Đan Vũ Càn Khôn

Chương 1304: Gặp lại Chu Bá (2)




Chỉ là, hắn cũng không biết, ngày chấm dứt lần tuyển bạt thi đấu này đã sớm tới gần...

Ở trên Hoang Nguyên chạy vội lấy, dùng tốc độ bây giờ của Tần Phàm có thể nói là nhanh như điện chớp, một bên chạy trốn một bên còn có thể cảm nhận được Địa hành chi lực đến từ dưới mặt đất kia liên tục không ngừng truyền tới, cảm giác của hắn thập phần tốt.

Chỉ chốc lát, hắn thấy được ngọn núi có sơn động mình mình trú lại kia.

Nhưng mà nhưng vào lúc này, hai mắt của hắn bỗng nhiên ngưng tụ.

Hắn ở phía trước Đại Sơn kia thấy được một bóng người đang chậm rãi hành tẩu ở trong đó, trên thân người này có một loại sát khí rất mạnh, một bên hành tẩu một bên hai mắt đảo qua sơn thể, tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì.

Lúc mới bắt đầu cách quá xa nên không có nhìn rõ ràng. Đợi đến gần một tí, Tần Phàm liền phát hiện đây là một nam tử trẻ tuổi thân mặc hắc bào, tuổi chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi tầm đó. Ánh mắt lộ ra lạnh như băng, trên vai của hắn khiêng một khối mộ bia màu đen cực lớn, lộ ra thập phần quái dị.

- Chu Bá?

Mà chứng kiến tạo hình đặc biệt này, Tần Phàm rất nhanh liền nhận ra được người này.

Người này không phải người khác, đúng là nam tử nâng tấm bia đá cổ quái mà lúc trước hắn ở trên đường đi Tàng Long bình nguyên gặp được, lúc trước hắn vẫn là một Nhị kiếp Bán Thần, tận mắt nhìn thấy người này giết chết một đầu Man Thú Ngũ kiếp Bán Thần đỉnh phong, trong nội tâm là rung động vô cùng.

Về sau thời điểm hắn ở trong Mạc Lợi Thành biết được người này tên là Chu Bá, cũng là thiên tài cường giả lưu danh kim bia.

Hơn nữa ở trong đầu của hắn cũng hiện ra một màn ước chừng bốn tháng trước.

- Ta không giết kẻ yếu.

- Ngươi còn chưa có tư cách để cho ta nhớ kỹ.

Đây là khi đó Chu Bá nói với hắn.

Tần Phàm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt bỏ qua của Chu Bá lúc ấy, là triệt để bỏ qua. Loại cảm giác này để cho người rất khó chịu. Thậm chí làm cho hắn lúc ấy cũng có xúc động muốn đi lên khiêu chiến.

- Chu Bá! Lúc này đây chúng ta lại gặp mặt, chỉ là không biết bây giờ ngươi còn có thể nói ra lời lúc trước hay không?

Lúc này cách gần bốn tháng lần nữa tương kiến, Tần Phàm cũng lộ ra một tia vui vẻ có chút nghiền ngẫm.

Hắn cũng rất muốn gặp lại nam tử ngông cuồng này, xem nhìn đối phương phải chăng thật không có nhớ kỹ mình hay không.

- Chẳng lẽ hắn phát hiện sơn động chúng ta ẩn thân?

Bất quá chứng kiến ánh mắt của Chu Bá này ở trên sơn thể không ngừng quét tới quét lui, lông mày của Tần Phàm rất nhanh hơi hơi nhíu một cái.

Vốn địa phương bọn hắn ẩn thân thập phần kín đáo, hơn nữa hắn còn bố trí trận pháp có thể che dấu khí tức, dưới tình huống bình thường hẳn là rất khó bị phát hiện


- Ồ?

Mà sau đó hắn cũng chăm chú cảm ứng thoáng một phát, lập tức là thần sắc biến đổi, lộ ra vẻ giật mình: 

- Nguyên lai Huyên Nhi nàng muốn đột phá đến Tứ kiếp Bán Thần rồi, trên người nàng bởi vì độ kiếp phát ra chấn động thật lớn, trách không được bị Chu Bá này bắt đến khí tức.

Bởi vì Kỷ Huyên Nhi tu luyện lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo, nàng độ Bán Thần Kiếp cũng không phải lôi kiếp như người bình thường, mà là một loại kiếp số cường đại chỉ phát sinh ở chung quanh thân thể nàng, bất quá đồng dạng cũng sẽ khiến thiên địa chấn động đặc thù, bị người thực lực mạnh phát hiện cũng chẳng có gì lạ.

