyên Giới phòng ngự của Hoàng Quế. 

Oanh!

Cho dù là ở trong Nguyên Giới lĩnh vực của ngũ kiếp Bán Thần Hoàng Quế, tốc độ của Tần Phàm cũng là nhanh đến cực hạn, mọi người gần kề chỉ chứng kiến một đạo tàn ảnh xẹt qua trước mắt mà thôi.

Mà khi một tiếng chấn vang cực lớn vang lên trên đường phố, mọi người mới phản ứng đi qua, lập tức chính là kinh ngạc nhìn thấy một màn Tần Phàm ra quyền.

Nắm đấm sáng chói kia, chỉ là khí thế cùng khí tức tràn ra, liền để cho trong nội tâm tất cả người vây xem âm thầm rung động. Không có người nghĩ đến một nhị kiếp Bán Thần sẽ có thực lực như vậy, kể cả Hoàng Quế kia ở bên trong.

Mà đối với Hoàng Quế mà nói, sai lầm như vậy đoán chừng hậu quả là cơ hồ trí mạng.

Bành! Bành! Bành! Bành!

Ở dưới một quyền này của Tần Phàm, từng đợt thanh âm bạo tạc nổ tung thế như chẻ tre ở trên đường cái vang lên, Nguyên Giới phòng ngự thuộc về ngũ kiếp Bán Thần của Hoàng Quế cơ hồ không có ngăn cản chi lực gì, rất nhanh bị tầng tầng công phá.

Oanh!

Cuối cùng, Đoạt Thần Quyền Sáo để cho hắn thèm thuồng không thôi kia cùng thân thể của hắn đột nhiên tiếp xúc lại với nhau, Kỳ Lân gào thét bá đạo bay thẳng ra!

Chính như lúc trước hắn muốn tiếp xúc thân mật, chỉ là thay đổi một phương thức mà thôi.

PHỐC…

Lực lượng vô cùng cường hoành tựa hồ như một tòa núi lớn đặt ở trước ngực, sau khi giữ vững được một lát, Hoàng Quế kia rốt cục không chịu nổi, mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân hình như là diều bị đứt dây bay ngược mà đi, cuối cùng hung hăng đập vào trên đường cái cự nham cứng rắn.

- Ngươi. . .

Chỗ thân hình rơi xuống, một cái hố cực lớn xuất hiện, mà toàn thân Hoàng Quế kia thì giống như bùn nhão không ngừng chảy ra máu tươi. Tuy vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, nhưng cũng đã là trọng thương đến mức cơ hồ không thể động đậy, nói không ra lời.

Ngũ kiếp Bán Thần, cũng chịu không được một quyền này!

- Cái này. . . làm sao có thể?

Trông thấy một màn như vậy, tất cả mọi người trên đường cái không khỏi lộ ra thần sắc không thể tin, kinh ngạc mà nhìn xem Hoàng Quế trọng thương trên mặt đất kia, trợn mắt há hốc mồm.

Mà thời điểm mọi người kịp phản ứng, Tần Phàm đã không thấy bóng dáng.

Lúc này Tần Phàm đang trên đường chạy tới Hoàng Nham Thành giao dịch hành rồi.

Trải qua một trận chiến vừa rồi cùng Hoàng Quế, hắn đối với uy lực của Đoạt Thần Quyền Sáo này rõ ràng cho thấy hết sức hài lòng.

Vừa rồi mặc dù chỉ là ở dưới đối thủ không kịp đề phòng. Hơn nữa thực lực Hoàng Quế kia cũng không phải lợi hại trong ngũ kiếp Bán Thần, đại khái chỉ là tương tự như đám người Hạ Thiên Minh Hiển một năm trước mà thôi, thậm chí còn có vẻ không bằng, nhưng dù sao cũng là ngũ kiếp Bán Thần, kỳ thật thực lực không có khả năng sẽ quá thấp đấy!

