Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1211: Tàng Long bình nguyên (1)




Một gã nam tử trẻ tuổi thân mặc hắc bào, tuổi chỉ là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tầm đó, ánh mắt lộ ra lạnh như băng, trong tay của hắn cầm lấy một thanh vũ khí hết sức kỳ quái, như là một khối mộ bia màu đen cực lớn, ở trước mặt của hắn là một đầu Man Thú thực lực đạt tới Ngũ kiếp Bán Thần đỉnh phong.

Ông!

Giữa núi rừng, năng lượng chấn động kịch liệt mang tất cả ra giữa không trung, chỉ thấy cự bia trong tay gã thanh niên áo đen kia về phía trước bổ một phát, một khe hở cực lớn ở trong núi xuất hiện, về sau, trực tiếp lan tràn đến trên thân thể Man Thú.

Ầm ầm!

Gần kề chỉ là một chiêu, đầu Man Thú có được thực lực Ngũ kiếp Bán Thần đỉnh phong kia dĩ nhiên cứ như vậy trực tiếp bị trở thành hai nửa! Máu tươi như là dòng sông, huyết nhục ngã trên mặt đất, tứ chi ở trước khi chết còn theo bản năng run rẩy, nhưng rất nhanh hoàn toàn mất hết tiếng động!

- Hảo cường…

Thực lực đáng sợ như vậy, làm cho Tần Phàm cũng không khỏi âm thầm hít một hơi khí lạnh.

Xoẹt xẹt…

Nghe được thanh âm đầu Man Thú kia ngã xuống đất vang lên, lúc này Tần Phàm mới phản ứng đi qua, hai mắt cũng hơi co rụt lại. Hắc bào nam tử trước mắt này, khí thế cũng không có dữ dằn mãnh liệt như cường giả khác, nhưng khí tức lại lộ ra thập phần sâm lãnh quỷ bí, phảng phất như ở trong địa ngục trở lại .

Vừa rồi tấm bia cổ kia bổ một phát, thật giống như trong bình tĩnh bạo phát ra núi lửa khủng bố, lại cho nhân loại cảm thấy rung động cường hãn cùng khó có thể nắm lấy.

Mà một bên kia, Hắc bào nam tử tựa hồ cũng cảm thấy Tần Phàm, cách xa nhau khoảng cách ngoài trăm trượng, sau khi hắn giết chết đầu Man Thú thực lực Ngũ kiếp Bán Thần kia, liền chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt đạm mạc nhìn thoáng qua trên người Tần Phàm.

Cái nhìn này, giống như là trực tiếp xem thấu thân thể Tần Phàm, trong nháy mắt này, Tần Phàm thậm chí cảm giác được máu của mình cũng có chút đình trệ, kết cấu thân thể của mình vậy mà có chút cảm ứng bị ánh mắt hắn đảo qua, có một loại hương vị thập phần quỷ dị.

Đây là cảm giác đáng sợ mà hắn thật lâu không có ở trên người bạn cùng lứa tuổi cảm nhận được.

- Người này rất cường, tuy cũng là Ngũ kiếp Bán Thần, nhưng thực lực chỉ sợ còn muốn hơi vượt qua Mộ Thanh Thanh cùng Hoàng Động, chớ nói chi là mấy người Hạ Thiên Hoàng Quế.

Lập tức Tần Phàm bắt đầu âm thầm đề phòng .

Hắc bào nam tử trước mắt này hai mắt thập phần lạnh như băng, hơn nữa trên người có sát khí cực kỳ nồng đậm, rất có thể là một người hiếu sát, nói không chừng trong nháy mắt tiếp theo cự bia trong tay hắn kia sẽ rơi vào trên người mình ấy chứ.

Cho nên hắn không thể không phòng.

- Ta không giết kẻ yếu.

Nhưng mà sau khi Hắc bào nam tử giết chết đầu Man Thú kia, chỉ là đem cự bia vác lên vai, trong miệng đạm mạc nói. Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, dưới chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người liền bay lên trời, ý định trực tiếp rời đi.

- Như vậy, các hạ không ngại nhớ kỹ kẻ yếu như ta này, tin tưởng ba tháng sau chúng ta có lẽ còn có thể gặp lại.

Nghe được Hắc bào nam tử kia nói, lúc này trên khóe miệng Tần Phàm có chút nổi lên một đường cong, nhìn xem bóng người ở trên bầu trời cất cao giọng nói.

- Ngươi còn chưa có tư cách để cho ta nhớ kỹ.

Nghe vậy, Hắc bào nam tử kia cũng không quay đầu lại, thậm chí không có một tia đình trệ, trực tiếp là ngự không bay đi, tốc độ kia cực nhanh, rất nhanh liền biến mất trong chân trời.

Bỏ qua!

Triệt để bỏ qua!

