Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1249: Một đêm




Thậm chí nói, ở bên trong thế giới toàn dân tập võ này, đây là thịnh hội của tất cả mọi người! Tuy cuối cùng nhất thiên tài có thể đại biểu Mạc Lợi Thần Đảo xuất chiến chỉ có mấy cái, nhưng trận thịnh hội này đồng dạng là hấp dẫn tất cả mọi người nhiệt tình cùng chú ý!

Ba mươi năm chờ đợi, sáng nay mở ra!

- Muốn bắt đầu sao?

Nghe được tiếng chuông thịnh hội kia, lại cảm giác được náo nhiệt vui mừng từ ngoài cửa sổ tịch cuốn tới, trong lòng hơi trầm ngâm, Tần Phàm chậm rãi mở hai mắt ra. Tiếng chuông kia đúng là tiếng chuông triệu tập tất cả người dự thi lần này tập kết.

Mà vừa mới mở to mắt, hắn có thể cảm giác được toàn bộ Mạc Lợi chủ thành vào lúc đó lan tràn lấy một loại hào khí khẩn trương, kịch liệt, hưng phấn, tựa hồ không khí cũng đang truyền bá lấy khí tức thịnh hội.

- Ưm.

Cũng đúng vào lúc này, Kỷ Huyên Nhi ở bên cạnh hắn cũng mở mắt tỉnh lại. Lúc này lãnh mỹ nhân khí như Thanh Tùng trong u cốc, thế như liễu rũ bên cạnh Dao Trì. Tóc trên đầu có chút mất trật tự, lông mày không họa lại như Viễn Sơn xa trường, hai con ngươi mông lung, còn có chút mang theo một loại lười biếng vẫn chưa hoàn toàn tán đi.

Cũng ngay một khắc này, nàng mới hoàn toàn thoát khỏi loại lạnh lùng bình thường kia, mảng lớn da thịt tuyết trắng hoàn mỹ ở dưới chăn toát ra, giống như Viễn Sơn tuyết nguyên, lại tựa như núi non phập phồng, ẩn ẩn tầm đó có một loại tuyệt diễm kinh thế.

- Đã thức chưa?

Nghe được tiếng rên bên người, Tần Phàm từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía bên cạnh thân, thâm tình nhìn xem tiểu mỹ nhân kinh diễm kia, trên mặt mang theo vẻ nhu hòa nhỏ giọng hỏi.

- Ân.

Nghe vậy, đầu Kỷ Huyên Nhi không khỏi thấp xuống, như là Vân Hà nhất thời chiếu rọi, thêm vào một loại lãnh diễm phong tình trác tuyệt. Nhớ tới tối hôm qua một đêm nhu tình, càng là không khỏi thẹn thùng.

- Tuyển bạt thi đấu rất nhanh sẽ bắt đầu rồi.

Tần Phàm nhìn thấy người phía trước lộ ra bộ dáng như vậy, không khỏi cũng lại lần nữa có chút tâm huyền ý mã, lập tức xấu hổ sờ lên mũi hỏi:

- Nàng... nàng không có sao chứ?

- Không có việc gì, chúng ta đi thôi.

Kỷ Huyên Nhi nghe câu hỏi như thế, sắc mặt lộ ra càng đỏ, đầu cuối càng thấp hơn, tiếp theo là vén chăn lên đi xuống giường, bắt đầu một lần nữa mặc xong quần áo.

Nhìn xem thân ảnh uyển chuyển kia, trong nội tâm Tần Phàm có chút xúc động, hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra tối hôm qua, hắn lắc đầu, rất nhanh cũng rời giường mặc quần áo rửa mặt .

Tối hôm qua, hắn và Kỷ Huyên Nhi tầm đó tuy còn không có danh tiếng vợ chồng chính thức, lại đã có vợ chồng chi thực rồi. Nhưng Kỷ Huyên Nhi sớm không có thân nhân, gia tộc của hắn lại ở trên Vũ Thiên đại lục, hiện tại tình cảm của bọn hắn phát triển coi như là thuận theo tự nhiên, ngược lại cũng không cần quá câu thúc tục lễ rồi.

Chỉ là tối hôm qua thời điểm tình thâm, hắn vẫn không khỏi nhớ tới thê tử Tần Li cùng mình thành hôn, trong nội tâm ẩn ẩn có chút áy náy, hai đời yêu luyến, lại không thể cho nàng tình yêu duy nhất, đây là tiếc nuối.

Bất quá Kỷ Huyên Nhi cùng Tần Phàm nhiều lần cùng hoạn nạn, càng đã từng xả thân cứu giúp, hiện tại lại một đường tương theo, bất ly bất khí, nhận hết nỗi khổ tu luyện, chỉ vì lưu ở bên cạnh hắn.