Một quyền có thể đạt tới hiệu quả như vậy, uy lực Đoạt Thần Quyền Sáo này có thể nghĩ rồi.

- Bất quá hiện tại tuy đã nhận được một món vũ khí tiện tay như vậy, nhưng mà đắc tội Hoàng gia, Hoàng Nham Thành này là địa bàn của Hoàng gia. Vẫn là sớm ly khai thì tốt hơn.

Một bên ẩn nấp khí tức hướng về giao dịch hành tiến đến, trong lòng Tần Phàm âm thầm thầm nghĩ.

Vừa rồi sở dĩ hắn không lãng phí thời gian đi bổ sung một quyền giết chết Hoàng Quế, bởi vì Hoàng Quế trọng thương, đợi thời điểm Hoàng gia phát hiện hắn nhất định còn phải dẫn đi cứu trị, như vậy ngược lại có thể vì hắn tranh thủ một ít thời gian.

Hơn nữa Hoàng Quế này là người của Hoàng Động, bị thương phần lớn là Hoàng Động vì hắn xuất đầu, nếu như giết, có thể sẽ kinh động đến toàn bộ Hoàng gia. Dù sao tuy ở trong Hoàng Nham Thành ngẫu nhiên cũng sẽ có sự kiện đánh nhau phát sinh, nhưng sát nhân lại là đại sự.

Về phần Tần Phàm, lúc này không có lập tức rời khỏi Hoàng Nham Thành, trái lại tiến đến giao dịch hành. Tự nhiên là bởi vì tối hôm qua đã đáp ứng Bối Cầm nữ tử (*nữ tử mang đàn) kia sẽ cho nàng Dịch Dương Đan. Bối Cầm nữ tử này thực lực có chút quỷ dị, trong đầu của hắn thậm chí còn lưu lại một đạo âm phù của nàng. Hắn là không muốn cứ như vậy đi ra ngoài.

Huống chi hắn cũng không phải loại người không giữ lời hứa này.

Lúc này đây còn may mà có Thần Diệu Chi của nữ tử này, hắn mới có thể nhanh thành công luyện chế ra Đoạt Thần Quyền Sáo như vậy, như vậy đã đáp ứng đối phương đêm nay giao hàng, cho dù là hôm nay dưới tình huống đưa thân vào nguy hiểm, hắn cũng sẽ không nuốt lời.

Tiến nhập giao dịch hành, Tần Phàm liền bắt đầu tìm tòi tung tích Bối Cầm nữ tử trong đám người, khí chất của nữ tử thần bí này đặc biệt như thế. Như là hạc giữa bầy gà, chỉ cần là ở chỗ này nhất định có thể liếc mắt liền nhìn thấy.

Quả nhiên, chỉ đi một đoạn đường hắn liền ở địa phương ngày hôm qua phát hiện thân ảnh màu vàng nhạt quen thuộc kia.

Đạo thân ảnh này luôn dễ dàng hấp dẫn đến ánh mắt của người.

- Xin chào, đợi lâu.

Tần Phàm đoán chừng một chút, bằng cảm giác lúc này cùng thời gian ước hẹn cũng không sai biệt nhiều, hắn liền trực tiếp hướng về chỗ nữ tử kia đi tới nói ra.

- Dịch Dương Đan mang có tới không.

Nàng kia thản nhiên liếc nhìn Tần Phàm, không có nhiều lời, chỉ hờ hững hỏi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó từ trong trữ vật giới chỉ đem Dịch Dương Đan kia ra, giao cho đối phương.

Nàng kia nhận lấy cái chai bạch ngọc chứa Dịch Dương Đan, nhìn nhìn một chút, phát hiện tỉ lệ cùng dược hiệu đều thập phần tốt, liền mãn ý gật gật đầu, sau đó nàng lại liếc nhìn Tần Phàm, trong miệng lạnh lùng hỏi: 

- Ngươi xúc động Nhiễu Lương Âm Phù của ta?

