- Thành ý? Ví dụ như ta giúp quý gia tộc đoạt lại quyền khống chế thành Hắc Hỏa này, như thế nào?
Tần Phàm nghĩ nghĩ, lộ ra thành ý.
- A, Kỳ Tích Chi Tử, tuy truyền kỳ về ngươi sớm đã lan truyền khắp nơi nhưng ngươi nghĩ chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao? Giúp chúng ta đoạt lấy quyền khống chế thành Hắc Hỏa hay là ngươi muốn cướp lấy vị trí đó?
Hai vị lão giả kia càng lúc càng không tin tưởng rồi, lã giả áo bào màu vàng cười khẩy, nói ra.
- Lão đầu, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải lộ ra chút quan hệ giữa ta và ngươi sao?
Thấy mọi người vẫn không tin tưởng, Tần Phàm không khỏi nhíu mày, chỉ đành phải truyền âm hỏi ý kiến Cổ Mặc.
- Ân, lão tiểu tử nằm trên giường kia quả thật là hậu nhân của đệ đệ ta, trên người hắn có ấn ký Hắc Hỏa rất mạnh, chỉ có dòng chính Cổ Tộc của ta mới có thể tu luyện Hắc hỏa chi kỹ đến trình độ như vậy, cho nên hắn là hậu nhân Cổ Tộc ta không thể nghi ngờ gì, ngươi lộ ra Hắc Hỏa chi kỹ thoáng một phát a.
Cổ Mặc nghĩ nghĩ, truyền âm đáp lời. nguồn TrumTruyen.vn
Tần Phàm nghe Cổ Mặc khẳng định, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngưng trọng đảo qua mọi người trong phòng, sau đó mở miệng nói:
- Xin hỏi, vì sao Cổ gia phải đổi thành Mặc gia?
- Cái gì?
Nghe hắn nói như vậy, mọi người trong phòng đều không khỏi cảm thấy chấn động trong lòng, lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, cả đám như lâm phải đại địch, ngay cả lão hội trưởng bị thương nằm trên giường tựa hồ cũng cường ngạnh vận khí.
- Chư vị cũng không cần khẩn trương, ta không phải là cừu địch Cổ gia.
Tần Phàm thấy vậy, vội vàng giải thích:
- Chỉ là ta đã từng tiếp xúc với Võ Thánh tạo dựng nên thành Hắc Hỏa, cũng chính là tổ tiên của bọn ngươi.
Vẻ mặt mọi người liền ngốc trệ.
- Bồng.
NGay sau đó, Tần Phàm cũng không nói gì thêm, trực tiếp duỗi tay phải ra, một đoàn hỏa diễm màu đen liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhảy múa tí tách, nhiệt độ trong gian phòng liền tăng lên một chút.
Tuy tu luyện Hắc hỏa chi kỹ này yêu cầu phải có một ít huyết thống, chỉ có Cổ Tộc chính thống mới có thể tu luyện đến trình độ mạnh nhất, nhưng Tần Phàm được bản thân Hắc Hỏa Võ Thánh chỉ dạy nên hắn vẫn có thể nắm giữ Hắc Hỏa chi kỹ bình thường.
Thấy vậy, mọi người trong phòng đều cả kinh, sau đó không khỏi buông lỏng một chút, tựa hồ đã tin tưởng Tần Phàm hơn phân nửa.
- Ngươi cũng nắm giữ Hắc Hỏa chi kỹ? Ngươi thật sự bái kiến tổ tiên chúng ta?
Lão Hội trưởng và mấy vị lão giả trong phòng nhìn nhau thoáng một phát, sau đó mới yên lặng nhìn về phía Tần Phàm, trầm giọng nói.
- Lão Hội trưởng nên biết Hắc Hỏa chi kỹ này sẽ không được đơn giản chân truyền, hơn nữa nếu không được bản thân Hắc Hỏa Võ Thánh chân truyền thì chỉ sợ rất khó nắm giữ a.
Tần Phàm thấy mọi người bắt đầu tin tưởng mình, liền thu hồi hỏa diễm trong tay, chậm rãi nói ra.
- Vậy ngươi sao có thể khẳng định chúng ta là truyền nhân Hắc Hỏa Võ Thánh?
Lão Hội trưởng kia lại mở miệng hỏi.
- Bởi vì ta có thể cảm giác được Hắc Hỏa ấn ký mãnh liệt trên người ngươi, Hắc Hỏa Võ Thánh đã từng nói qua, những người tu luyện Hắc Hỏa chi kỹ có thể sinh ra cảm ứng với nhau, hơn nữa chỉ có tộc nhân của hắn, có được huyết mạch trời sinh mới có thể tu luyện Hắc Hỏa chi kỹ tới trình độ cao cường, ngay cả ta cũng không thể.
Tần Phàm chậm rãi giải thích.
- Hắn... Lão nhân gia vẫn còn khỏe chứ?