Bất quá một sự tình đáng giá vui vẻ như thế, vốn hắn còn một mực lo lắng Kỷ Huyên Nhi khó có thể thông qua tuyển bạt thi đấu lúc này đây, nhưng nếu nàng thật sự ở thời điểm mấu chốt đột phá Tứ kiếp Bán Thần, như vậy dùng lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo vượt trội kia, cũng rất có thể xông vào Top 5.

Mà sở dĩ Kỷ Huyên Nhi có thể nhanh như vậy đột phá đến Tứ kiếp Bán Thần, còn phải cảm tạ Thủy Hỏa Chân Linh trong Trữ Vật Giới Chỉ của La Phong kia, cái này đối với tu luyện Thủy Hỏa nguyên lực rất có trợ giúp, đối với tu luyện lạnh nóng Cực Hạn Chi Đạo mà nói càng là chí bảo, công hiệu so với Lãnh Nhiệt cực tinh chỉ mạnh không yếu.

Ở một bên kia, ánh mắt của Chu Bá ở trên sơn thể tìm tòi thật lâu, tựa hồ cũng không có phát hiện đến sơn động ẩn nấp kia.

Chỉ là hắn tựa hồ cũng không có ý định cứ như vậy ly khai.

Sau đó sắc mặt hắn lạnh lùng hừ một tiếng, bỗng nhiên giơ cự bia trong tay lên, muốn trực tiếp công kích tòa Đại Sơn trước mắt. Dùng thực lực của hắn, dù cho không thể trực tiếp bổ ra ngọn núi này, cũng có thể khiến nó sụp đổ, khi đó hắn tin tưởng người giấu ở trong đó dĩ nhiên sẽ chạy ra.

- Không tốt, Huyên Nhi độ kiếp không thể bị quấy rầy, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Tần Phàm lại lần nữa hơi đổi, lập tức dưới chân dùng sức đạp mạnh, lập tức tăng thêm tốc độ.

Hắn nhất định phải ngăn cản Chu Bá động thủ với ngọn sơn phong này.

Dùng tốc độ của Tần Phàm, thoáng cái liền lướt qua khoảng cách mấy ngàn thước.

- Dừng tay!

Thời điểm cách Chu Bá còn có vài trăm thước, hắn liền hét to một tiếng, khí thế cường đại mang theo một loại ý tứ khiêu chiến hướng về đối phương mang tất cả mà đi.

Lúc này Tần Phàm đã đột phá đến Ngũ kiếp Bán Thần chi cảnh, khí thế của hắn ngưng mà không tiêu tan, như là sóng to gió lớn. Tuy hiện tại hắn vẫn còn ở dưới trạng thái bình thường, nhưng hắn tin tưởng cho dù là so sánh với Lục kiếp Bán Thần cũng sẽ không thua kém bao nhiêu.

Mà Chu Bá này, chỉ là Ngũ kiếp Bán Thần đỉnh phong chi cảnh mà thôi.

Ở bốn tháng trước có lẽ hắn còn có chút kiêng kị đối phương, chẳng qua hiện nay, đã trở thành Ngũ kiếp Bán Thần, hắn thậm chí có thể dùng một loại tư thái cường giả đi đối mặt với người này.

- Ồ?

Nghe được thanh âm của Tần Phàm, lúc này Chu Bá kia cũng cảm thấy có một cổ khí thế cường đại đột kích, lập tức chậm rãi quay đầu, sau khi bốn mắt nhìn nhau, xem xét phía dưới, hắn tựa hồ cảm thấy người trước mắt này có chút quen thuộc.

- Là ngươi?

Sau đó trong ánh mắt vốn lạnh lùng của hắn bắn ra một loại hàn mang làm cho người ta sợ hãi.

Trên Hoang Nguyên tiếng nói vang vọng, như là lưu tinh ở phía chân trời gặp nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, nam tử trẻ tuổi ngày đó hắn chẳng thèm ngó tới kia, hôm nay mang theo một loại tự tin lạnh nhạt thong dong, hơn nữa trên người có một loại khí thế thậm chí đã không kém gì hắn.

Lúc này trên mặt Chu Bá nhịn không được hiện ra một loại khiếp sợ.

Đúng vậy, tuy lúc trước trên miệng hắn nói Tần Phàm không có tư cách để cho hắn nhớ kỹ, nhưng rất rõ ràng, đến trình độ thực lực như hắn, sớm đã gặp qua là không quên được, làm sao có thể sẽ quên một người? Lúc trước nói như vậy, chẳng qua là vì cao ngạo, hắn cảm thấy chỉ là một Nhị kiếp Bán Thần không đáng để cho mình đặc biệt đi nhớ kỹ mà thôi.

- Xem ra ngươi vẫn là nhớ rõ ta.

Lúc này Tần Phàm mặt mang lấy nụ cười thản nhiên nói ra, không kiêu không ngạo, lạnh nhạt buông lỏng, đã hoàn toàn không có một loại câu thúc cùng áp lực lúc trước kia rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.