- Nguyên lai vật kia gọi là Nhiễu Lương Âm Phù? Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không đi, trách không được thứ này vẫn cứ ở lại trong thức hải của ta.

Lúc này Tần Phàm mới cảm giác được trong nội tâm hiểu rõ, sau đó hắn cũng nghiêm nghị nói: 

- Bất quá ta lại không thích người khác tùy tiện ở trên người của ta lưu lại ấn ký, hiện tại làm phiền ngươi thu hồi thứ này đi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

- Không nghĩ tới ngươi kích phát Nhiễu Lương Âm Phù của ta vậy mà còn bình an vô sự.

Nghe vậy nàng kia có chút kinh ngạc, tiếp theo liền lạnh nhạt nói: 

- Nhiễu Lương Âm Phù chỉ cần ngươi không kích động nó, nó sẽ không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì đối với ngươi, chỉ có thể cho ta biết rõ hành tung của ngươi mà thôi. Hiện tại ngươi tuân thủ lời hứa đưa Dịch Dương Đan tới, ta dĩ nhiên sẽ thu hồi.

Nương theo thanh âm mị hoặc dễ nghe truyền đến, môi anh đào của nàng này khẽ run động một hồi, rất nhanh, Tần Phàm liền cảm giác được đạo âm phù lưu lại trong thức hải kia của hắn biến mất không thấy, chắc hẳn đã bị thu hồi trở lại.

Bất quá tuy cảm giác được thức hải lần nữa trở nên thanh minh lên, nhưng Tần Phàm vì chứng kiến âm phù này lợi hại, cho nên vẫn cẩn thận kiểm tra một phen mới yên tâm xuống. Kỳ thật hắn kích phát âm phù này cũng thực sự không phải là bình an vô sự, vốn thiếu chút nữa là tâm tình thất thủ rồi, may mắn hắn ý chí kiên định mới biến nguy thành an, còn để cho cường giả chi tâm càng thêm vững chắc.

Thu hồi âm phù, Bối Cầm nữ tử kia không nói hai lời, liếc nhìn Tần Phàm, sau đó liền hờ hững quay người rời đi.

- Như thế nào phàm là nữ tử thiên phú thực lực cường hãn, tính tình đều lạnh như vậy...

Nhìn xem bóng lưng người phía trước kia rời đi, Tần Phàm không khỏi có cảm xúc lắc đầu nói ra.

Ở trong hắn nhận thức, Kỷ Huyên Nhi, Mộ Thanh Thanh, còn có Bối Cầm nữ tử này, đều là cái loại người ngôn ngữ không qua loa. Bất quá những người này hết lần này tới lần khác mỗi một cái đều là yêu nghiệt thiên tài, thực lực nghịch thiên, bạn cùng lứa tuổi bình thường căn bản không để vào mắt. Có lẽ cũng là bởi vì nguyên nhân quá mức cao ngạo, cho nên mới không có bằng hữu, tính tình tự nhiên dần dần lạnh lùng.

Dù là Tần Li, bình thường ở trước mặt người ngoài cũng đều là tính cách cường thế cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, không thích nhiều lời, chỉ có ở trước mặt Tần Phàm mới có thể biểu hiện được bất đồng.

Mà cũng ngay trong nháy mắt này, Tần Phàm liền nhớ tới một bóng người xinh đẹp đáng yêu trên Vũ Thiên đại lục, cái kia chính là Lạc thành Thái gia Thái Dao, cái này xem như là bên trong các nữ tử nhận thức tính tình hoạt bát nhất rồi.

Đáng tiếc nhiều năm không thấy, cũng không biết lúc này nàng biến hóa như thế nào.

Hoàn thành giao dịch cùng Bối Cầm nữ tử, Tần Phàm ở bên trong giao dịch hành tùy ý dạo qua một vòng, bổ sung một ít tài liệu Linh Dược, sau đó cũng không hề dừng lại, lập tức ẩn vào trong đám người hướng về phương hướng bên ngoài thành tiến đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.