Đan Vũ Càn Khôn

Chương 244: Dị biến




Lúc này Cổ Mặc bỗng nhiên nghi ngờ nói:

- Dựa theo lẽ thường, ở chỗ này xuất hiện một tòa thành thị nhân loại như vậy, những yêu thú cao cấp kia chắc chắn sẽ tổ chức tiến công mới đúng, như thế nào ngược lại cách xa nơi này?

- Chẳng lẽ những yêu thú này thực bị Trấn Yêu Thành này trấn áp?

Tần Phàm cũng cảm thấy kỳ quái.

- Ta nghĩ có lẽ có hai khả năng, một chính là yêu thú đã tiến công qua, nhưng mà không làm gì được Trấn Yêu Thành này, cho nên rút lui, mà một khả năng khác thì là ở bên trong Trấn Yêu Thành này, có đồ vật hoặc là người có thực lực để cho những yêu thú này đều sợ hãi.

Cổ Mặc nghĩ thoáng một phát nói ra.

- Vào xem một chút đi.

Tần Phàm gật gật đầu, lúc này hắn đã cách Trấn Yêu Thành càng ngày càng gần, mà càng tới gần, càng cảm giác được Trấn Yêu Thành kia truyền đến ình uy áp cực lớn, ở trước mặt thành thị này, hắn cảm giác mình trở nên vô cùng nhỏ bé.

Mà lúc này, hắn đã có thể rõ ràng trông thấy vòng lưu quang bảo hộ như ẩn như hiện bên ngoài Trấn Yêu Thành kia, đem trọn thành trì đều bao phủ ở bên trong, lộ ra thập phần thần bí.

Hơn nữa tất cả cây cối ở chỗ này cũng bị chặt sạch, bốn phía đều là trống rỗng, hẳn là để cho nhân loại trong thành trì có thể sớm phát hiện yêu thú đánh lén.

- Bốn thạch trụ này không biết làm cái gì?

Đi đến nơi cách Trấn Yêu Thành chưa đủ mười dặm, Tần Phàm ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mấy nơi hẻo lánh xung quanh Trấn Yêu Thành kia có tất cả bốn cột đá cực lớn xuyên thẳng Vân Tiêu, thượng diện điêu khắc một ít đồ án huyền bí, không biết có công dụng gì.

- Nếu như bản Võ Thánh không có đoán sai mà nói, bốn thạch trụ này hẳn là một Thượng Cổ trận, dùng để cung cấp năng lượng cần thiết cho vòng bảo hộ lưu quang, chỉ là cụ thể do cái gì tạo thành thì không rõ ràng.

Cổ Mặc hồi đáp.

- Vòng bảo hộ lưu quang này ngăn trở đường đi.

Mà khi Tần Phàm đi đến cách cửa thành ước còn một dặm, trước mắt hắn xuất hiện một vòng bảo hộ lưu quang năm màu, ban đầu hắn ở phía xa xem còn tưởng rằng là bao phủ trên tường thành, nhưng hiện tại mới phát hiện là cách hơn một dặm.

- Hơn nữa ở đây cũng không có ai trông coi?

Tần Phàm cau mày, ở chỗ này vốn đã cách Trấn Yêu Thành không xa, nhưng không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, thậm chí cũng không có trông thấy bất luận bóng người nào.

- Bản Võ Thánh cũng dò xét không đến tình huống bên trong Trấn Yêu Thành, bất quá vòng bảo hộ lưu quang cái hẳn là sẽ không bài xích nhân loại, ngươi trực tiếp đi vào đi.

Lúc này thanh âm Cổ Mặc truyền đến.

Tần Phàm thử vươn tay ra, quả nhiên đơn giản xuyên qua màn sáng kia, vì vậy hắn gật đầu, sau đó liền đi vào.

Oanh!

Mà vừa đi vào màn sáng này, Tần Phàm liền cảm giác được một cỗ niệm lực cường đại lao vào trong đầu mình, để cho tinh thần ý chí của hắn vào lúc đó cũng trở nên buông lỏng.

- Đây là có chuyện gì?

Tần Phàm cảm thấy trong thức hải truyền đến một cảm giác đau đớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m

- Tiểu tử, ngươi sao rồi?

Lúc này Cổ Mặc cũng phát hiện Tần Phàm dị thường, vội vàng truyền âm hỏi.

Vào lúc này Tần Phàm chỉ cảm thấy trong đầu của mình nhiều ra một cổ niệm lực cường đại, một cổ niệm lực này đang không ngừng công kích tinh thần ý chí của hắn, tựa hồ là muốn mạnh mẽ phá bỏ ý thức hải của hắn.

Rất thống khổ!