Người không phải cỏ cây, há có thể vô tình? Cho nên hiện tại cảm tình của hắn đối với người phía trước chưa chắc sẽ kém hơn Tần Li, đồng dạng cũng không muốn đơn giản bỏ qua. Mà tối hôm qua hai người chung sống một phòng, hết thảy đều là nước chảy thành sông.

Nói tóm lại, kỳ thật thời điểm ở Tần gia Vũ Thiên đại lục, sau khi Kỷ Huyên Nhi xả thân cứu Tần Phàm, Tần Li cũng đã ngầm đồng ý qua tình cảm của hai người. Cũng bởi vì như vậy, Tần Phàm mới dám lớn mật cùng Kỷ Huyên Nhi kết hợp, đợi sau khi cứu Tần Li ra lại giải thích.

Khó được chính là Kỷ Huyên Nhi sẽ không để ý, như thế để cho lòng hắn rất cảm kích. Trong đời có thể có được hai nữ tử chân tình như vậy, hắn cảm thấy đã là không uổng rồi.

- Tối hôm qua, ta cảm giác được nàng...

Mà cũng đúng lúc này, Kỷ Huyên Nhi đã mặc quần áo hoàn tất, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Tần Phàm, trong miệng lặng yên mở lời nói ra.

- Cái gì?

Lúc này Tần Phàm đang suy nghĩ phức tạp, nghe vậy không khỏi giật mình ngẩng đầu lên.

- Là Li tỷ... ta cảm giác được nàng giống như đã một lần nữa có được thân thể, chỉ là hiện tại cùng vị trí của chúng ta còn cách nhau rất xa, ta không biết hiện tại nàng ở chỗ nào.

Kỷ Huyên Nhi do dự một chút, cúi đầu xuống sau đó nhỏ giọng nói ra.

- Tỷ tỷ nàng một lần nữa có thân thể rồi hả? Chẳng lẽ nàng trốn ra rồi sao?

Trong nội tâm Tần Phàm trước là có chút kinh hỉ, lập tức lại ẩn ẩn lo lắng, nhớ ngày đó hắn là tận mắt nhìn thấy một bàn tay che bầu trời kia đem Tần Li đã hóa bướm bắt đi. Hắn đoán chừng thực lực chủ nhân bàn tay lớn kia nhất định là vô cùng khủng bố, muốn ở trong tay hắn chạy ra nhất định là gian nan vạn phần.

Mà bởi vì lúc trước hắn nghe Kỷ Huyên Nhi đã từng nói qua hai người bọn họ tầm đó có cảm ứng đặc thù, cho nên tuy không rõ ràng lắm quan hệ giữa hai người là như thế nào, nhưng hắn đối với Kỷ Huyên Nhi là không có hoài nghi.

- Ân, tuy ta cũng không biết vì cái gì ta có loại cảm đặc thù ứng này, nhưng mà ta có thể rõ ràng cảm giác được Li tỷ tồn tại, bất quá khả năng bởi vì cách nhau quá xa, ta vẫn không thể cảm ứng được rõ ràng. Đợi chúng ta ly khai Mạc Lợi Đảo này, đoán chừng ta có thể cảm ứng được rõ ràng một chút.

Kỷ Huyên Nhi nhẹ gật đầu, sau đó lại nói.

- Huyên Nhi.

Lúc này Tần Phàm cũng từ trên giường đi xuống, đi về hướng Kỷ Huyên Nhi, cầm chặt bàn tay mềm mại nhỏ bé cảu nàng, thâm tình nhìn nhau, trong miệng lại ôn nhu nói:

- Cảm ơn nàng.

Nắm chặt bàn tay kia, cuộc đời này không phụ.

- Chúng ta nhất định sẽ tìm được Li tỷ.

Lúc này trên mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Kỷ Huyên Nhi lại lộ ra một vòng vui vẻ tuyệt đại, Tần Phàm phải thừa nhận đây là vui vẻ đẹp nhất hắn xem qua, như phù dung sớm nở tối tàn, tách ra ở trong trái tim của hắn.

Kỳ thật nói lên Tần Li, trong nội tâm Kỷ Huyên Nhi cũng có được suy nghĩ đặc biệt nói không rõ. Một phương diện nàng biết rõ địa vị đối phương ở trong lòng Tần Phàm, đồng thời cũng tò mò mình cùng đối phương tầm đó có liên hệ đặc thù kia, cho nên nàng cũng căn bản không cách nào ức chế lấy cách nghĩ phải tìm được người phía trước.

- Ân, thông qua tuyển bạt thi đấu lúc này đây, chúng ta sẽ có cơ hội ly khai Mạc Lợi Đảo này đến thần đảo khác.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, sau đó lại dặn dò nói ra:

- Dùng thực lực của Huyên Nhi nàng bây giờ, thông qua tuyển bạt thi đấu lúc này đây có lẽ không có vấn đề. Chỉ là nghe nói tuyển bạt hành hương lần này có chút đặc thù, nàng vẫn là phải cẩn thận một chút, an toàn là trên hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.