Nghe Tần Phàm nói ra bí sử chỉ người Cổ Tộc mới biết, lúc này Lão hội trưởng rốt cục cơ hồ đã hoàn toàn tin tưởng Tần Phàm.
- Kỳ thật, Hắc Hỏa Võ Thánh lão nhân gia đã quy thiên hơn 200 năm trước, ta chỉ gặp hồn phách của hắn mà thôi. Hắc Hỏa Võ Thánh truyền thụ võ đạo cho ta, có ân với ta, hắn nói một mực không yên lòng về hậu duệ của mình nên lúc này ta mới quyết định đến thành Hắc Hỏa để hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Tần Phàm dựa theo ý tứ Cổ Mặc, nói ra. Tuy hiện giờ linh hồn Cổ Mặc đã ngưng tụ thành thực thể nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn lộ ra chân thân.
- Lão phu không thể giữ vững cơ nghiệp tổ tiên, chúng ta bất hiếu, thẹn với tổ tiên...
Nghe vậy, lúc này Lão hội trưởng kia không khỏi lệ tuôn đầy mặt, khóc không thành tiếng.
- Phụ thân, người chú ý thân thể.
Mặc Thanh Tuyết vội vàng đỡ lấy lão Hội trưởng, trấn an hắn.
- Lão hội trưởng cũng không cần tự trách mình, Hắc Hỏa Võ Thánh lão nhân gia biết mình khi còn sống đã kết cừu oán với không ít người nên ông ta mới một mực không yên lòng, thật sự không phải do các ngươi.
Tần Phàm lại lần nữa dựa theo ý tứ Cổ Mặc mà nói ra.
- Không, trên thực tế tuy lúc ấy Hắc Hỏa Võ Thánh kết oán với không ít cừu nhân nhưng cừu nhân có thể chân chính uy hiếp cũng đã bị lão nhân gia thanh lý, hơn nữa vì uy danh của Hắc Hỏa Võ THánh nên không người nào khẳng định lão nhân gia đã chân chính quy thiên, sau 100 năm vẫn không có người nào dám xâm phạm nên kỳ thật là do chúng ta không thể giữ vững được cơ nghiệp của tổ tiên.
Lão Hội trưởng kia ho khan hai tiếng rồi nói ra.
- Về sau Cổ gia như thế nào mất đi quyền khống chế thành Hắc Hỏa vậy?
Tần Phàm nghe uy danh của Cổ Mặc vẫn còn ảnh hưởng đến 100 năm sau, cái này khiến hắn không khỏi kinh ngạc về thực lực cường đại của lão đầu này, hắn có thể tưởng tượng lão đầu này là một nhân vật phong vân những năm đó.
- Tuy uy danh Hắc Hỏa Võ Thánh vang dội nhưng dù sao đã quá lâu không hiện thân rồi, mà Cổ gia chúng ta cũng dần dần suy sụp. Tại nơi hỗn loạn như Càn Khôn Đái này không thiếu người lớn gan nên 50 năm trước, lúc ta mới trở thành Linh Vũ Sư...
Lão hội trưởng nhớ đến chuyện cũ, lắc đầu đau thương rồi tiếp tục nói:
- Cuối cùng thì địa vị thành chủ thành Hắc Hỏa chúng ta đã gặp phải khiêu chiến, hơn nữa lần đó...
Bất quá, nói đến nay, cũng vì trên người lão nhân kia có tổn thương, hơn nữa vấn đền này quá mức sầu não nên trong khoảng thời gian ngắn chỉ lắc đầu, như thế nào cũng không nói được nữa.
Nghe lão nhân kia nói đến chuyện cũ, Tần Phàm có thể minh bạch tâm tình của hắn, kỳ thật thì Nam Phong Tần gia của hắn cũng có chút tương tự, phụ thân Tần Hồng của hắn năm đó cũng có cảm xúc như thế này.
Chỉ sau khi Tần Phàm xuất hiện thì Nam Phong Tần gia mới khôi phục lại vinh quang ngày trước.
- Có chuyện gì phát sinh mà khiến các ngươi phải thay tên đổi họ như vậy? Còn nữa, hiện giờ Phong gia kia là thành chủ thành Hắc Hỏa này sao?
Tần Phàm thấy lão hội trưởng kia không cách nào nói tiếp, liền quay qua hỏi bọn người Mặc Thanh Tuyết.
- Phụ thân, để con nói a.
Lúc này, Mặc Thanh Tuyết đỡ hắn nằm xuống giường xong rồi mới thở dài sâu kín, nói ra:
- 50 năm trước, lúc đó có một cỗ thế lực lớn xâm nhập, đuổi Cổ gia chúng ta ra khỏi thành, lần ấy tộc nhân chúng ta bị tổn thương thảm trọng, hơn nữa còn một mực bị truy sát.
- Thế lực lớn đó là Phong gia?
Tần Phàm có chút minh bạch chuyện gì đã xảy ra.