Lúc này Tần Phàm cảm giác được đầu muốn nổ tung, loại đau đớn này so với thống khổ trên nhục thể còn mãnh liệt hơn nhiều lắm, đó là thẳng đến sâu trong linh hồn, thống thiết nội tâm, thần kinh toàn thân đều đang run rẩy!

- Ah…

Tần Phàm đau đến hét to một tiếng, niệm lực dị thường đến từ bên ngoài này đang không ngừng trùng kích lấy Thức Hải của hắn, tựa hồ là không chiếm được thề không bỏ qua.

Oanh!

Cổ niệm lực kia thật sự là quá mức cường đại, Thức Hải của Tần Phàm rốt cục không cách nào phòng ngự, bị một lần hành động công phá.

Ông!

Cũng vào lúc này, Tần Phàm cảm giác được trong thức hải của mình lập tức xuất hiện một chỗ trống, sau đó liền bị một cổ niệm lực này chiếm cứ.

- Trấn Yêu thành này quả nhiên có cổ quái.

Cổ Mặc thấy Tần Phàm như vậy liền nhướng mày, biết rõ lúc này Tần Phàm gặp phải ngoại lực gì đó ảnh hưởng.

Lại qua một ít thời gian, Tần Phàm phát hiện cổ niệm lực dị thường trong đầu đến từ bên ngoài kia bắt đầu chậm rãi ngưng tụ, cuối cùng kết thành một hình dạng như hạt giống, lơ lửng ở trong thức hải của hắn.

Sau đó hắn liền cảm giác được ý thức của mình bắt đầu chậm rãi biến thành mơ hồ, tựa hồ là bị hạt giống niệm lực này hấp dẫn liên lụy lấy, thời gian dần qua đã mất đi chính mình.

- Tiểu tử, nhanh tỉnh lại, ngàn vạn lần phải chịu đựng!

Thanh âm của Cổ Mặc không ngừng vang lên trong tai Tần Phàm, nhưng Tần Phàm lại tựa hồ như nghe không được.

Ở trong thức hải của Tần Phàm, tinh thần ý chí của hắn đang không ngừng xói mòn, sau đó không ngừng bị hạt giống niệm lực thần bí kia hấp thu.

Mà sau khi tinh thần ý chí của hắn bị hấp thu vào hạt giống niệm lực kia, trải qua cải tạo, lại bị thích phóng đi ra, sau đó những tinh thần ý chí bị cải tạo này liền bắt đầu chậm rãi chiếm lấy toàn bộ Thức Hải của hắn.

Ý thức của Tần Phàm trở nên càng ngày càng mơ hồ, toàn bộ Thức Hải của hắn vào lúc này sắp bị hạt giống niệm lực kia khống chế, chiếm cứ toàn bộ, mà một khi mất đi mình, cũng chính là thời điểm hắn bị hạt giống niệm lực này khống chế.

- Lần này thảm rồi, chỉ có thể liều mạng, tiểu tử, ngươi nhất định phải chịu đựng!

Cổ Mặc không khỏi cau mày, hắn biết rõ hiện tại Tần Phàm ở trạng thái này là bị tinh thần ý chí sự cường đại xâm lấn, còn ở trong thức hải của hắn gieo xuống hạt giống niệm lực, từ đó phát ra mục đích khống chế .

Oanh!

Lúc này Cổ Mặc trải qua tự định giá, thần sắc trở nên cực kỳ ngưng trọng, nháy mắt sau đó, hắn cũng đem niệm lực bản thân trùng kích đến trong thức hải của Tần Phàm.

- Ah…

Lại một cổ tinh thần niệm lực xâm lấn, khiến cho Tần Phàm nhịn không được thống khổ, phát ra một tiếng kêu đau đớn, nhưng mà cũng ở bên trong đau đớn mãnh liệt này, tinh thần ý chí của bản thân hắn cũng nhận được trùng kích, bắt đầu có dấu hiệu sống lại.

- Ta đây là làm sao vậy?

Tần Phàm còn ở vào trạng thái mơ hồ, cảm giác được trong thức hải một mảnh hỗn độn, đồng thời lại có một cổ tinh thần niệm lực cường đại khác đè tinh thần ý chí của hắn xuống, hắn không biết nên làm như thế nào, chỉ là bản năng kiên trì chính mình, không cho những niệm lực kia thừa cơ mà vào.

Nhưng vào lúc này, ở trong thức hải của hắn còn xuất hiện cổ niệm lực thứ ba, bắt đầu chậm rãi hội tụ, ở trước ý thức của hắn thành lập một đê đập ngăn chặn cao lớn, trợ giúp hắn ngăn cản cổ tinh thần niệm lực thứ hai kia.

- Tiểu tử, ngươi có thể nghe được thanh âm của ta không?

Lúc này, một thanh âm vang lên ở trong thức hải của Tần Phàm.