- Loại cảm giác bị người xem thường này, thật đúng là khó chịu ah...

Chứng kiến tình hình như vậy, hai con ngươi của Tần Phàm không khỏi có chút co rụt lại, nắm đấm nắm chặt, trong nội tâm ngược lại là chiến ý bốc lên. Bất quá hắn cũng biết Hắc bào nam tử này có vốn liếng kiêu ngạo, mình bây giờ cùng đối phương hoàn toàn chính xác còn có được chênh lệch nhất định, hắn ngược lại cũng không bởi vì đối phương xem thường mà không biết tự lượng sức mình đi khiêu khích.

Ở Thiên Tài Chiến tuyển bạt thi đấu ba tháng sau, hắn sẽ đi chứng minh mình.

Về phần Hắc bào nam tử này, hắn đoán chừng đối phương tám chín phần mười cũng là người dự thi của tuyển bạt thi đấu Thiên Tài Chiến lần này, hiện tại theo thời gian bắt đầu tuyển bạt thi đấu kia càng ngày càng gần, cho nên mới có nhiều thiên tài cường giả đi ra lịch lãm rèn luyện như vậy, ý định ở giai đoạn cuối cùng tăng lên mình.

Mà hắn tin tưởng, càng là tới gần phạm vi Mạc Lợi Thành cử hành tuyển bạt thi đấu kia, cường giả như Hắc bào nam tử này chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều.

- Người này xem công kích đại khai đại hợp, nhưng không thể tưởng được lực lượng Nguyên Giới của hắn lại tinh tế tỉ mỉ như thế.

Một lát sau, Tần Phàm đi đến trước đầu Man Thú bị giết chết kia, ngồi chồm hổm xuống xem xét.

Sau đó hắn phát hiện trên người đầu Man Thú bị chém thành hai khúc kia, cũng không phải do khí kình chém đứt, mà là lực lượng Nguyên Giới xuyên qua địa phương bạc nhược yếu kém trên thân thể nó, như là đầu bếp róc thịt trâu, quanh co khúc khuỷu nhưng gọn gàng.

- Trách không được vừa rồi hắn liếc nhìn ta, ta liền có một cảm giác kết cấu thân thể bị nhìn xuyên, nguyên lai người này còn có năng lực như vậy, vốn là xem thấu chỗ yếu của đối thủ, sau đó dùng lực lượng cuồng bạo trực tiếp công phá, cho nên hắn có thể ở Ngũ kiếp Bán Thần phát huy ra công kích uy lực cơ hồ tương đương với Lục kiếp Bán Thần.

Trong nội tâm Tần Phàm lại âm thầm phân tích nói.

Người như vậy, thật là đáng sợ.

Vào lúc đó, Tần Phàm rốt cục cảm thấy một loại áp lực thật lớn.

Tân Thế Giới quá lớn, nhân khẩu quá nhiều, hoàn cảnh lại thuận lợi, sáng tạo ra hằng hà sa số thiên tài. Không phải sinh trưởng ở địa phương bên trong Tân Thế Giới, thời gian đi vào Tân Thế Giới lại ít, đây là hoàn cảnh xấu của hắn so với thiên tài khác, cho dù có Ma chủng cùng đan dược phụ trợ, nhưng cho tới bây giờ vẫn là không có cách nào hoàn toàn đền bù chênh lệch trong đó.

- Ha ha, cho nên ta mới phải nhanh một chút đạt tới Tam kiếp Bán Thần ah... Chỉ có đạt đến Tam kiếp Bán Thần, ta mới xem như có cơ hội đánh đồng cùng những cường giả này.

Bất quá Tần Phàm cũng không có vì vậy mà sinh ra tâm lùi bước, trong nội tâm ý chí chiến đấu sục sôi, rất nhanh liền tiếp tục hướng về mục đích bay đi.

Nếu là một tuyển bạt thi đấu nho nhỏ liền có thể hù ngã hắn, vậy hắn sao dám đi Yêu Thần đảo, đối mặt với Yêu Thần?

Nội tâm của hắn một mực thập phần kiên định.

Tiếp tục ở bên trong sơn mạch chạy vội, lại hơn mười ngày sau, hắn đã tới một bình nguyên mênh mông.

Cái bình nguyên này, theo bên trong quyển trục màu bạc kia ghi lại tên là Tàng Long bình nguyên, Long cung bí tàng kia chính là chôn dấu ở bên trong mảnh bình nguyên này.

Đối với Long cung bí tàng kia, Tần Phàm vẫn là ký thác kỳ vọng rất lớn, cái kia dù sao cũng là Viễn Cổ thế lực cũng muốn trịnh trọng cất giữ tàng bảo đồ, thậm chí còn có thể có quan hệ cùng thời đại so với Viễn Cổ càng thêm xa xôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.