Đan Vũ Càn Khôn

Chương 400: Kiếp sau (2)




Ngay cả hai người Viên Cảnh Thiên cùng Nhiếp Bá thực lực cao nhất cũng không có cảm ứng được, hai người bọn họ vốn cũng muốn xông lên đỉnh núi cướp đoạt vũ khí đấy, là trông thấy Tần Phàm thoát đi, bọn hắn mới kịp phản ứng lao theo!

Công kích cường hoành, phòng ngự biến thái, tốc độ phi phàm, còn có lực cảm ứng khác hẳn với thường nhân!

Cái này thật là nhân vật mới chỉ có mười tám tuổi, tiến vào Chân Vũ thánh địa mới ba tháng sao?

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn về phía Tần Phàm đều thay đổi, không người nào dám xem hắn như nhân vật mới bình thường mới vào thánh địa! Một người như vậy, đã hoàn toàn có tư cách trở thành nhân vật ngang hàng với những người cao cấp nhất trong Chân Vũ Thánh địa kia rồi!

Địa vị tương đương với Nhiếp Bá công kích mạnh nhất, Viên Cảnh Thiên phòng ngự mạnh nhất!

Ngôi sao mới chói mắt nhất trong Chân Vũ Thánh địa!

Thậm chí hai người Nhiếp Bá cùng Viên Cảnh Thiên cũng cảm giác trong lòng có chút phức tạp, trong nội tâm hai người bọn họ đều tinh tường, lúc này đây là Tần Phàm cứu được bọn hắn!

Bởi vì nếu như không phải Tần Phàm hô to một tiếng kia, bọn hắn cuối cùng nhất cũng sẽ như những người ngưng lại trên sườn núi kia, hóa thành tro tàn.

Không đi thảo luận vấn đề lực công kích, lực phòng ngự, cùng thực lực tổng hợp, chỉ là ở linh hồn cảm ứng, bọn hắn cũng chỉ có thể mặc cảm.

Tuy uy lực bộc phát trình độ rất cao, nhưng thời gian trận núi lửa này bạo phát cũng không phải quá lâu, đã qua ước chừng nửa giờ, hết thảy liền chậm rãi đình chỉ.

Phóng nhãn nhìn lại, trong phạm vi 500m núi lửa bộc phát, trước mắt nhìn đi, đại địa bị đá rơi nện đến gồ ghề, khắp nơi còn bốc hơi nóng, bất quá loại nóng rực trình độ này so sánh với rồi đã lộ ra ôn hòa rất nhiều.

Về phần nhìn lại trên núi lửa xa hơn kia, thậm chí ở phía trên đã nhìn không tới thi cốt những người vừa chết mất kia. Về phần núi lửa, sau trận bộc phát này tựa hồ cũng lộ ra càng thấp đi một chút.

Đại địa văng tung tóe, núi cao sụp đổ.

Tràng cảnh trước mắt kia, thoạt nhìn, thật đúng như là Viễn Cổ chiến trường.

- Tại đây...

Vào lúc này bỗng nhiên trong nội tâm Tần Phàm khẽ động, kinh ngạc mà nhìn núi lửa trước mắt, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác đã thấy qua, tựa hồ những cảnh tượng trước mắt này giống như từng ở đâu đó xem qua.

Bất quá ngay thời điểmTần Phàm nghĩ đến, Viên Cảnh Thiên cùng Nhiếp Bá lại đi tới.

- Tần Phàm, hiện tại núi lửa đã đình chỉ bạo phát, Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia cũng trốn về bên trong núi, có hứng thú cùng một chỗ đi vào tìm tòi hay không?

Nhiếp Bá mở miệng nói.

- Đúng vậy, thực lực của Tần Phàm ngươi không tệ, lúc này vũ khí Viễn Cổ ngươi là người có lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu như ngươi không sợ, cùng chúng ta vào đi thôi.