- Cái gì...

Lúc này Tần Phàm chỉ còn lại một chút tinh thần ý thức, giống như là đánh mất trí nhớ, hoặc như là một tiểu hài, cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải, sợ hãi nhìn sóng lớn mãnh liệt trước mặt kia, lạnh run.

- Kiên trì chính mình! Ngàn vạn lần không thể đánh mất chính mình! Ngươi không phải một mực đều nói muốn khống chế vận mệnh của mình sao? Đứng lên, kích phát tất cả tinh thần ý chí của mình, đuổi toàn bộ những tinh thần niệm lực không thuộc về ngươi này, ra khỏi Thức Hải của ngươi!

Thanh âm Cổ Mặc vang lên lần nữa.

Bành!

Nháy mắt sau đó, đê đập do tinh thần niệm lực của Cổ Mặc xây dựng bị niệm lực bành trướng kia đánh vỡ tung, sau đó hướng về ý thức độc lập cuối cùng của Tần Phàm mãnh liệt phóng đi.

- Tiểu tử, còn lại dựa vào chính ngươi rồi.

Cổ Mặc suy yếu hít một tiếng, hắn sợ tạo thành tổn thương càng lớn đối với Tần Phàm, cho nên không dám đem toàn bộ niệm lực của mình xâm nhập đến trong thức hải của hắn, chỉ là phân ra một bộ phận, dụng ý đi tỉnh lại ý thức đã hôn mê của Tần Phàm, để cho hắn lần nữa kích phát ra ý chí độc lập của mình.

Cổ Mặc tinh tường, vừa rồi bộ phận suy yếu cuốn rúc vào nơi hẻo lánh của Thức Hải Tần Phàm kia, là không có bị hạt giống niệm lực đặc thù kia xâm lấn qua, cũng chính là hỏa chủng cuối cùng của Tần Phàm, chỉ có bốc cháy lên, mới có thể khiến những tinh thần niệm lực khác tỉnh lại, một lần nữa nắm giữ chính mình.

Mà trong nháy mắt niệm lực của Cổ Mặc rời khỏi Thức Hải Tần Phàm, Tần Phàm rốt cục thức tỉnh, hắn nhìn những niệm lực mãnh liệt mà đến kia, đột nhiên kích phát tất cả ý chí của mình, bắt đầu làm chống lại cuối cùng.

- Ta ngay cả tinh thần ý chí của Thượng cổ Ma Thần cũng có thể tiêu diệt, huống chi là ngươi!

Ý thức của Tần Phàm như là đã thanh tỉnh, tín niệm của hắn cũng bắt đầu chậm rãi đứng lên.

Hiện tại hắn đã biết rõ, cổ niệm lực đặc thù này hình thành hạt giống niệm lực, nhất định là người thành lập Trấn Yêu thành gieo vào Thức Hải của mình, mục đúng là muốn hoàn toàn khống chế mình.

- Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện!

Tần Phàm cắn răng một cái, cảm giác trong đầu truyền đến đau nhức kịch liệt, bắt đầu triệu hoán tinh thần ý chí đã bị xâm lấn cua mình, chỉ cần đem tất cả tinh thần ý chí của mình dung hợp lần nữa, hắn nhất định có thể chinh phục hạt giống niệm lực này, thậm chí hóa thành lực lượng tinh thần của mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong thức hải của Tần Phàm trở nên càng ngày càng hỗn loạn, mà bởi vậy thông qua thần kinh, hắn cảm nhận sâu sắc cảm giác đau nhức kịch liệt kia, vòng đi vòng lại, nếu như không phải hắn kiên định chính mình, vào lúc này nhất định toàn bộ Thức Hải cũng sẽ hỏng mất.

Oanh!

Trong đầu bạo tạc nổ tung một tiếng, cuối cùng rốt cục Tần Phàm hoàn toàn khống chế tinh thần ý chí của mình lần nữa, sau đó điên cuồng phản công, trực tiếp bao vây hạt giống niệm lực kia lại.

Trải qua giày vò vừa rồi, tinh thần ý chí của hắn trở nên càng thêm ngưng thực, cho nên tinh thần ý chí của hắn sẽ không lại để cho hạt giống niệm lực kia hấp thu tiến vào.

- Tiểu tử, hiện tại ngươi sao rồi?

Mà lúc Tần Phàm đang muốn chuẩn bị luyện hóa hoàn toàn hạt giống niệm lực kia thành một bộ phận tinh thần ý chí của mình, thanh âm của Cổ Mặc vang lên bên tai.

- Cuối cùng tránh được một kiếp rồi.

Tần Phàm tạm thời khống chế hạt giống niệm lực kia, sau đó hồi đáp.