Vào lúc này Viên Cảnh Thiên cũng trầm giọng nói ra.

- Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia sẽ không đơn giản đi ra, chúng ta tự nhiên phải thừa dịp này đi vào tìm tòi rồi.

Tần Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua núi lửa kia, phát hiện núi lửa này bộc phát cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hôm nay lại trở nên thập phần bình tĩnh.

Hắn đoán chừng cái này rất có thể là Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia lợi dụng vũ khí Viễn Cổ trong cơ thể dẫn phát, cho nên hôm nay Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ kia trốn về núi, hết thảy liền đình chỉ.

- Tốt, có can đảm! Tiếp qua nửa giờ, chúng ta liền đi vào, về phần ai có thể bắt được vũ khí Viễn Cổ, vậy thì tất cả bằng vào bổn sự.

Nhiếp Bá tán thưởng gật đầu nói ra.

Kỳ thật trong nội tâm hắn và Viên Cảnh Thiên cũng có ý tứ lợi dụng lực cảm giác hơn người kia của Tần Phàm, dù sao lúc này đây tiến vào núi lửa có lẽ sẽ còn nguy hiểm hơn hồi nãy nữa! Cùng Tần Phàm đi vào, tuy nhiều hơn một phần cạnh tranh, nhưng đồng thời cũng nhiều hơn một phần bảo đảm.

Tần Phàm chỉ là mỉm cười.

Hắn cũng đoán được tâm tư của Nhiếp Bá cùng Viên Cảnh Thiên, hắn cảm giác được bên trong ngọn núi lửa này có Huyền Cơ, một mình hắn đi vào đồng dạng cũng không quá yên tâm, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Hơn nữa dựa vào cảm ứng đặc thù của Hỏa nguyên ma chủng cùng Đao Vương lệnh, hắn vô luận đối với hoàn cảnh núi lửa này hay là vũ tranh đoạt khí Viễn Cổ kia đều có ưu thế hơn người khác.

Hắn đồng dạng là không sợ cạnh tranh.

Nửa giờ, đi qua rất nhanh.

- Đi, chúng ta đi vào!

Nhiếp Bá tự tin mà hào sảng vừa cười vừa nói, mặc dù biết trong Hỏa Sơn này sẽ có được nguy hiểm nhất định, nhưng tu luyện tới cảnh giới như hắn, tâm bình tĩnh đã lịch lãm rèn luyện được coi như không tệ, tự nhiên sẽ không chưa tiến vào liền sợ hãi.

Tần Phàm nhẹ gật đầu, cũng bắt đầu cùng Tần Li sóng vai đi đến ngọn núi kia. Kỳ thật bổn ý của hắn là muốn Tần Li lưu ở bên ngoài, nhưng Tần Li lại không yên lòng, cuối cùng đành phải cùng nhau tiến vào.

Mà đối với tốc độ thân pháp của Tần Li, hắn vẫn tương đối yên tâm, dù cho Lưu Tinh Bộ của hắn đã đột phá đến cấp hoàn mỹ, thì cũng không nhanh hơn nàng bao nhiêu.

Về phần những người khác, sau khi do dự một chút, đồng dạng cũng có không ít người cùng theo một lúc tiến vào.

Mặc dù biết cơ hội mình có thể cướp được vũ khí Viễn Cổ này không lớn, nhưng kiến thức đến Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ này lợi hại, còn có ngọn núi lửa kia đột nhiên dị biến, thân thể mọi người ngoại trừ nóng rực, trong lòng cũng không khỏi lửa đốt nóng lên.

Nếu như lấy được vũ khí Viễn Cổ này, kẻ đần cũng tinh tường đối với thực lực của mình sẽ tăng lên! Hơn nữa có một đầu Thủ Hộ Thú vũ khí Viễn Cổ như vậy tồn tại, không ít người cảm thấy, trong Hỏa Sơn này khả năng còn sẽ có những bảo vật khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.