- Hô…

Lúc này Cổ Mặc mới thở dài một hơi:

- Tiểu tử ngươi có biết vừa rồi ngươi thiếu chút nữa trở thành khôi lỗi rồi hay không hả?

- Ân, vừa rồi có một cổ niệm lực từ bốn cây thạch trụ của Trấn Yêu thành kia phát ra, chui vào trong thức hải của ta, tạo thành một hạt giống niệm lực, nhờ có ngươi ở thời khắc mấu chốt làm ta tỉnh lại, nếu như lại chậm một chút, ta nghĩ hiện tại khẳng định đã bị bọn hắn khống chế.

Tần Phàm lòng còn sợ hãi nói.

- Hiện tại hạt giống niệm lực kia ngươi đã luyện hóa chưa?

Cổ Mặc lại hỏi.

- Còn không có, làm sao vậy?

Tần Phàm cẩn thận hỏi thăm.

- Ngươi trước không nên luyện hóa hạt giống niệm lực kia, bởi vì nếu như ngươi luyện hóa hạt giống niệm lực, khả năng sẽ bị bọn hắn phát hiện.

Cổ Mặc nghĩ nghĩ nói ra:

- Trấn Yêu thành này quả nhiên không phải là vì trấn yêu, đoán chừng tất cả người tới chỗ này đều bị bọn hắn khống chế, dùng đạt tới mục đích không thể cho ai biết của bọn hắn.

- Yên tâm, lúc này ta là nhân họa đắc phúc, hôm nay tinh thần ý chí của ta trở nên vô cùng ngưng thực, hạt giống niệm lực kia đã bị ta chế trụ, nhất định không cách nào ảnh hưởng tới ta nữa rồi.

Tần Phàm tự tin nói.

- Có người đi tới bên này, ngươi giả bộ như đã bị khống chế, xem bọn hắn đến tột cùng muốn làm gì.

Lúc này Cổ Mặc đột nhiên nói ra.

- Ân, ta đã biết.

Tần Phàm nhìn thoáng qua bên kia, quả nhiên trông thấy một lão giả mặc áo đen đang hướng về bên này đi tới, hắn vì tránh lộ ra sơ hở, vội vàng nhắm mắt lại.

Lão giả áo đen kia đi tới trước mặt Tần Phàm, trông thấy Tần Phàm nhắm mắt lại, không khỏi nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó liền thấy hắn lay một cái lục lạc ngân sắc.

Leng keng.

Thanh âm thanh thúy truyền đến, Tần Phàm rõ ràng cảm giác được hạt giống niệm lực trong thức hải kia của mình đột nhiên xoay tròn một cái, nhưng hiện tại hắn đã giữ quyền khống chế, ở đâu còn có thể cho nó cơ hội buông lỏng.

- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, ngươi đi theo ta.

Thanh âm đạm mạc của lão giả kia truyền đến.

- Thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai?

Tần Phàm nao nao, nhưng rất nhanh kịp phản ứng, không khỏi thầm giật mình:

- Nói cách khác Trấn Yêu thành này đã khống chế gần bảy ngàn người?

- Tiểu tử, không nên vào đi, bản Võ Thánh cảm giác được lão già này đã nghi ngờ với ngươi, một khi ngươi đi vào, chỉ sợ gặp được nguy hiểm lớn hơn nữa, chúng ta vẫn là nhanh ly khai nơi này rồi nói sau.

Mà thời điểm hắn do dự nên đi theo hay không, thanh âm của Cổ Mặc truyền đến.

Vào lúc đó Tần Phàm mở mắt, nhìn về phía lão giả áo đen kia, nhưng cũng vào lúc này, hắn phát hiện mặt lão giả này bỗng nhúc nhích.

- Ngươi là ai?

Lão giả áo đen kia đột nhiên quát lạnh nói.

- Không biết...

Tần Phàm giả ra bộ dạng mơ hồ, nhưng trong nội tâm đã âm thầm đề phòng, chỉ cần lão giả áo đen kia có dị động, hắn liền lập tức thoát đi.

- Là thành công hay thất bại?

Trông thấy bộ dáng này của Tần Phàm, trong nội tâm lão giả kia cũng có chút làm không được, lại nhìn Tần Phàm một lần, hắn thử mở miệng nói:

- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi là thứ sáu ngàn bảy trăm tám mươi hai, phục tùng hết thảy mệnh lệnh của ta.

Tần Phàm cúi đầu đáp, cố ý không cho lão giả kia thấy ánh mắt của mình.

- Vậy ngươi theo ta vào thôi.

Lão giả kia hờ hững nói, bất quá vào lúc này Tần Phàm ở trong mắt hắn thấy được một vòng lãnh ý.

- Quả nhiên là bị phát hiện rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.